Quyển 2 - Chương 24: Mất tích

Mặc dù đêm rất tối, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng màu trắng

đang chuyển động, gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa sổ, khiến người ta phải rùng mình, Tư Mã Lưu Vân xoay người đóng cửa sổ lại, hai tay vắt sau

lưng, từng bước từng bước đến gần Vãn Thanh.

Không biết lúc nào

từ sau lưng hắn dần dần sáng lên, chờ hắn đến gần, Vãn Thanh mới phát

hiện trên tay hắn là một túi vải cỡ một bàn tay, có vẻ trong túi chứa

rất nhiều đom đóm, càng ngày càng sáng.

Mở tay ra, đom đóm liền

bay ra từ trong bao vải, lượn trong phòng, bay không ngừng nghỉ, cửa sổ

đóng chặt không bay ra được, đom đóm chỉ có thể bay không mục đích ở

trong phòng, ngước mắt nhìn, trái lại vô cùng xinh đẹp, Tư Mã Lưu Vân

đứng bên cửa, nhìn một gian phòng đầy đom đóm, ánh mắt nhấp nháy.

"Như thế nào?"

Nhìn gương mặt tươi cười cũng không nhẫn tâm đả kích hắn, nhưng cũng phải

thừa nhận tình cảnh này quả thật khiến người ta hết sức ưa thích, Vãn

Thanh quay đầu, ngồi xuống rót cho hắn ly trà.

"Đừng để đom đóm bay vào trong chén."

"Sao có thể."

Tư Mã Lưu Vân mỉm cười ngồi đối diện Vãn Thanh, có lẽ đom đóm bay mệt mỏi, có một hai con bay xuống dừng ở trên trán Tư Mã Lưu Vân, tỏa ra ánh

sáng yếu ớt, lúc đó Vãn Thanh mới nhìn rõ trên trán hắn có một vết

thương đang dính máu, trên khuôn mặt cũng loang lổ vết bầm tím.

(Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn)

"Huynh sao vậy?"

Trong lòng có phần áy náy, phỏng đoán hắn là vì bắt những con đom đóm này nên mới bị thương, băn khoăn hỏi.

Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý chút nào, vung tóc, vết

thương trên trán bị tóc đen che khuất, quay đầu lại nhìn ngắm căn phòng

đầy đom đóm, ngược lại hết sức lãng mạn.

Không có tâm tình nói chuyện, suy nghĩ một chút Vãn Thanh thắp lại nến.

"Sao vậy?"

"Thương thế của huynh cần thoa ít thuốc, những con đom đóm này cũng có thể nhìn thấy ở bên ngoài, cần gì phí tâm đi bắt lại như vậy."

"Ta nghĩ là nàng ở Kinh thành rất ít thấy." Thanh âm Tư Mã Lưu Vân cũng bớt hưng phấn, khuôn mặt vốn rực rỡ cũng xụ xuống.

Lấy hòm thuốc từ trong ngăn tủ, Vãn Thanh dừng một chút, giọng nói có phần

rối rắm, những ngày qua Tư Mã Lưu Vân vẫn thay nàng làm biết bao nhiêu

chuyện, sao nàng lại không biết ý tứ của hắn, tâm ý của hắn, nhưng nàng

đã có Dung Chỉ, nàng không nên suy nghĩ như vậy với người khác.

"Thân thể quan trọng, ta biết rõ huynh muốn nói gì, nhưng cũng không cần

thiết, nếu như huynh thật sự rảnh rỗi như vậy, không bằng bỏ chút thời

gian tìm kiếm người bầu bạn cả đời…"

Cúi đầu muốn thoa thuốc giúp hắn, nhưng hắn lại chợt đứng dậy, vẻ mặt đại biến, xoay người rời đi.

Biết có thể hắn trong lòng không thoải mái, Vãn Thanh cũng không đuổi theo,

chuyện tình cảm như vậy, càng dây dưa càng khiến hắn không bỏ xuống

được.

