Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Để Ngươi Làm Tộc Trưởng, Ngươi Sản Xuất Hàng Loạt Đại Đế?

Chương 43: Trời Sinh Chí Tôn, Thiếu Niên Thần Cốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nữa ngày sau, trên không trung của Thân Đồ thế gia bỗng nhiên có một bóng người đang đánh tới.

Quanh thân người này được quấn quanh quang điện màu tím, lộ ra khí tức khủng bố làm người sợ hãi.

Chính là Mục Thần Xuyên cực tốc chạy tới.

Hắn thôi động pháp lực cảnh giới Động Thiên, ngự sử lôi đình, trong nữa ngày đã đi nhanh ngàn dặm cuối cùng cũng đến.

“Người nào, lại dám xông vào Thân Đồ gia ta?”

Một tia thần niệm của một tên tu sĩ Tử Phủ tầng ba phát hiện ra hắn, lập tức bay lên không trung, chỉ trích.

“Thân đồ gia? Chính là tìm các ngươi.”

Mục Thần Xuyên liếc mắt nhìn hắn, thân hình sải bước trong hư không, phảng phất xuyên qua thời gian, điểm một điểm thẳng về hồn cung của tên tu sĩ kia.

“Xuy.”

Dưới ánh mắt kinh hãi, một ngón tay đã xuyên thủng mi tâm của hắn dễ như trở bàn tay.

Hồn cung sụp đổ, thi thể ngã xuống từ không trung.

Lập tức, lực lượng thần thức mênh mông của Mục Thần Xuyên bao trùm toàn bộ tộc địa của Thân Đồ thế gia mà tra xét.

“Đinh, phát hiện tộc nhân đầu tư màu vàng.”

Âm thanh hệ thống vang lên khiến cho Mục Thần Xuyên khựng lại. Người thiếu niên vô thượng khí vận chi tử kia quả nhiên ở đây.

Một giây sau, thân hình hắn nhanh chóng phủ xuống bên ngoài một toà cung điện.

Giờ phút này cũng đã có không ít tu sĩ của Thân Đồ gia tộc phát hiện ra hắn.

“Oanh.”

“Oanh.”



Từng âm thanh chấn động của cổ chung đột nhiên vang lên, đây là tín hiệu cảnh báo của gia tộc. Lập tức có không ít tu sĩ chạy nhanh về phía cung điện.

Trong một lúc trên trời dưới đất đan xen thần quang ngang dọc, phong toả mảnh đất này.

Mà Mục Thần Xuyên cũng không thèm để ý, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về một gian mật thất trong điện, phảng phất như có thể xuyên qua tầng tầng ngăn cách khám phá hư ảo.

Trong mật thất, mấy tên tu sĩ Tử Phủ hậu kỳ ngồi xếp bằng, đang hợp lực duy trì một toà trận pháp phức tạp. Một tên thiếu niên ước chừng mười một mười hai đang ngồi chính giữa đại trận.

Sắc mặt hắn trắng bệch mang theo vẻ thống khổ, từng sợi năng lượng khó hiểu mang theo tính ăn mòn tràn vào thân thể hắn, đang ăn mòn khối Thần cốt phát sáng kia.

“Vị tiền bối này, ngài xông vào Thân Đồ gia ta là có quan hệ gì với vị thiếu niên trong trận kia sao?”

Tên thanh niên Thân Đồ Kiệt ở bên ngoài chờ cấy ghép Thần cốt nhìn ra manh mối, hắn một bên vừa truyền thần niệm, một bên vừa dò hỏi nói.

“Phải thì thế nào.”

Mục Thần Xuyên nhìn hắn thật sâu, phát hiện người thanh niên này cốt linh không lớn, vậy mà lại có tu vi Tử Phủ tầng ba. Có lẽ là thiên kiêu thế hệ trẻ của Thân Đồ thế gia.

Dưới tình huống này mà còn dám lên tiếng, tâm tính người này cũng không tầm thường.

