- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Đế Long Tu Thần
- Chương 7: Đi Nhầm Vào Đáy Vực Hồ
Đế Long Tu Thần
Chương 7: Đi Nhầm Vào Đáy Vực Hồ
Ông chủ tiệm tạp hóa cầm lấy túi trữ vật nói: “Bạn nhỏ, lọai túi trữ vật này là lựa chọn ưu tiên của đại đa số lính mới, chỉ cần năm linh thạch là mua được!”
Đế Long cơn giận còn sót lại chưa tiêu, hậm hực mà nói câu: “Bản đế có túi trữ vật!” Cô xoay người quét về phía sau kia bài thư, nói: “Ông giải thích cho tôi nghe lọai đồ vật thứ hai đi, biện bạch linh vật làm sao"
Ông chủ tiệm tạp hóa dẫn Đế Long tới trước kệ sách, giới thiệu cho Đế Long các loại thư tịch, có mới nhập môn rèn luyện sơ cấp pháp bảo bí kíp, có hướng dẫn sử dụng phi hành pháp bảo công pháp và dưỡng khí bí kíp vân vân.
Đế Long cầm lấy một quyển thư tịch giới thiệu yêu thú, thảo dược khoáng thạch, nói: “Tôi muốn cái này! Thêm một quyển rèn luyện pháp bảo bí kíp!” Cô bay ngang dải thiên hà cũng không có vấn đề gì, phi hành pháp bảo vô dụng đối với cô, dưỡng khí bí kíp cho người trần cũng vô dụng với cô.
Ông chủ tiệm tạp hóa lanh lẹ mà báo giá, thư tịch yêu thú thảo dược khoáng thạch giá mười hai cái linh thạch, rèn luyện pháp bảo bí kíp giá hai mươi cái linh thạch. Ông nói: “Bạn nhỏ, trên người cậu chỉ có mười cái linh thạch đúng chứ?” Hàm ý chính là tiền cô không đủ mua không nổi. Ông ta cầm lấy quyển dưỡng khí bí kíp, nói: “Cái này chỉ cần năm cái linh thạch.”
Đế Long thở phì phò mà trợn mắt liếc ông chủ tiệm tạp hóa một cái, nói: “Đừng coi thường bản đế, bản đế còn có thứ khác có thể đổi linh thạch! Ông tính tính mấy thứ này giá trị bao nhiêu linh thạch!” Cô nói xong, lập tức lấy ra túi trữ vật và nhẫn trữ vật đem toàn bộ đồ vật đổ ra, nháy mắt chất đầy tiệm tạp hóa, chính mình cũng bị chôn trong một đống vàng bạc.
Tuy rằng ông chủ tuổi tác lớn nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, thấy tình huống không đúng lập tức nhảy ra tiệm tạp hóa vọt tới trên đường cái. Đợi ông quay đầu chỉ nhìn đến một đống đồ rách nát từ tiệm tạp hóa tràn ra. Ông ta cúi người nhặt đôi cương đao ở cửa giơ lên, hỏi: “Cái gì đây? Cương đao? Ở Tu Tiên giới, đốn củi cũng không dùng nó!”
Đế Long đẩy rương bạc đội trên đầu định chui ra, nhưng vàng bạc chồng chất, cô chỉ có thể gian nan nằm trong một góc khe hở trên xà nhà trong vàng bạc. Đế Long nói: “Ông chủ thương đội nói tiền ít cũng là tiền.” Cô nỗ lực mà đem một chân trước bước ra đi, tiếp theo đem một chân dư còn lại chen ra phía ngoài, lao lực mà bò từ khe hở nhỏ này bò đến cửa sổ trên mái nhà, từ cửa sổ ra tiệm tạp hóa, rơi xuống trên đường cái.
