"Thanh Nhi! Thanh Nhi!"
Không biết từ lúc nào, trong bóng tối, Vãn Thanh nghe thấy bên tai có một
giọng nói rất nhỏ đang gọi nàng, chống đỡ cơn buồn ngủ mở mắt ra, lại
thấy vẻ mặt khẩn trương của Tư Mã Lưu Vân, hắn đang ghé sát vào sát vách tường.
"Sao vậy?"
"Ta mới vừa nghe thấy sát vách có âm
thanh, hình như lại có người bị nhốt vào." Lỗ tai Tư Mã Lưu Vân tựa vào
bên tường, khuôn mặt nghiêm túc bỗng nhiên giật mình, "Nếu không nhầm,
giọng nói này, phải là Thừa Tướng đại nhân."
"Sao?!"
Vãn
Thanh kinh hoảng tiến tới, lại phát hiện sát vách đã không có âm thanh
nào, vươn tay đập đập vào tường, cũng phát hiện đây chỉ là vách ngăn
mỏng, sát vách còn có một gian phòng.
"Làm sao biết chứ, Phó đại
nhân võ công cao cường như thế, còn ở chung với sư phụ và đại ca ta, làm sao lại bị bắt được, có phải huynh nghe lầm hay không!"
"Sẽ
không, ta sẽ không nhầm lẫn giọng nói của hắn." Tư Mã Lưu Vân nhíu mày,
khuôn mặt khó coi, "Nếu thật sự Minh Chủ bắt Phó đại nhân, dã tâm này,
sợ là chúng ta lành ít dữ nhiều."
Trong lòng Vãn Thanh vốn đang
thấp thỏm, nghe thấy lời nói của Tư Mã Lưu Vân, càng thêm lạnh người,
một lòng gấp gáp tìm cách tháo sợi dây thừng trói nàng sau lưng.
"Thanh, Thanh Nhi!"
Vãn Thanh lấy lại tinh thần,
vội chạy đến bên cạnh hắn cởi dây thừng ra, vách tường lại hơi rung
động, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân từ sát vách truyền tới.
"Nhanh, nhanh giấu đi."
Giấu sợi dây giấu ở sau lưng, Tư Mã Lưu Vân đến gần Vãn Thanh, cố sức ngăn
trở nút buộc phía sau bị hai người tháo ra, tiếng bước chân dừng lại ở
đầu vách tường kia, sau đó nghe thấy một âm thanh vang lên, trên vách
tường xuất hiện một cánh cửa nhỏ, người đi tới chính là Vương Xúc Anh
mang theo thị vệ áo đen.
Trên khuôn mặt Vương Xúc Anh nở nụ cười
nhàn nhạt, đến gần Tư Mã Lưu Vân, nụ cười càng lớn, đưa tay nâng cằm hắn lên, Tư Mã Lưu Vân mở mắt ra.
"Xúc, Xúc Anh, muội đang làm gì vậy, muội muốn nhốt Lưu Vân ca ca ở chỗ này bao lâu?!"
Giọng nói của Tư Mã Lưu Vân hết sức ôn hòa, sau lưng cũng rất rối rắm trói
lại nút buộc, nếu là bị nàng ta phát hiện, khẳng định cũng không dừng
lại ở đây.
"Nhốt ngươi đến khi ngươi chịu nghe lời mới thôi." Nụ
cười Vương Xúc Anh càng lớn, ánh mắt sắc bén quét qua hai người trước
mặt, cười ngọt ngào.
"Lưu Vân ca ca giống như rất thích vị tỷ tỷ này."
"Sao có thể, ta sớm liền chán ghét nàng ta! Nếu không phải là Xúc Anh giam
nàng ở chỗ này, ta cũng không muốn ở cùng một phòng với nàng ta!"
Tư Mã Lưu Vân cười châm chọc, Vương Xúc Anh tuyệt đối không phải là hài tử mười hai tuổi, sát khí trong mắt khiến một nam tử hán như hắn cũng phải rét run.