Muốn nên đi ngủ sớm một chút, nghĩ đến chuyện vừa rồi lại

trằn trọc trở mình không ngủ được, một ít đom đóm theo nhau bay ra

ngoài, nhưng có mấy con vẫn luẩn quẩn trong phòng như cũ, hình như bị

lạc phương hướng.

Hôm sau lúc trời sắp sáng nàng mới miễn cưỡng chợp mắt được một lúc, mới ngủ không bao lâu, Dung Chỉ đã bưng điểm tâm tiến vào.

Hắn một thân hồng y, đai lưng đỏ rực, thâm trầm mà tà mị, bình thường tóc

đen được cố định, giờ lại thả xõa xuống, càng thêm đẹp mắt.

"Đã

tỉnh rồi à?" Đứng ở bên giường bày điểm tâm, khóe miệng Dung Chỉ nhẹ

nhàng nâng lên, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Người nhặt được tiền hay sao mà vui vẻ đến như vậy." Phủ thêm áo khoác đứng

dậy đi tới bên cạnh hắn, nhìn gương mặt đầy nụ cười kia mà cảm thấy khó

hiểu.

"Nhanh ăn đi."

"Ta muốn tắm rửa trước, người gọi hạ

nhân chuẩn bị nước giúp ta." Xoay người lại mỉm cười với Dung Chỉ, lại

thấy ánh mắt vô lại của hắn phóng tới.

"Có muốn ta cùng nàng… hay không?"

Cười gượng đẩy hắn ra khỏi phòng, càng ngày Dung Chỉ càng thuần thục, hắn nói chuyện cũng dần dần không đứng đắn.

Xong xuôi, ăn điểm tâm, lúc đi ra ngoài với Dung Chỉ thì gặp Mộc Vân Hạc đi

cùng Phó Lăng Thiên, Phong Huyền Dịch, mấy người ngồi trong sân, giống

như là đang thương lượng gì đó, nhìn chung quanh khu vườn, không tìm

được bóng dáng của Tư Mã Lưu Vân, trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng,

nhìn phòng của Tư Mã Lưu Vân bên cạnh, cửa phòng đóng chặt, bên trong

cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.

"Thanh Nhi!" Mộc Vân Hạc nhìn thấy bóng dáng của Vãn Thanh, vội vàng đứng lên hô một tiếng.

Vãn Thanh đi tới bên cạnh mấy người, mỗi người đều nở nụ cười cực kỳ quỷ dị, dĩ nhiên trừ Phong Huyền Dịch.

"Các huynh đang nói gì thế?" (Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn)

"Nói đến chuyện sư muội của sư phụ, làm sao dẫn dụ được phản tặc ra ngoài." Phong Huyền Dịch nhìn Vãn Thanh, kỳ quái nói.

Dung Chỉ vẫn không bởi vì lời hắn nói mà biến sắc, ngược lại nở nụ cười ngồi bên cạnh Vãn Thanh, cực kỳ săn sóc châm trà giúp nàng.

Quan sát

vẻ mặt Dung Chỉ, so với hôm đó thì sắc mặt khá hơn nhiều, mặc dù không

biết bọn họ đã ngầm thỏa thuận điều gì, nhưng nhìn sắc mặt bây giờ của

Dung Chỉ cũng coi như yên tâm hơn.

"A, Tư Mã Công Tử đâu."

Ngồi một lát, Phó Lăng Thiên cũng bắt đầu nhận thấy hình như Tư Mã Lưu Vân

không ra ngoài, có lẽ bởi vì không khí ở chung của mấy người quá mức quỷ dị, cũng không biết nói chuyện gì, rốt cuộc mới chuyển đề tài sang Tư

Mã Lưu Vân.

"Buổi sáng cũng không nhìn thấy hắn, có lẽ còn chưa dậy." Phong Huyền Dịch liếc nhìn cửa phòng, đạm mạc nói.

Trong lòng Vãn Thanh tối tăm, càng thêm lo lắng cho hắn, có phần không được tự nhiên đứng dậy, "Ta đi xem một chút."

