Chương 16: Tử Phủ Tầng Năm, Lĩnh Ngộ Ý Cảnh!

Ba ngày sau.

Mục Thần Xuyên từ từ mở mắt, nét mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Hắn không ngờ được sinh mệnh đạo chủng này lại có năng lực khủng bố như vậy.

Linh khí tinh khiết chứa trong đó vậy mà lại có thể khiến tu vi của hắn trực tiếp tăng đến Tử Phủ tầng năm.

Hơn nữa hắn thậm chí còn đạt được cảnh giới ý niệm.

Phải biết rằng cảnh giới ý niệm chính là hình thức ban đầu của đại đạo.

Đây là điều kiện tiên quyết để bước vào cảnh giới Pháp Tướng.

Chỉ có đạt được cảnh giới ý niệm mới có thể tu luyện ra được pháp tướng thuộc về riêng mình, từ đó đột phá.

Nhưng mà loại năng lực này vừa kỳ diệu vừa phức tạp.

Chỉ có thể tự mình ngộ ra, không thể miêu tả thành lời.

Từ xưa đến nay, không biết đã có biết bao tu sĩ phải dậm chân tại chỗ chỉ vì không thể vượt qua được rào cản này.

Vậy mà chỉ nhờ sinh mệnh đạo chủng mà hắn đã dễ như trở tay đạt được loại năng lực này.

Quả thật là món quà trời ban.

Một lúc lâu sau, Mục Thần Xuyên thu linh khí lại, bước nhanh ra khỏi mật thất.

Hắn dùng thần niệm bao trùm lãnh địa trong tộc, lập tức nhận ra số lượng tộc nhân đã tăng lên.

Xem ra có không ít các chi tộc quay trở về.

Nhưng việc khẩn cấp nhất trước mắt là giải quyết tình hình của Trấn Thanh Vân hiện nay.

Sau đó phải định hướng phát triển gia tộc.

Vừa nghĩ đến việc này, Mục Thần Xuyên đương nhiên sẽ nhớ đến Mục Lãng, người được hệ thống đánh dấu là là đối tượng đầu tư màu vàng.

Hệ thống trang X, có khó cách mấy hắn cũng làm được.

Trong lĩnh vực này thì không ai có thể chuyên nghiệp hơn hắn.

Bỗng nhiên, toàn thân Mục Thần Xuyên lóe lên, biến mất tại chỗ.



Ngay lúc này, bên cạnh rừng trúc.

Mục Lãng bị bao vây ở giữa, luyên thuyên không ngớt, kể lại việc tiếp khách trước đó sinh động như thật.

Vây quanh hắn là những thiếu niên trạc tuổi, nam có nữ có, vô cùng tập trung lắng nghe, trong ánh mắt còn toát ra vẻ sùng bái.



"Các ngươi không biết đâu, tình huống hôm đó cực kỳ nguy hiểm!"

"Tuy nói là từ hôn vậy thôi, chứ ngầm giao đấu kịch liệt, sát ý bao trùm!"

"Đặc biệt là tên đệ tử không bằng súc sinh kia của Linh Khư Động Thiên, mặt mũi băm trợn dữ dằn, tu vi lại không thua gì các trưởng lão của chúng ta."

"Hắn chỉ vào đại trưởng lão và tộc đệ Mục Trần rồi chửi ầm lên, ngôn từ cực kỳ chói tai."

"Nói là không từ hôn thì cứ chờ xem, hắn sẽ làm cho Mục gia chúng ta đẹp mặt."

"Nhưng mà các ngươi cảm thấy Mục Lãng ta đây lại có thể nhịn nhục được hắn ư?"

Một đám thiếu niên đồng loạt lắc đầu.

"Đương nhiên rồi!" Mục Lãng vỗ đùi, "Hắn dám vũ nhục Mục gia ta, ta làm sao có thể ngồi yên chịu trận?"

"Sau một khắc, ta đột nhiên đứng dậy, lao vọt đến trước mặt tên súc sinh kia."

"Không để yên?"

"Ngươi không để yên cho ai hả?"