Nhìn Vãn Thanh bên cạnh, trong lòng Tư Mã Lưu Vân khẩn
trương, không khó nhìn ra Vương Xúc Anh rất thích hắn, nếu thừa nhận hắn thích Vãn Thanh, hắn sợ sẽ mang đến nguy hiểm cho Vãn Thanh.
"Vậy sao, vậy ta giúp ca ca gϊếŧ nàng ta."
Vương Xúc Anh mỉm cười, nam nhân áo đen bên cạnh rút ra một chủy thủ từ bên
hông, mắt thấy muốn đâm xuống người Vãn Thanh, Vãn Thanh nhắm mắt cũng
nhận thấy mối nguy hiểm này, vừa định đưa tay tiếp lấy, lại cảm thấy Tư
Mã Lưu Vân chắn trước người nàng.
Mở mắt ra, tay hắn đang cầm thật chặt cánh tay nam nhân kia, vẻ mặt nam nhân không thay đổi, hơn nữa còn nở nụ cười lạnh lẽo.
Vãn Thanh cũng không nhịn được nữa, đưa tay đạp một cước vào cánh tay y, Tư Mã Lưu Vân vừa buông tay, chủy thủ liền rơi trên mặt đất, Vương Xúc Anh vẫn nở nụ cười, khuôn mặt bình tĩnh không có chút nóng vội.
"A, thật là không cẩn thận, tỷ tỷ nghe thấy rồi."
Vãn Thanh nhíu mày, bộ dáng này của Vương Xúc Anh hoàn toàn bất đồng
với lần đầu gặp mặt, con ngươi trong suốt trở nên vẩn đυ.c, còn nhuộm đầy sát khí.
Vãn Thanh hối hận sự vọng động của mình, cũng đã không
khống chế được trường hợp này, Tư Mã Lưu Vân ngăn trước người Vãn Thanh, nhìn lên hai người trước mặt, mặc dù biết mình không phải là đối thủ
của nam nhân áo đen, vẫn tận lực bảo vệ Vãn Thanh.
Vãn Thanh nhìn một chút này nửa mở cửa nhỏ, mới vừa rồi nghe được âm thanh có khả
năng là họ từ bên kia cửa đi tới, Vương Xúc Anh cùng nam nhân áo đen
đứng cũng không động, cười híp mắt nhìn lên trước mặt hai người cũng
không nói chuyện, một hồi lâu không khí trầm muộn kỳ quái, nàng mới mở
miệng.
"Lưu Vân ca ca thật là thích vị tỷ tỷ này đấy."
Vương Xúc Anh như tiểu ác ma đến từ địa ngục, sai nam nhân áo đen bên cạnh
tiến lên mấy bước, nàng ta quay lưng lại xoay người đi sang gian phòng
sát vách, cửa nhỏ cũng không đóng lại.
Chẳng biết từ lúc nào nam nhân áo đen đã đem ra một thanh trường kiếm, tiến tới gần hai
người, bản thân Tư Mã Lưu Vân đánh tay không cũng biết không đánh lại y, hơn nữa trên tay y còn có thêm vũ khí, cho là Vương Xúc Anh muốn gϊếŧ
hắn cùng Vãn Thanh, nhìn chung quanh tìm kiếm lối ra.
Mắt thấy
nam nhân áo đen cách hai người càng ngày càng gần, cũng không kịp nghĩ
nhiều, cng tiến lên trước ngăn y lại, cùng y đọ sức.
Trong hỗn
loạn, Vãn Thanh từng nhớ tới Dung Chỉ từng nói qua trong cơ thể nàng có
một cỗ nội lực cường đại, nhưng nàng tu luyện không đủ cao, không thể
vận dụng thật tốt, suy nghĩ đến chuyện trước kia, thời điểm chính nàng
một chưởng đánh chết Tử Cơ chính là lúc nội lực được phát huy.