Gõ cửa phòng Tư Mã Lưu Vân, bên trong vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ, cũng

không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, có phần kỳ quái đẩy nhẹ cửa, cửa lại lập tức mở ra, bên trong vẫn không có tiếng vang, bước nhanh vào trong, không có ai.

Trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, mơ hồ nghĩ đến

điều gì, Vãn Thanh vội vàng mở tủ quần áo, tất cả y phục đồ dùng đều

không thấy!

Vãn Thanh cả kinh, nhớ tới sự trầm mặc hôm qua của hắn, chẳng lẽ hắn thật sự đã rời đi?

"Sao thế?"

Thấy Vãn Thanh đi vào hồi lâu, mấy nam nhân bên ngoài cửa cũng đều đi vào,

thấy khung cảnh lạnh lẽo bên trong phòng cũng có phần giật mình.

"Sao thế, Tư Mã Công Tử đi rồi?"

Quét mắt nhìn cả gian phòng, quả thật giống như đã một mình rời đi.

"Sao hắn lại không nói với ta, khoan đã, gì thế này?" Phó Lăng Thiên tiến

lên trước, giống như đã phát hiện dấu vết gì đó, cúi đầu nhặt lên một

miếng ngọc bội ngọc bích tinh xảo.

Vãn Thanh tinh mắt nhận ra đó

là ngọc bội Tư Mã Lưu Vân vẫn luôn mang, sợi dây đỏ treo ngọc bội tựa hồ bị thô lỗ kéo đứt, có phần hỗn loạn.

"Không, không phải hắn tự

mình bỏ đi." Quan sát gian phòng, lại nhảy ra cửa sổ tìm kiếm bên ngoài, quả nhiên dưới chân tường tìm thấy một mảnh y phục của Tư Mã Lưu Vân.

Trên mảnh y phục có nhàn nhạt vết máu, lo lắng trong lòng càng sâu, không

biết từ lúc nào bàn tay Vãn Thanh đã chảy ra rất nhiều mồ hôi.

"Tại sao có thể như vậy! Người đâu!" Phát hiện ra điểm quái dị này, Phó Lăng Thiên cũng vội vàng kêu hạ nhân.

Dung Chỉ đứng bên cạnh Vãn Thanh, vẫn nhỏ giọng khuyên nàng không nên lo lắng quá.

Toàn bộ hạ nhân trong tướng phủ đều được triệu tập, ai cúng tra hỏi cặn kẽ,

nhưng đình viện nằm xa, vốn không có mấy hạ nhân đi ngang qua bên này,

chứ đừng nói đến buổi tối hoặc đêm khuya, hỏi rất nhiều người nhưng hỏi

gì họ cũng không biết.

Phó Lăng Thiên, Phong Huyền Dịch cũng có

giao tình với Tư Mã Lưu Vân, phát động hạ nhân ở biệt viện, muốn tìm

người chứng kiến hoặc dấu vết để lại, nhưng dù sao biệt viện cũng ở vùng ngoại ô, bình thường người đi qua không nhiều, cũng không có ai nhìn

thấy.

Nhưng may mắn cách biệt viện không xa tìm thấy dấu tích kéo vật nặng, dấu vết vẫn còn rất mới, chưa bị mờ đi, giống như có người

kéo bao tải nặng đi qua.

Qua mấy phen phỏng đoán, mấy người liền

kết luận, có thể nửa đêm có người đã đem Tư Mã Lưu Vân bắt đi, bỏ vào

trong bao tải để kéo đi thế nhưng kéo dấu vết vẫn kéo dài không có dấu

hiệu ngừng lại, theo phương hướng kia nhìn về phía trước, chính là hướng vào thành.

Trong lòng Vãn Thanh vẫn không rõ, mặc dù Tư Mã Lưu Vân là đại thương nhân, nhưng trong Phù Thành này hẳn là hắn

không có kẻ thù đối đầu, chả ai lại ăn no không có việc gì làm mà đuổi

theo xa đến như vậy.