Mục Lãng một bên hét lớn, một bên làm động tác lật bàn.

Dùng cả tay lẫn chân, lưu loát như nước, rất có phong thái anh hùng.

Đám thiếu niên xung quanh nhìn đến ngây người, sôi nổi vỗ tay khen hay, đập bàn tán thưởng.

Mục Lãng đang nói đến đoạn cao trào, bỗng nhiên lại im bặt.

Trên mặt Mục Lãng lộ ra vẻ không tự nhiên, chắp tay hướng về phía trước, lúng túng nói.

"Tộc. . . Tộc trưởng."

"A?"

"Tộc trưởng?"

Một đám thiếu nam thiếu nữ bừng tỉnh, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.

Lúc này họ mới phát hiện tộc trưởng Mục Thần Xuyên chẳng biết lúc nào đã đứng sau lưng bọn họ.

Mọi người liền vội vàng hành lễ: "Thỉnh an tộc trưởng!"

Mục Thần Xuyên hừ lạnh một tiếng, nghiêm mặt khiển trách.

"Kho vũ khí của gia tộc đã mở từ mấy ngày trước rồi!"

"Thế mà các ngươi lại không cố gắng tu hành, ở đây bàn tán cái gì!"

Vừa dứt lời, một đám thiếu nam thiếu nữ xấu hổ cúi đầu, không dám nói câu nào, vội vã như chim vỡ tổ hốt hoảng rời khỏi hiện trường.



Mấy giây sau.

Rừng trúc giờ cũng chỉ còn lại hai người Mục Thần Xuyên và Mục Lãng.

"Ngươi kể chuyện cũng không tệ lắm."

Mục Thần Xuyên cười như không cười nhìn người trước mặt.

Mục Lãng chẳng biết phải đáp sao, chỉ đành ngượng ngùng cười một tiếng, rồi lại gãi gãi đầu.

"Ân?"

Trong mắt Mục Thần Xuyên toát ra nét kinh dị, "Tu vi của ngươi vậy mà lại tăng lên rất nhanh!"

Thật sự rất nhanh, chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi mà Mục Lãng từ Tôi Thể tầng sáu đã đột phá đến Đạo Cơ tầng ba!

Mục Thần Xuyên nghĩ cũng không cần nghĩ, liền biết đây chắc chắn là công lao của hệ thống.

Chỉ cần trang X là có thể mạnh lên, thật đúng là ngược với lẽ trời.

Mục Lãng nghe vậy trong lòng run lên, lập tức khẩn trương cực kỳ.

"Đây. . . Đây là nhờ linh thạch cùng đan dược mà ta may mắn được tộc trưởng cho."

Trên mặt Mục Thần Xuyên lộ ra ý cười, vỗ vỗ vai hắn, có ẩn ý nói.

"Ngươi không cần phải khẩn trương."

"May mắn cũng là một phần của thực lực."

"Gia tộc chỉ che chở ngươi trưởng thành, sẽ không tranh đoạt bất cứ thứ gì của ngươi."

"Muốn làm gì thì cứ làm đi thôi."

Vừa dứt lời, Mục Thần Xuyên vung tay cho hắn một đống lớn linh thạch cùng Ngưng Khí Đan.

Thế nhưng lần này âm báo phần thưởng đầu tư của hệ thống lại không vang lên.

Mục Thần Xuyên rất nhanh đã hiểu rõ.

Đầu tư màu vàng tốn nhiều thời gian hơn không ít so với màu lam.

Mấy ngày trước phần thưởng đầu tư cho Mục Trần bên kia đều đã có rồi.

Mục Lãng bên này thận trọng nhận lấy linh thạch cùng đan dược, tâm trạng lo lắng dần dịu xuống.

Ít nhất thì hắn biết được rằng tộc trưởng không có ác ý với hắn.

Ngược lại còn có tâm tư muốn bồi dưỡng.

Bỗng nhiên, Mục Lãng hình như đã hiểu ra chuyện gì, cười hắc hắc với Mục Thần Xuyên.