Trong đầu hỗn loạn, một giây không để ý, thanh trường kiếm kia đã đặt trước cổ họng nàng, máu bắt đầu chảy, nhỏ lên y phục.
Tư Mã Lưu Vân quýnh lên, đưa tay nắm lưỡi đao sắc bén, trong nháy mắt bàn
tay đầm đìa máu tươi, Vãn Thanh khẩn trương, lần nữa đạp một cước về
phía nam nhân áo đen nhưng y đã có phòng bị trước, lui ra sau mấy bước,
trái lại còn đạp Vãn Thanh một cước ngã mạnh về phía sau.
Tư Mã
Lưu Vân buông bàn tay đang máu chảy đầm đìa xuống, hai người khẩn trương nhìn nam nhân đang tiến tới gần, nhất thời không có đối sách.
"Ầm!"
Không biết vì nguyên nhân gì, gian phòng bên cạnh truyền đến một tiếng vang
thật lớn, sắc mặt nam nhân áo đen thay đổi, uy hϊếp nhìn hai người, xoay người chạy tới sát vách.
Nhắm ngay phía sau lưng của y, Vãn
Thanh đoạt lấy chủy thủ trong tay Tư Mã Lưu Vân đâm tới trên lưng y, một chiêu tinh chuẩn đam vào, nam nhân áo đen quay đầu, sắc mặt khó coi một chưởng đánh về trước ngực Vãn Thanh, Vãn Thanh chỉ cảm thấy thân thể
thân thể Tư Mã Lưu Vân ngã xuống, nam nhân sắc mặt khó coi tiến về phía
hai người.
Nhìn tình huống này, vết thương trên lưng quá nhỏ,
không làm ảnh hưởng đến nội lực của y, y liên tiếp tung chiêu khiến Vãn
Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân nhiều lần không tránh kịp, liên tục bị thương.
Gian phòng bên cạnh cũng truyền tới từng trận tiếng vang “Bang bang”, Vãn
Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân khốn khổ tránh trái tránh phải, tựa vào đầu
tường thở hổn hển, nhìn nam tử áo đen vẫn không lộ ra biểu hiện mệt mỏi
gì thì cảm thấy kỳ quái. Sao chủy thủ đâm sâu vào lưng lại không ảnh
hưởng gì đến y?
Tư Mã Lưu Vân lui về phía sau mấy bước,
rốt cuộc không nhịn được ngã xuống, Vãn Thanh nhìn hắn, chẳng biết lúc
nào từ trước ngưcj hắn đã loang lổ máu tươi, nhìn kĩ mới phát hiện hắn
bị trúng một kiếm.
Rút cuộc nam nhân áo đen di chuyển chậmlại,
rút chủy thủ sau lưng xuống. Bước chân mặc dù không vững, nhưng vẫn ổn
định như cũ, đỡ Tư Mã Lưu Vân lên, lại thấy y lần nữa phóng tới một
kiếm, biết đây nhất định là ý tứ của Vương Xúc Anh, giờ phút này kêu cứu cũng vô dụng, Vãn Thanh cũng chặt đứt ý nghĩ này, dùng hết hơi lực toàn thân, khỗng chế nội lực ngưng tụ tới hai tay, một chưởng phóng tới nam
nhân trước mặt.
Vốn bị thương, cũng có thể do truy đuổi Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân, sau chưởng lực của Vãn Thanh, nam nhân áo đen thẳng tắp ngã xuống.
Tiếng vang sát vách vẫn không ngừng truyền đến, Vãn Thanh nhìn bên trong phòng, có thể đi qua bên đó thì chỉ có lỗi nhỏ kia.
Trước ngực Tư Mã Lưu Vân vẫn còn chảy máu, xé một mảnh y phục băng bó cho hắn, lại đỡ hắn dậy đi tới gian phòng bên cạnh.
