Chương 33: Đại Yến Hoàng Đô, Phong Vân Tế Hội

Thời gian nữa năm ngắn ngủi, hắn đã đột phá từ Đạo Cơ tầng chín đến Nguyên Đan tầng tám.

Gần như lướt qua một đại cảnh giới.

So với ba vị thiêu kiêu Tử Phủ mà nói, tốc độ cũng không chậm chút nào.

Để cho dù là Mục Thần Xuyên cũng đều có chút lau mắt mà nhìn.

Nhưng tính cách của vị hậu bối này ngược lại có chút lãnh khốc, từ trong người mơ hồ toát ra một cỗ khí chất sát phạt tràn ngập sát ý lẫm liệt.

Giống như đã trải qua không ít nguy nan mới có ngày hôm nay.

Lập tức, Mục Thần Xuyên cũng không nhiều lời, nói thẳng ra chuyện kinh đô học phủ.

Mà Mục Vô Song nghe xong không chút do dự đã đáp ứng, cực kỳ quả quyết.

“Tộc trưởng, khi nào khởi hành?”

“Ba ngày sau.”

“Ngươi hãy xuất phát cùng Mục Lãng, Mục Nguyệt Dao bọn họ.”

“Đúng rồi, ngươi còn chưa có toạ kỵ đúng không, đợi lát nữa đi tới gặp Đại trưởng lão lĩnh một con Thiên Yêu Linh Thứu đi.”

Mục Thần Xuyên mở miệng cười nói.

Không nghĩ tới, một giây sau.

Mục Vô Song lại phất tay cự tuyệt.

“Đa tạ ý tốt của Tộc trưởng.”

“Toạ kỵ thì không cần, vãn bối không muốn rêu rao, ưa thích độc lai độc vãng.”

“Thời gian đi bộ chậm hơn một chút, vì không để có chuyện ngoài ý muốn, bây giờ ta liền lên đường.”

Nói xong, Mục Vô Song vội vàng cúi đầu, quay người bước nhanh rời đi.

“…”

Mục Thần Xuyên có chút vô ngữ nhưng cũng không nói gì nhiều.

Chỉ là ánh mắt nhìn về thân ảnh đang rời đi kia, có chút suy tư.

Sau nữa canh giờ.

Thân hình của Mục Vô Song phi nhanh đã rời khỏi tộc địa Mục gia độ ngàn dặm.

Hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn một cái, trong con ngươi lạnh lẽo hiện lên thần sắc phức tạp.

Sáu năm trước, phụ mẫu của Mục Vô Song vì chuyện khoáng mạch huyền thiết với Lý gia mà mất mạng trong tay đại yêu Tử Phủ cảnh.

Mà cao tầng của gia tộc vì sợ gặp phiền phức nên cũng không can thiệp quá nhiều!

Chuyện phục thù, vô cùng xa xôi.



Từ sau hôm đó tính cách của hắn bắt đầu thay đổi, trở nên vô cùng lạnh nhạt.

Hắn biết ở trên cái thế giới này, thực lực vi tôn, chỉ có cường giả mới có quyền nói chuyện.

Vốn hắn liều mạng tu luyện, đẫm máu trong bách chiến, cầu sinh trong tuyệt cảnh!

Mục đích chính là vì huỷ diệt Lý gia, báo thù cho phụ mẫu!

Nhưng sau đó, tộc trưởng Mục Thần Xuyên cường thế trở về, lấy thủ đoạn thiết huyết trực tiếp huỷ diệt Lý gia.

Báo đại thù của hắn.

Lại nhiều lần ban ân.

Khiến cho hắn đối với tộc trưởng cảm kích vạn phần.

Tuy ngoài miệng không nói nhưng hắn sẽ dùng thực lực và hành động chứng minh.

“Bách triều đại chiến!”

“Ta sẽ không để tộc trưởng thất vọng.”

Ánh mắt Mục Vô Song kiên quyết, sau đó thân hình cực tốc lao về hoàng thành Đại Yến.



Ba ngày sau.

