Chương 4: Việc Đến Nơi Này, Nhất Thống Vân Thanh!

“Hã?”

“Tu luyện chậm chạp không tiến bộ.”

“Từ hôn?”

Mục Thần Xuyên nao nao.

Môtip này nghe thật quen tai.

Quả thực giống như đúc dạng nghịch tập vô dụng của văn học mạng ở hiện đại.

Chẳng lẽ…

Mục Trần là thiên mệnh chi tử, bị lão gia gia trong giới chỉ hút hết tu vi?

Có lẽ thật như vậy!

Ngón tay Mục Thần Xuyên gõ bàn, hắn trầm tư.

Hôn sự này là do chính tay hắn quyết định vào mười mấy năm trước.

Khi đó hắn cùng Vương gia giao hảo, quan hệ của hai nhà rất tốt.

Nhưng bây giờ, mặc dù nói Mục gia suy bại, thì Vương gia cũng không có lí do gì để phát tán loại tin tức này.

Đem việc hôn sự này chôn trong bụng chẳng phải cùng tốt hay sao?

Bỗng nhiên, Mục Thần Xuyên như là nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt trở nên lăng lệ.

“Nhìn ra được Vương gia chuẩn bị ra tay với Mục gia chúng ta.“

Chư vị trưởng lão nghe xong, trong lòng lập tức run lên vội vã dò hỏi.

“Tộc trưởng, sao lại khẳng định như thế?”

Mục Thần Xuyên hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói.

“Mười năm qua ta chưa hiện thân, lần cử động này của bọn hắn chỉ muốn chứng thực một chút, ta là vẫn lạc hay là đã đột phá đến cảnh giới Tủ Phủ mà thôi. “

“Nếu ta còn ở trên đời, dựa vào tính tình của ta chắc chắn sẽ đến lí luận một phen với Vương gia.”

“Khi đó bọn hắn sẽ viện cớ nói là ngoại giới phá tán lời đồn, có lệ cho qua. “

“Nhưng chuyện hôn sự của Mục Trần chắc chắn sẽ bị bên kia lấy lý do Linh Khư Động Thiên làm đầu mà từ hôn.”

“Nếu ta không đi ra, thì nói lên ta đã chết.”

“Căn cứ vào tính cách cẩn thận của tộc trưởng Vương gia, hắn sẽ phái Vương Yên Nhiên tới từ hôn, tiếp theo, sẽ yêu cầu gặp ta, nhiệm chứng suy đoán trong lòng.”

“Một khi tất cả được chứng thực, Vương gia sẽ tập kết cường giả ra tay với Mục gia ta!”



Mục Thần Xuyên phân tích sự tình mạch lạc, làm cho trưởng lão nghe xong sắc mặt biến ảo liên tục.

Sau khi bọn chấn kinh xong, trong lòng còn có chút nghi hoặc.

Trước đây chỉ biết Mục Thần Xuyên làm việc thiết huyết, lôi lệ phong hành.

Không nghĩ tới sau chuyện hôm nay, tâm tư của hắn lại tinh tế như vậy, có khả năng nhìn thấu chuyện người thường không cách nào nghĩ tới.

Chẳng lẽ sau khi đột phá tới Tử Phủ Chân Nhân sẽ làm tâm tính tu sĩ tăng lên như vậy sao?

Nhưng mà nghi hoặc thì nghi hoặc, tình hình trước mắt cũng không có người suy nghĩ nhiều.

Lúc này, đột nhiên tam trưởng lão đặt câu hỏi: ”Tộc trưởng, nếu nói như vậy, chuyện Lý gia trước đây đoạt khoáng mạch, phải chăng cũng có ý đồ như vậy?”

Mục Thần Xuyên lắc đầu.

“Lý gia khác Vương gia, bọn hắn cũng không thể điều khiển con đại yêu Tử Phủ kia, dù biết ta đã vẫn lạc, cũng không dám giao chiến chính diện với Mục gia ta.”