Từ cửa nhỏ, nhìn vào trong, Dung Chỉ che ngực đứng đổi diện Vương Xúc Anh, tựa hồ đang ngăn cản nàng ta làm gì đó, Phó Lăng Thiên đã ngất đi bị
xích sắt khóa tay lại, treo người trên tường.
Nghe thấy sau lưng
truyền đến âm thanh, Vương Xúc Anh quay đầu lại, thấy Vãn Thanh đỡ Tư Mã Lưu Vân thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, vô cùng kinh ngạc.
"Thanh Nhi." Thấy Vãn Thanh tới đây, giọng nói suy yếu của Dung Chỉ truyền đến, nhưng cũng có phần yên tâm khi nàng an toàn.
"Ha ha ha ha! Thật có bản lĩnh, chẳng trách Lưu Vân ca ca thích tỷ tỷ như
vậy." Sắc mặt Vương Xúc Anh dữ tợn, cười híp mắt.
Dung
Chỉ chống đỡ thân thể yếu đuối đứng đối diện nàng ta, thấy nàng ta tiến
lại gần Vãn Thanh thì nóng nảy phi thân lên, nhưng bởi vì bước chân
không yên, lại suýt chút nữa ngã xuống.
Vãn Thanh kinh hoảng muốn tiến lên dìu hắn, lại không cẩn thận khiến Tư Mã Lưu Vân ngã xuống, chỉ có thể cố sức dìu Tư Mã Lưu lên dựa vào đầu tường, nhìn nữ hài tử mười
hai tuổi trước mắt.
"Xúc Anh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!"
"Làm gì sao? Ngươi nói thử xem?" Mở ra cặp mắt khát máu dọa người, nhìn mình Vãn Thanh, đưa tay ra.
"Dừng tay!"
Giọng nói yếu đuối của Dung Chỉ không có chút tác dụng nào, cũng không biết
trên khuôn mặt Vương Xúc Anh là vui sướиɠ hay giận dữ.
"Xem ra
các ngươi cũng rất để ý vị tỷ tỷ này, ha ha, ta thích nhất chính là
chuyện đoạt thứ đồ yêu thích của người khác, tỷ tỷ, hẹn kiếp sau nhé."
Vương Xúc Anh cười quỷ dị đến gần Vãn Thanh, mắt thấy giầy thêu màu
trắng cách nàng càng ngày càng gần, lại đột nhiên dừng bước.
Ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt Vương Xúc Anh trở nên khó coi, không biết khi nào Dung Chỉ đã giơ kiếm đặt trước cổ họng nàng ta, tay hơi run, thân thể
yếu đuối có đứng không vững.
Sắc mặt Vương Xúc Anh biến đổi, phát giác thanh kiếm kia cùng không làm gì được nàng ta thì cười điên cuồng.
"Sao vậy, chẳng lẽ ca ca muốn gϊếŧ một hài đồng 12 tuổi sao?"
Giọng nói non nớt lại khiến người ta toàn thân rét run, ngón tay nàng ta vừa
động, lưỡi kiếm đã bị nàng ta kiềm chặt giữa hai ngón tay, trường kiếm
bị nàng ta kẹp lại, Dung Chỉ muốn dùng lực rút về, lại phát hiện không
thể động đậy.
Vương Xúc Anh cười tà, dùng sức, lưỡi kiếm sắc bén bị gãy thành hai nửa.
"Thế nào ca ca, muốn uy hϊếp ta sao?"
Vương Xúc Anh nở nụ cười ác ma, đưa tay đánh một chưởng về phía Dung Chỉ, Dung Chỉ bị thương lui về phía sau hai thước.
Thân thể vốn lảo đảo muốn ngã cũng hoàn toàn té xuống, Vương Xúc Anh không
tiếp tục nhìn phía sau lưng nữa, thẳng tắp di chuyển tới phía Vãn Thanh.