"Thanh Nhi, đừng suy nghĩ nhiều." Thấy vẻ mặt lo âu của Vãn Thanh, Dung Chỉ đứng bên cạnh không nhịn được.

"Làm sao có thể đuổi theo, Phù Thành lớn như vậy, cũng không biết hắn có kết thù với kẻ nào trong thành hay không." Mộc Vân Hạc thở dài, lại chuyển

ánh mắt sang Vãn Thanh, "Thanh Nhi, mấy ngày nay muội đều ở cùng hắn, có gặp qua đối tượng kỳ quái nào không?"

"Ta cũng ở cùng hai người

bọn họ, cũng không nhìn thấy." Dung Chỉ nhìn căn phòng trống trải, lại

nhìn ngoài cửa, "Vẫn nên mau chóng phái người đi vào thành tìm đi, cứ

kéo dài như vậy cũng không biết đến khi nào."

"Ta biết rõ, ta đã

sai người đi tìm, nhưng mấy ngày nay võ lâm nhân sĩ vào thành quá nhiều, thị phi cũng nhiều, coi như có nhìn thấy cũng không biết có nói ra hay

không, Đại hội võ lâm sắp tới, sao lại có thể xảy ra chuyện này." Phó

Lăng Thiên nhíu mày, mặt ảo não.

Nói đến Đại hội võ lâm, trái lại Vãn Thanh nhớ tới Minh Chủ Võ Lâm, dễ tới nàng và Tư Mã Lưu Vân đã cứu

nữ nhi của ông ta, nữ hài kia còn từng nói muốn Tư Mã Lưu Vân ở lại Minh Chủ cùng nàng, còn nhớ ánh mắt của nữ hài kia khi bị quản gia dấn đi,

nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có điểm này là khả nghi.

(Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn)

"Hôm nay các huynh đi gặp Minh Chủ sao?"

"Không, hôm qua đi, tính toán mấy ngày nữa lại đi, có chuyện gì không?"

"Hôm nay đi đi, dẫn ta đi cùng." Ánh mắt Vãn Thanh rất nghiêm túc, nếu thật

sự hắn bị Vương Xúc Anh bắt đi thì cũng may mắn, ít nhất sẽ không gặp

nguy hiểm, nhưng nếu rơi vào trong tay người xấu, Vãn Thanh nhíu mày,

không dám nghĩ tới.

"Có phải nhớ tới cái gì hay không?" Chú ý tới vẻ mặt Vãn Thanh, Dung Chỉ cũng đoán được đại khái.

"Nếu ta không nhầm, có thể là nữ nhi Minh Chủ mang hắn đi."

"Nữ nhi Minh Chủ? Lần trước đã từng thấy, nhưng mới 12 tuổi." Phó Lăng Thiên dừng một chút, một hồi lâu mới mở miệng.

"Lần trước ta đi cùng hắn, trên đường thì gặp phải cảnh thiên kim Minh chủ

bị truy đuổi, chung sống mấy ngày, nữ hài rất thích Lưu Vân, sau đó khi

chúng ta đưa nàng trở về, nàng cũng nói muốn khiến Lưu Vân vĩnh viễn ở

lại trong phủ cùng nàng, nhưng bị Minh Chủ cự tuyệt, nàng cũng bị quản

gia dẫn đi, mặc dù sau đó chưa từng thấy nàng, nhưng nhiều ngày như vậy, người duy nhất ở Phù Thành có thể bắt được Lưu Vân đi cũng chỉ có

nàng."

"Việc này…, nếu quả thật là nữ nhi Minh Chủ mang đi, ta sẽ nói lại với Minh chủ một tiếng, nhưng nếu không phải, tùy tiện đi đòi

người, vị Minh Chủ kia cũng không phải hạng người dễ đối phó." Mộc Vân

Hạc nhíu mày, nhìn sắc mặt Vãn Thanh cũng có phần không tốt.

"Mặc kệ như thế nào, dù sao cũng nên thử xem, cùng lắm thì lúc các huynh trò chuyện với ông ta, muội đứng đằng xa, như vậy mới có thể tìm được chút

dấu vết."