“Như vậy sẽ chỉ để hai đại gia tộc kia ngồi ngư ông đắc lợi.”

“Nhưng Vương gia lại khác, trong gia tộc bọn hắn cất giấu một vị lão tổ nửa bước Tử Phủ!”

“Mười năm qua đi, chắc tuổi thọ của hắn cũng không còn nhiều nữa.”

“Liều mạng huyết chiến, tộc nhân của Vương gia cũng không có tổn thất quá lớn.”

Vừa dứt lời, toàn trường náo động.

Không ngờ Vương gia ẩn tàng sâu như vậy!

Lại có lão tổ nửa bước Tử Phủ!

Khó trách dám ra tay với Mục gia bọn hắn!

Nửa bước Tử Phủ đã nguyên khí hoá biển, dưới tình huống liều mạng chiến đấu thì rất dễ dàng gϊếŧ mấy vị cường giả Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong.

Bất quá chân tướng trước mắt đã phơi bày, bị Mục Thần Xuyên nhìn xuyên thấu.

Ngược lại trong lòng mọi người cũng không có cảm giác nguy cơ quá lớn.

Dù sao, tộc trưởng đã bước vào cảnh giới Tử Phủ.

Cho dù Vương gia xâm phạm, bọn hắn cũng không chút sợ hãi nào!

Mục Vô Cực thở phào nhẹ nhõm, cục đá lớn luôn đè ép trong lòng cũng ầm vang nức ra.

Sau đó hắn mở miệng hỏi :”Tộc trưởng định xử lý chuyện từ hôn thế nào?”

Ánh mắt Mục Thần Xuyên hơi lấp loé, chợt âm thần hiện lên một tia sát ý.

“Vương gia đã vong ân phụ nghĩa, vậy cũng đừng trách ta không niệm tình xưa!”



“Chờ Vương Yên Nhiên tới cửa từ hôn, chém gϊếŧ tất cả bọn hắn!”

“Cái gì?”

“Tộc trưởng!”

“Vương Yên Nhiên kia dù sao cũng là đệ tử của Linh Khư Động Thiên, nếu chém gϊếŧ tuỳ tiện, sợ rằng sẽ dẫn đến sự trả thù của Linh Khư Động Thiên. “

Một trưởng lão vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Mục Thần Xuyên khoát tay áo, không để ý nói.

“Linh Khư Động Thiên chưa chắc sẽ vì một đệ tử mà làm địch cùng Tử Phủ Chân Nhân.”

“Mà cho dù thật là như vậy ta cũng không sợ.”

“Giang sơn của Thanh Vân Trấn là do tiền bối Mục gia ta đổ máu mà giành được!”

“Uỷ khúc cầu toàn sẽ vĩnh viễn nằm dưới trướng người khác!”

Ngữ khí hắn dừng lại, chầm chậm đứng lên, nhìn về mọi người dưới đài quát khẽ nói.

“Ý ta đã quyết, không cần bàn lại!”

“Các vị chuẩn bị sớm đi.”

“Vương gia chỉ là bắt đầu.”

“Việc tới đây ta muốn thống nhất Thanh Vân.”

m thanh chấn động vang vọng trong đại sảnh nghị sự.

Làm cho tâm thần đám trưởng lão đong đưa, hào khí ngút trời nổi lên bốn phía.

Tộc trưởng không hổ là Tử Phủ Chân Nhân thứ nhất của Mục gia.

Sự quyết đoán này người thường khó có được.

E rằng không bao lâu nữa, toàn bộ Trấn Thanh Vân sẽ bị Mục gia nắm trong lòng bàn tay!

Tất cả bọn hắn lập tức đứng dậy, hướng về Mục Thần Xuyên chắp tay cúi đầu, trăm miệng một lời.

“Vâng.”

“Tộc trưởng.”

Mục Thần Xuyên vừa ý gật đầu.

Một giây sau, một âm thanh máy móc vang vọng trong thức hải.

“Đinh, lực liên kết gia tộc của kí chủ tăng lên, ban thưởng 500 điểm khí vận.”