Edit: August97
Vãn Thanh dịu dàng tựa vào bên người hắn, cũng không nhiều lời, nam nhân kia nhíu mày nhấc chân theo vào.
Sứ thần đưa Vãn Thanh vào trong điện, trong điện rộng rãi sáng ngời, thắp rất nhiều nến, vài hạ nhân đang đứng một bên phục vụ, dãy bàn bày biện thẳng tắp chỉnh tề, đều là kiểu bàn dài nhỏ đặc trưng, sứ thần tiến vào ngồi ở chủ vị, ý bảo Vãn Thanh ngồi bên cạnh, Vãn Thanh cũng không ngượng ngùng ngồi xuống, nam tử kia cũng ngồi đối diện nàng.
Bàn tay dấu dưới bàn tìm lọ dược trong tay áo, nhìn hai người trước mặt đã có thị nữ rót rượu, Vãn Thanh cười cười nâng ly uống mấy chén với bọn họ.
Nói chuyện một lát, ánh mắt bỉ ổi của sứ thần vẫn không thu lại, đang suy nghĩ làm thế nào bỏ thuốc vào trong chén hắn, sứ thần lại lên tiếng.
"Vương phi trời sinh quốc sắc thiên hương, có thể vũ một điệu để chúng ta mở rộng tầm mắt hay không, đúng lúc có Tư Độ thổi địch, nàng có thể vũ một khúc."
Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện, biết hắn là Tư Độ, suy nghĩ một chút cảm thấy đây là cơ hội tốt, liền gật đầu đồng ý, sắc mặt Tư Độ không biến đổi, thấy Vãn Thanh cười híp mắt nhìn mình chằm chằm, tay vẫn nâng địch lên.
Vãn Thanh buông áo choàng, cảm nhận nhạc khúc du dương, cũng không kịp nghĩ nhiều, mấy điệu múa từ trong trí nhớ nối nhau xuất hiện, nhẹ nhàng nhảy múa, Vãn Thanh không nhàn rỗi nhìn vẻ mặt hai người kia, sứ thần mê muội, nước miếng sắp rơi, Tư Độ lạnh nhạt thổi địch, nhưng trong mắt lại tràn đầy kinh ngạc.
Màn múa trên đại điện thập phần tuyệt mỹ, thật lâu sau, nhạc khúc dừng lại, Vãn Thanh cũng liền ngừng lại, nâng làn váy dài khoan thai bước đến trước mặt sứ thần, ngón tay đã sớm dính thuốc, trong khi ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên người nàng mà không hề chú ý, đưa tay cầm lấy ly rượu của hắn, Vãn Thanh nhìn Tư Độ, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, Vãn Thanh nở nụ cười mị hoặc, hắn liền quay đầu đi.
Nhân cơ hội này vẩy thuốc vào, sứ thần cũng không chú ý nhiều như vậy, Vãn Thanh đưa tay thay hắn rót rượu, hắn tự tay đón ly rượu nhưng cũng thuận theo mà nắm lấy tay Vãn Thanh, dùng sức rất lớn, thẳng tắp đem người ôm vào trong lòng.
Vãn Thanh muốn cự tuyệt, lại đứng lên không nổi, nhìn vẻ mặt buông lỏng của hắn ta liền làm liều, chịu một lần thua thiệt, hắn ta đem ly rượu tới bên môi, ngửi một chút rồi lại đưa tới khóe miệng Vãn Thanh, nhìn dáng dấp cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, Vãn Thanh nhíu mày, Hoàng đế cũng không nói thuốc này có tác dụng gì, uống vào thì sẽ làm sao, có chút do dự, lại thấy trong mắt sứ thần hiện lên tia cảnh giác.
Cắn răng, nếu đám người Hoàng đế muốn công kích bọn địch quốc, chắc chắn sẽ giữ lại tính mạng người này để đàm phán, mím môi cười một tiếng, đưa tay nâng ly rượu uống vào.
Sứ thần thấy Vãn Thanh như vậy, vẻ mặt cũng buông lỏng không ít, liếc mắt Tư Độ phía dưới, hai người giống như đã trao đổi gì đó.
Vãn Thanh có thể cảm giác bàn tay hắn ta càng ngày càng lớn lối, cảm giác này rất không thoải mái, cố hết sức tránh ra, Vãn Thanh miễn cưỡng mỉm cười.