Bên trong hoàng thành Đại Yến, phong vân tế hội!

Có không ít gương mặt mới sở hữu khí tức cường đại.

Mà Mục Voi Song cũng tới đúng hẹn, sau khi nghe ngóng nhiều nơi hắn đi đến phía trước một học phủ rộng rãi khí thế.

Trên cửa đề bốn chữ lớn cứng cáp cổ xưa, Kinh Đô Học Phủ.

Lúc này, không ít tu sũ đã tụ tập ở cửa viện.

Bọn hắn đều là những đệ tử thiên kiêu đến từ các loại phúc địa động thiên hoặc là các đại tộc, chia thành nhiều nhóm ba người, trên mặt hoặc ít hoặc nhiều mang theo vẻ kiêu căng.

Bỗng nhiên, một âm thanh ngả ngớn chầm chậm lọt vào tai.

“Uy, tiểu tử, ngươi là người của thế lực nào?”

“Sao ta lại chưa từng gặp qua ngươi.”

Một tên thanh niên Nguyên Đan cảnh tầng sáu dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Mục Vô Song, giương cằm hỏi.

Mục Vô Song liếc mắt nhìn hắn nhưng cũng không để ý, tiếp tục đứng tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần.

Mà tên thanh niên kia cảm thấy mình bị coi thường, sắc mặt trở nên khó coi, chăm chọc khıêυ khí©h nói.

“A, một tiểu gia tộc không lấy ra nổi ba cái danh ngạch mà thôi, giả bộ làm địa chủ gì chứ!”

Tiếng nói vừa dứt, Mục Vô Song đột nhiên mở hai mắt ra, bắn ra một vòng hàn ý.



“Nguyên Vũ, không nên gây sự.”

Nữ tu sĩ bên cảnh thanh niên nhăn mày, trách cứ.

Đệ đệ này của nàng ngày thường ương ngạch thành thói.

Nhưng nói đây không phải Nguyên gia mà là hoàng đô Đại Yến.

Nếu mặc cho hắn càn quấy thì hơn phân nữa sẽ xảy ra chuyện lớn.

Mà nàng vừa muốn mở miệng tạ lỗi, lại phát hiện thanh niên lạnh nhạt kia đang cất bước đi về hướng của mình.

Mỗi bước chân hắn bước ra, khí thế trên người lại mạnh hơn mấy phần, tản mát ra một cỗ sát ý lạnh băng kinh người.

Năm bước, khí thế đã đạt tới Nguyên Đan tầng tám!

Khiến cho ba người Nguyên gia biến sắc ngay tại chỗ.

Mục Vô Song chầm chậm đi đến sánh vai cùng Nguyên Vũ.

Một tiếng nói nhỏ lãnh đạm truyền vào bên tai lập tức để cho hắn như rơi vào hầm băng.

“Đừng chọc ta.”

“Nếu không… Gϊếŧ toàn bộ các ngươi!”

Trong nháy mắt, Nguyên Vũ đã bị hù doạ đến mức mặt đen như màu đất, vội vã lui về sau mấy bước.

“Vị đạo hữu này, gia đệ ngang bướng.”

“Xin thứ lỗi.”

Sắc mặt nữ tu sĩ ngưng trọng, thấp người hành lễ.

Mục Vô Song hừ lạnh một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt quay về chỗ cũ.

Một lúc lâu sau đó.

Ngày càng nhiều tu sĩ tụ tập trước cửa học phủ.

Không ít thành viên hoàng thất cũng đã xuất hiện.

Hoàng tử mạnh nhất trong đó đã đột phá Nguyên Đan bước vào Tử Phủ.

Không khỏi làm cho một đám thiên kiêu ghé mắt, lộ ra vẻ kiêng kỵ.

Mà đúng lúc này.

Hai tiếng kêu to lớn của chim muông vang vọng trên bầu trời, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

“Tê.”

“Thiên Yêu Linh Thứu!”

“Là gia tộc nào chơi lớn như vậy, lại để đại yêu Tử Phủ cảnh làm toạ kỵ.”