Ông chủ tiệm tạp hóa nhìn thấy hai chân Đế Long trần trụi nghèo đến đôi giày cũng không có, mặt nguyên bản đã tái rồi lập tức đen thui! Ông mở tiệm tạp hóa, bán đồ vật cũng thu đồ vật, hiện giờ sinh ý tới cửa, ông cũng không thể ngăn ngoài cửa. Dùng cách nói của tên nghèo rớt mồng tơi này là, tiền ít cũng là tiền. Ông chủ tiệm tạp hóa tính tình kiên nhẫn vùi đầu đi phủi đống rách nát kia. Thật đúng là sắt vụn đồng nát, một đống lớn cương đao, da thú, xương thú. Ông rửa sạch xong mấy thứ này mệt đến mồ hôi đang thi nhau rơi xuống! Đây quả thực chính là đang thu ve chai! May sao cuối cùng cũng có một cây trường kích là đồng đỏ tinh đúc, đại khái có thể đổi 150 cái linh thạch, lúc này sắc mặt của ông mới hòa hoãn một chút.
Ông nói: “Đống cương đao này không đáng giá bao nhiêu, tôi thấy cậu cũng không dễ dàng tính cho cậu một viên linh thạch nói như quà tặng kèm. Đống xương thú, da thú, máu thú đi dã ngoại săn một chuyến là có thể chất đầy một núi, chỉ trị giá một viên linh thạch.
Vàng bạc là tục vật trần gian, Tu Tiên giới không dùng được, tôi xem cậu cũng không dễ dàng, tính cho cậu năm cái linh thạch. Đến cây trường kích này chỉ có giá trị mười lăm cái linh thạch.” Hắn tính bla bla một hồi, cho Đế Long 22 cái linh thạch.
Đế Long đếm trên tay mình 10 cái linh thạch thêm 22 cái linh thạch ông chủ tiệm đưa cho cô, tất cả đưa ông chủ tiệm tạp hóa mua hai quyển sách. Cô ném sách vào túi trữ vật đi ra tiệm tạp hóa, đột nhiên nhìn thấy tên Lôi Đình bị cô trộm đồ dẫn theo bốn năm nam tử từ ngoài cửa thành đi qua, mà hắn cũng liếc mắt một cái nhìn thấy cô.
Bây giờ cô đang hóa thành bộ dáng của hắn, hai người giống nhau như đúc cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ ở trên đường cái.
Nam tử đi cùng Lôi Đình phát hiện Lôi Đình khác thường, vừa quay đầu, thình lình nhìn thấy có một Lôi Đình khác đứng ở trước tiệm tạp hóa, tức khắc sợ hãi nhảy cẫng lên!
“Sao lại có tới hai cái Lôi Đình!”
Lôi Đình hét lớn một tiếng: “Bắt lấy hắn, hắn là giả!” Dẫn đầu chạy đến Đế Long.
Đế Long thấy Lôi Đình vọt tới, chính là nhấc chân đá một cái vào trên mặt hắn, một chân đá Lôi Đình bay ra ngoài mà ngã trên mặt đất nặng nề, đau đến hắn “A” rên rĩ một tiếng, che lại cái mũi đau đến mãn nhãn là nước mắt. Máu theo kẻ hở ngón tay hắn tràn ra tới, cái mũi đáng thương mới được chữa lại bị đá gãy. .
Hai người cùng đi với Lôi Đình chạy nhanh rút ra vũ khí, cảnh giác nhìn chằm chằm Đế Long, quát hỏi: “Mày là người phương nào?”
Lôi Đình che lại cái mũi đau nhứt chua xót, kinh ngạc hô lên: “Là mày!” Hắn lớn tiếng kêu lên: “Sư huynh bắt lấy hắn, là tên nhóc kia!”
Hai vị sư huynh Lôi Đình lập tức công đi lên! Kết quả là chỉ một cái chớp mắt đã bị Đế Long hai chân đá bay ra, ngã trên mặt đất che lại cái mũi rên!
Đế Long hành động tự nhiên kinh động người chung quanh, tất cả mọi người nói này là ngọai môn đệ tử Thần Long Lĩnh. Ba người bị đá bay, lập tức có người hét lớn: “Kẻ nào dám đến Thần Long Lĩnh quấy rối! Bắt lấy!” Đồng thời có mười mấy người chạy lại đây.
Đế Long nâng lên chân dùng lực đá mạnh liên tục, toàn bộ người xông lên bị đá bay, sau đó lại một người vọt tới, cô lại là một cái chân đá tới, tiếp theo chỉ cảm thấy sút trúng một vật nặng, người cô không bay, nhưng mà bàn chân cô đau quá!