“Không biết tiền bối có thể cáo tri tục danh hay không? Danh hào của gia tổ là Vân Trung Chân Quân, có lẽ ngài cũng quen biết.”

Thân Đồ Kiệt nói bóng nói gió nói. Trong gia tộc hắn cũng có không ít trưởng lão Tử Phủ hậu kỳ nhưng cũng không thể mang đến sự áp bách cho hắn như người trước mắt này. Chắc chắn đây là một cường giả cấp bậc Chân Quân.

Mà trong mỗi đại Vương Triều, nhóm người này đều là những nhân vật lớn có máu mặt, không phải hạng người vô danh. Nói không chừng mình lấy ra danh hào của lão tổ có thể khắc chế được hắn.

“Ha ha, tiểu bối, kéo dài thời gian trước mặt ta ngươi còn non lắm. Nhưng niệm tình ngươi can đảm như vậy, ta cho ngươi thời gian năm giây gọi lão tổ ngươi ra đây, qua năm giây, nếu không ra thì ngươi chết.”

Khoé miệng Mục Thần Xuyên cười lạnh, lập tức dâng trào lên linh khí trong cơ thể, bàn tay to vỗ về đại trận trước mắt.

“Oanh!”

Bàn tay màu vàng óng cuốn theo linh khí khủng bố vỗ nát bấy trận pháp, ầm vang tiêu tán trong không khí. Tất cả những tu sĩ Tử Phủ hậu kỳ đang duy trì trận pháp đều đổ máu, thân hình bị đánh ra xa mấy trượng.



Thân Đồ Kiệt nghe vậy liền biến sắc, biết việc này không ổn liền đánh ra mấy đạo thần niệm về phương hướng của lão tổ đang bế quan.

Cùng lúc đó, bóng người Mục Thần Xuyên thoáng qua đi đến bên cạnh thiếu niên, thúc giục thần lực cuồn cuộn toát ra lực lượng sinh cơ dào dạt đánh vào trong cơ thể làm cho khuôn mặt hắn đỡ đi vào phần trắng bệch.

Khối xương kia bị ăn mòn vài ngày vẫn tản ra linh quang rạng rỡ, trên đó có đại đạo quấn quanh, cực kỳ bất phàm.

[ tính danh: Mục Hạo ]

[ tu vi: Thối Thể tầng chín ]

[ tư chất: Tuyệt thế ]

[ ngộ tính: Tuyệt thế ]

[ thiên phú: Sơ đại Chí Tôn đã thức tỉnh ]

[ phúc duyên: Chí Tôn Cốt ghi lại Vô Thượng Bảo Thuật của kỷ nguyên Loạn Cổ ]

Mục Thần Xuyên thu Chân Thị Chi Nhãn về, trong lòng chấn động.

Vô thượng khí vận chi tử thật là yêu nghiệt!

Tư chất, ngộ tính đều viên mãn, còn có Chí Tôn Cốt trời sinh khắc ghi bảo thuật của kỷ nguyên Loạn Cổ.

Một khi trưởng thành nhất định vô địch trên trời dưới đất, danh chấn Cửu Châu.

Mà khi nghĩ đến chuyện vị hậu bối thiên kiêu này nếu hắn chậm một ngày liền có khả năng bị gϊếŧ chết, trong lòng Mục Thần Xuyên lập tức nổi lên lửa giận ngút trời, giống như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ không thể vãn hồi.

Hôm nay Thân Đồ gia tộc tất phải máu chảy thành sông, tộc diệt người vong mới có làm tiêu tán lửa giận trong người hắn.

Sau đó, ngón tay Mục Thần Xuyên phun trào Hỗn Độn Khí tạo một kết giới bao phủ quanh thân Mục Hạo, phòng ngừa hắn bị dư ba chiến đấu tác động đến.

Hắn nhìn về Thân Đồ Kiệt một cái, âm thanh lạnh lùng nói.

“Đã qua năm giây.”
« Chương TrướcChương Tiếp »