Chương 44: Đại Chiến Bạo Phát, Không Chết Không Thôi

Âm thanh lạnh thấu xương vừa dứt khiến cho con ngươi của Thân Đồ Kiệt co rụt lại, thân hình lùi nhanh về phía sau theo bản năng.

Cánh tay hắn giương lên, chợt quát về xung quanh.

“Hợp lực vây gϊếŧ.”

Thoáng chốc, từng nhóm tu sĩ Tử Phủ đã bố trí xong thiên la địa võng, thần quang óng ánh chói mắt phô quang cái địa bao phủ về toà cung điện, vô số pháp bảo rung động ong ong, muốn làm một kích tất sát.

“Không biết tự lượng sức mình.”

Mục Thần Xuyên lộ vẻ khinh thường, huyết khí cuồn cuộn như là biển lớn bạo phát trong nháy mắt, giống như một đầu Viễn Cổ Chân Long đã thức tỉnh, dòng thác huyết khí màu đỏ thẩm trực chỉ vân tiêu.

Hai cánh tay hắn phồng lên không ngừng vung vẩy nắm đấm, quyền ấn màu vàng đè ép thương khung, quét ngang tất cả.

“Oanh!”

“Oanh!”

Linh quang tán loạn thấu trời, tất cả thế công đã bị quyền ấn vàng oanh nát. Vô số toà cung điện ở chung quanh sụp đổ, ngói vụn đá vụn bay tán loạn bốn phía tạo thành một mớ hỗn độn.

“Cái gì!”

“Sao có thể!?”

“Người này vậy mà lại mạnh đến thế, hơn mười vị Tử Phủ Chân Nhân hậu kỳ như chúng ta liên thủ vẫn không cản được hắn dù chỉ một hơi! !”

Có tu sĩ của Thân Đồ gia cực kỳ sợ hãi, chấn động nói.

Mà một giây sau, Mục Thần Xuyên vẫn không lưu thủ. Tử lôi dưới chân hắn dâng trào, cực tốc thôi động, trong chốc lát đã bao phủ về hướng Thân Đồ Kiệt.

Một kích này mạnh mẽ tuyệt luân, không thể ngăn cản!

Sắc mặt Thân Đồ Kiệt đại biến, trong miệng phun ra vài ngụm tinh huyết, năm ngón tay giao nhau thi triển bí thuật.

Thoáng chốc, một cổ chung tản ra khí màu đen kịt chắn trước người hắn. Bàn tay to lay động cổ chung phát ra tiếng nổ rung trời. Không khác lắm với tiếng chuông cảnh báo vừa rồi của Thân Đồ gia.

Mục Thần Xuyên nhắm hai mắt lại, hắn nhìn ra được thân phận người này ở Thân Đồ gia cũng không thấp. Mới chỉ Tử Phủ cảnh đã có thể mang theo trọng bảo của gia tộc bên người.

Nhưng cũng không ngăn được hắn.



Hai tay Mục Thần Xuyên đóng mở không ngừng công kích bên trên thân chuông, phát ra tiếng oanh minh chấn động làm cho nó nát ra từng khối.

Sau đó, lực lượng kinh khủng còn lan tràn đến phía sau làm cho Thân Đồ Kiệt ở sau cổ chung ho ra máu, cho dù cách hai tầng nhưng vẫn bị chấn động làm cho khí huyết cuộn trào, lục phủ ngũ tạng giống như đều rời khỏi vị trí ban đầu.

Không khó tưởng tượng nếu như chính diện chống lại thì e là hắn đã bị đánh cho nhục thân nổ nát chỉ với một kích.

“Lão tổ cứu ta! !”

Trong mắt Thân Đồ kiệt tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn tuyệt vọng gào thét về hướng hư không.

Một khắc sau, một cỗ khí tức ngập trời bạo phát ở bên trong tộc địa Thân Đồ gia, một lão giả tinh thần quắc thước đạp không mà tới, không nói hai lời, trong tay đan xen thần quang hoá thàng cự thủ che trời đập về hướng Mục Thần Xuyên.

“Là lão tổ! !”

“Lão tổ xuất quan! !”

“Người này nhất định sẽ bị chém đầu! !”

Vô số tộc nhân trong phương viên mười dặm của Thân Đồ gia reo hò, trên mặt hiện rõ vẻ phấn chấn.

