Chương 15: Điên Cuồng Đầu Tư, Luyện Hoá Sinh Mệnh Đạo Chủng

Một đám trưởng lão tiếp nhận đan dược, sôi nổi trừng lớn hai mắt, ngay cả hít thở đều trở nên dồn dập.

“Chính Dương Đan!”

“Tử Cực Đan!”

Đối với hai loại đan dược này, chắc hẳn bất kì tu sĩ Nguyên Đan cảnh nào cũng không lạ lẫm gì.

Chính Dương Đan được luyện chế từ mấy chục loại linh thảo trân quý trong thiên hạ, quá trình vô cùng rườm rà nhưng công hiệu lại cực kì tốt, có thể tăng cường tu vi nhanh chóng, làm lớn mạnh Nguyên Đan.

Cho dù lấy thân phận trưởng lão cao tầng của Mục gia như bọn hắn cũng chỉ có thể lãnh được một viên mỗi năm.

Không nghĩ tới hôm nay tộc trưởng lại ra tay hào phóng như vậy, đưa một mạch ba bình tất cả hai mươi bảy viên!

Mà giá trị của Tử Cực Đan kia càng không cần phải nói.

Cường giả Nguyên Đan cảnh đỉnh phong nuốt vào thì có thể gia tăng năm phần tỷ lệ mở ra hồn cung, bước vào cảnh giới Tử Phủ.

Ăn vào chín viên.

Ngay cả heo cũng có thể đột phá! !

Chẳng lẽ tộc trưởng đào được bảo khố của vị Thánh Nhân nào sao?

Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng cũng không ai ngu xuẩn mà hỏi nguồn gốc của đan dược.

Lập tức, một đám trưởng lão đứng lên, khom người cúi đầu về phướng Mục Thần Xuyên.

“Đa tạ tộc trưởng! !”

“Đa tạ tộc trưởng! !”

[ Đinh, đầu tư thành công, trả về… ]

[ Đinh, đầu tư thành công, trả về… ]

[ Đinh, đầu tư thành công, trả về… ]

Âm thanh của hệ thống không ngừng vang vọng.

Mục Thần Xuyên khoát tay áo, không để ý nói.

“Huỷ diệt Vương gia chỉ như dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.”

“Các vị cứ tu luyện cho tốt, ít hôm nữa ta sẽ nhất thống Thanh Vân Trấn.”

“Sân khấu của Mục gia tuyệt sẽ không chỉ bị giới hạn tại Đại Yến Vương Triều.”



“Vâng.”

“Tộc trưởng anh minh!”

Mọi người phía dưới cùng hô to, trong mắt toát ra từng đạo dị sắc.

Sau đó, Mục Thần Xuyên nhìn về phía tam trưởng lão, bát trưởng lão và cửu trưởng lão.

“Trước đây vì nguyên nhân tài chính của gia tộc, các ngươi đã phân tán không ít tộc nhân chi mạch.”

“Trong lòng bọn hắn ít nhiều sẽ có chút oán hận.”

“Nhưng việc cởi chuông phải do người buột chuông.”

“Việc này ba người các ngươi đi làm đi.”

“Nhất định phải triệu hồi được những tộc nhân chi mạch còn lại.”

Lời vừa nói xong, Mục Thần Xuyên búng ngón tay, ba kiện pháp khí không gian bay vào trong tay bọn họ.

Ba vị trưởng lão tiếp nhận.

Tất nhiên cũng biết đây là bồi thường của tộc trưởng dành cho những tộc nhân chi mạch kia.

Bọn hắn vội lên tiếng rồi vô cùng khẩn trương rời khỏi phòng nghị sự.

Mục Thần Xuyên vuốt mi tâm lại bắt đầu phân phó những trưởng lão còn lại.

Phải nói sản nghiệp của một đại gia tộc thật sự quá nhiều.

Khoáng mạch, phường thị, điền sản, tổ chức dân gian, các loại Tàng Kinh Các.

Hắn cũng không thể đem toàn bộ tinh lực bỏ vào những việc này.

Cho nên sau một giờ, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người là hắn và Mục Vô Cực.

Mục Thần Xuyên lại lấy ra mười bình Ngưng Khí Đan từ không gian pháp khí giao cho hắn, ngữ khí thâm trường mà nói.

“Ngươi thay ta đưa mười mấy bình đan dược này cho Mục Trần, cứ xem như là phần thưởng cho hắn.”

Mục Vô Cực nghe xong thì chân tay luống cuống, vội vàng nói.

“Huynh trưởng, lúc trước ngươi bận rộn, chuyện giúp Trần Nhi thoát khỏi nan đề tu luyện còn chưa cảm ơn ngươi, ngu đệ sao có thể an tâm?”

Ánh mắt Mục Thần Xuyên hơi lấp loé, nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh.

Xem ra tên tiểu tử kia vì không muốn bại lộ vị cường giả Thần Hoả cảnh ra nên đem bán mình.



Nhưng đây cũng không phải việc lớn gì.

Cứ xem như một phương thức bảo vệ gia tộc đi.

Cuối cùng, người có thể khiến cho một Tôn Giả Thần Hoả cảnh chỉ còn lại một tia tàn hồn chắc chắn là chí cường giả danh chấn Đông Hoang.

Hiện tại Mục gia còn rất nhỏ yếu, không thể tuỳ tiện chạm vào loại nhân quả này.

Nghĩ đến đây, Mục Thần Xuyên thuần đà trách nói.

“Ngươi chính là huynh đệ cốt nhục của ta, Mục Trần càng là cháu ruột của ta, cần gì phải nói những lời này?”

“Thiên tư của hắn không tầm thường, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên tu luyện, qua một thời gian chắc chắn sẽ trở thành trụ cột lớn của gia tộc.”

“Cứ giữ đi!”

“Còn nữa, ngươi nói cho hắn biết, nếu còn cần thứ gì khác thì cứ đến tìm ta.”

Mục Vô Cực nghe xong lập tức cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng khom người cúi đầu.

“Đã vậy.”

“Ta thay Trần Nhi cảm tạ huynh trưởng!”

“Ừ, đi đi.”

Sau khi hai người cáo biệt, thân hình Mục Thần Xuyên loé lên liền quay về chỗ ở.

Hắn lấy ra sinh mệnh đạo chủng từ trong không gian hệ thống.

Vật kia nhẹ tênh, to như nắm tay, tản ra quang mang nhu hoà thần bí.

Mục Thần Xuyên không do dự nữa, hắn lập tức thúc giục linh khí luyện hoá đạo chủng.

Vừa mới bắt đầu luyện hoá, hắn liền phát giác được có một luồng tinh khí sinh mệnh tinh thuần đến tột độ chảy xuôi khắp toàn thân, giống như từng tia nước nhỏ chảy vào nguyên khí chi hải.

Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng ý cảnh vô cùng huyền ảo cũng lan tràn về phía hồn cung của hắn như là Thần Mộ Cổ Chung, khiến những vấn đề tu hành khó hiểu trước đây trở nên thông thấu.

Phảng phất như có Đại Đạo Chi Âm vang vọng bên tai.

Không bao lâu sau.

Tu vi Mục Thần Xuyên bắt đầu tăng vọt, tốc độ vô cùng khủng bố.

“Tử Phủ tầng một!”

“Tử Phủ tầng hai!”