"Đại nhân, sắc trời đã không còn sớm, ta cần phải trở về." Giả vờ nói đến đây, Vãn Thanh biết tên sứ thần nhất định sẽ giữ nàng lại.
Tư Độ nâng mắt nhìn Vãn Thanh, lại nhìn sắc trời bên ngoài một chút, ngược lại hết sức có phong độ: "Cũng tốt, sắc trời đã không còn sớm, ta đưa vương phi trở về."
Vãn Thanh quay đầu lại nhìn sứ thần, vẻ mặt hắn bỉ ổi đứng lên, đưa tay kéo Vãn Thanh:
"Thật khó mới có thể gặp được tuyệt sắc vương phi, sao có thể sớm như vậy đã trở về, nếu vương phi nể mặt chúng ta thì hãy uống thêm mấy chén nữa, thế nào?"
Ghê tởm bàn tay hắn ta, Vãn Thanh đẩy hắn ra, giống như do dự, thế nhưng hắn lại trực tiếp kéo nàng đến trước bàn, Vãn Thanh mỉm cười thoát khỏi khống chế của hắn.
"Đại nhân, ta đã là Dịch vương phi, để người khác nhìn thấy tình cảnh này rất không tốt, nếu muốn uống rượu, ta có thể làm bạn cùng ngài, nhưng kính xin đại nhân không nên động tay động chân."
Sứ thần bỉ ổi nhìn Vãn Thanh, mặc dù không chạm vào người nàng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm không rời, giơ ly rượu trong tay bắt đầu một ly lại một ly chuốc say Vãn Thanh, Vãn Thanh biết ý đồ của hắn, tửu lượng của nàng cũng không tệ, phải chuốc rượu với hắn ta hồi lâu, cũng mượn cơ hội rót rượu mà hạ thuốc.
Nhưng dù sao thuốc này vẫn có tác dụng với nàng, mắt thấy sứ thần trước mặt bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, nàng cũng đã hơi nhức đầu, Tư Độ uống rất nhiều cũng có phần say, mặc dù đầu óc coi như tỉnh táo, ánh mắt lại mơ hồ.
Vãn Thanh chỉ cảm thấy trước ngực có cỗ nhiệt lưu thật lâu không tiêu tán, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, lời nói nói ra càng ngày càng không có suy nghĩ, nàng cũng không biết nàng đang nói cái gì, Vãn Thanh sợ lộ sơ hở, biết nhất định sẽ có người của Phong Huyền Dịch ở đây, cũng không tiện kìm hãm, nhìn Tư Độ đối diện, ngã xuống người hắn, hắn uống hơi nhiều, sắc mặt cũng ửng hồng, bị Vãn Thanh ngã đè lên thì càng nghiêm trọng.
Vãn Thanh chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, muốn bất tỉnh lại không được, mơ hồ có thể nghe được sứ thần đang nói gì đó nhưng lại nghe không rõ, nàng cũng không quản được miệng của mình, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
Chỉ cảm thấy gáy đau xót rồi mất đi tri giác, những chuyện sau đó Vãn Thanh đều không biết, thời điểm tỉnh lại lần nữa đã thấy mình nằm trong màn trướng sang trọng, vén rèm nhìn bên ngoài, có thái giám cùng cung nữ đi qua, hình như vẫn còn ở trong cung.
Tùy ý sửa sang lại y phục thì đúng lúc có cung nữ đi vào, Vãn Thanh vuốt vuốt cái trán phát đau, nhẹ giọng hỏi.
"Ta đang ở đâu?"
"Vương phi, người đang ở Dưỡng Tâm điện, Hoàng thượng cùng vương gia đang thương nghị chính sự, người cứ đợi ở đây, lát nữa vương gia sẽ đến đón người."
Vãn Thanh nâng mắt nhìn cảnh trí bên trong điện, trang hoàng thập phần xa hoa, bài trí đều là thượng phẩm, mỗi phòng so với nơi nàng ở đều lớn hơn rất nhiều, giường cũng êm ái thoải mái, Vãn Thanh cố gắng muốn nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện đầu óc một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không nhớ nổi.
Đứng dậy nhìn ngoài cửa một chút, cũng không có hiện tượng dị thường gì, trong lòng Vãn Thanh thấp thỏm, lo lắng nàng có làm ra chuyện gì không nên hay không.