Lão tổ Vân Trung Chân Quân chính là chí chường giả Động Thiên tầng năm, là một thần thoại bất bại ở Đại Nguỵ Vương Triều, ngay cả Hoàng thất cũng đều phải tất cung tất kính. Một khi ra tay, tất nhiên sẽ sử dụng thủ đoạn lôi đình chém gϊếŧ địch nhân.

“A, cuối cùng cũng đến, cũng đỡ để bản toạ phải đi tìm ngươi.”

Hai mắt Mục Thần Xuyên nhắm lại, Động Thiên trong cơ thể lưu chuyển cực nhanh, bên dưới là Nguyên Hải màu vàng đang sôi trào thôi thúc lực lượng của bản thân hắn đến cực hạn.

Mũi chân hắn đạp mạnh, bay lên không, đánh về hướng cự thủ che trời kia.

“Oanh!”

“Oanh!”

Hai đạo thế công va nhau tạo ra tiếng nổ mạnh to lớn, làn sóng năng lượng kinh khủng quét về bốn phương tám hướng xung quanh làm nổi lên từng gợn sóng vô hình trong hư không.

Vô số tu sĩ xung quanh bị dư ba của nguồn năng lượng này hất bay, ho ra máu.

Lấy cung điện làm trung tâm, công trình kiến trúc trong phương viên vài dặm cũng bị chấn thành bột mịn, trở thành một vùng phế tích.



Râu tóc cùng tay áo của Vân Trung Chân Quân tung bay, thân hình bị đẩy ra xa mấy chục trượng mới dừng lại được.

Ánh mắt hắn kinh dị nhìn về phía dưới, tâm thần chấn động.

Thần lực của nam tử trước mắt này rõ ràng chỉ là Động Thiên tầng một. Lại có thể chỉ dựa vài lực lượng nhục thân mà đã cân sức ngang tài với hắn, thật sự rất là kinh người.

Chẳng lẽ hắn tu luyện công pháp luyện thể chí cường nào sao?

“Các hạ là người nào, xưng tên ra đây, vì sao xông vào Thân Đồ gia ta đại khai sát giới?”

Thần tình Mục Thần Xuyên lãnh đạm, cười lạnh một tiếng: “Vì sao ư?”

“Thân Đồ gia dám cướp đoạt Chí Tôn Thần Cốt của hậu bối tộc ta, đây là khi dễ Mục gia ta không người sao?”

“Bản toạ Mục Thần Xuyên, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, hôm nay nhất định phải diệt toàn tộc của ngươi.”

Vừa dứt lời, đột nhiên vô số sợi linh tơ quỷ dị đã quấn quanh năm ngón tay của Mục Thần Xuyên, đâm về hướng cổ chung bên cạnh.

Cổ chung vừa mới vị hắn chấn vỡ ra một ít vết nứt thần bí, giờ phút này lại không còn chút lực lượng để ngăn cản nào, ánh sáng ảm đạm, mất đi thần tích, tựa như đã bị một loại lực lượng quỷ dị nào đó phá diệt.

Bàn tay của Mục Thần Xuyên xuyên qua cổ chung, bóp chặt cổ của Thân Đồ Kiệt ở phía sau như xách một con gà bay lên không trung.

Chỉ cần hơi dùng sức một chút thì đã có thể bóp nát hồn cung Tử Phủ của hắn.

Trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi của Thân Đồ Kiệt, hắn liều mạng giãy giụa dưới đại thủ như kìm sắt kia, sắc mặt từ hồng chuyển sang tím.

“Ngươi dám! !”

“Nếu ngươi dám gϊếŧ hắn thì tất sẽ kết tử thù với Thân Đồ gia ta!”

“Không chết không thôi.”

Mí mắt Vân Trung Chân Quân như muốn rách ra, lớn tiếng gầm thét. Thân Đồ Kiệt chính là hậu bối ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của gia tộc hắn, sắp tới còn phải tiến về Thánh thành tham dự Bách Triều Đại Chiến, có cơ hội rất lớn để trổ hết tài năng từ đó gia nhập thế lực đỉnh cấp.

Nếu như vẫn lạc thì sẽ tạo thành tổn thất rất lớn cho gia tộc.

“Không chết không thôi sao? Bản toạ cũng đang có ý này!”

Ánh mắt Mục Thần Xuyên phát lãnh, năm ngón tay bỗng nhiên nắm lại.