“Ôi——” Đế Long đau hô một tiếng nhảy lùi ra vài chục mét xa, tập trung nhìn lại thì thấy là một thanh niên tay đang cầm gậy răng sói chặn trước mặt bảo vệ cái mũi. Chân cô chính là đá vào trên gậy răng sói này! Gậy răng sói này tuyệt đối là món pháp bảo, vừa cứng vừa nhọn, chân cô đá đi lên trực tiếp bị khoét vài lỗ.. Đế Long đạp trên đất bằng một chân, đau đến cái mũi đều nhíu lại.
Thanh niên kia vung lên gậy răng sói đập về phía Đế Long.
Lòng bàn chân Đế Long bị đau, cô đứng một chân, cơ thể vọt lên, nhảy đến trời cao.
Thanh niên kia hét lớn một tiếng: “Trốn đi đâu!” Lấy ra phi kiếm pháp bảo, nhảy lên dẫm trên phi kiếm đuổi theo Đế Long.
Đế Long cảm thấy bốn phương tám hướng đều có người hướng chỗ cô tới rồi, cô sợ bị vây đánh quay đầu chạy. Cô nhanh chóng xuyên qua thị trấn nhảy vào khu rừng bên ngoài, chạy cực nhanh về phía trước đi vội mấy nghìn mét, đột nhiên cô nhìn thấy một cái vực sâu vừa thâm vừa rộng, dưới vực sâu là một con sông lớn, dòng nước chảy xiết, nước sâu không thấy đáy, Đế Long chui đầu vào con sông dưới vực sâu nhắm thẳng đáy nước lặn xuống.
Nước đáy vực sông vừa buốt vừa lạnh, Đế Long chìm xuống trăm mét mới tìm được đáy sông. Đá ngầm dưới đáy nước đá lởm chởm, huyệt động trải rộng, hình thành vô số lốc xóay loạn lưu.
Đế Long lo lắng người Thần Long Lĩnh cũng truy vào trong nước, cô dán đáy sông nương theo dòng nước một đường bơi di xuống, ven đường nhìn thấy rất nhiều cá tôm cua sinh vật dưới đáy nước, cơ thể các loài động vật này so với chỗ khác lớn gấp mấy.
Một con cá nheo so một cái đò còn lớn hơn nằm dưới đáy sông, nhìn thấy Đế Long bơi qua, há mồm nghĩ nuốt luôn Đế Long. Đế Long nháy mắt hóa thành một con rồng lớn, cá nheo sự tới mức vung đuôi, quay đầu chui vào trong động lớn phía sau chỉ chừa một đoạn đuôi đang run bần bật. Những sinh vật còn lại cũng bơi nhanh chạy trốn, không còn sinh vật nào dám thò đầu ra.
Đế Long lại hóa thành bộ dáng bạch y cô nương tiếp tục đi tiếp. Cô cảm giác được nước càng ngày càng tối, càng ngày càng lạnh, cứ có hơi lạnh nhè nhẹ đánh úp lại, ngay cả sinh vật dưới nước cũng không thấy, đáy sông chỉ còn có cát đá và nham thạch.
Bỗng nhiên, chính giữa đáy sông có một cái hang động thẳng đứng, hơi lạnh mang theo nồng đậm linh khí lẫn hương thơm hướng thẳng dâng lên mà ra.
Đế Long đứng ở miệng hang động nhìn xuống, thấy đáy động mơ hồ có sương mù ánh sáng nhấp nháy. Cô mở Thiên Nhãn trên trán nhìn lại, chỉ thấy hang động bề sâu chừng mấy chục mét, toàn bộ hang động thẳng đứng cứ như là bị ai dùng đại thần thông đánh thành, mặt đáy động còn có một cái hang lớn hơn nữa, giống một cái bình, nồng đậm linh khí và hơi lạnh chính là chảy ra từ hang động phía dưới kia.
Đế Long theo miệng động lặn đi xuống, ven đường nhìn thấy trên vách động mọc đầy thực vật tản ra linh khí, chợt cảm giác nơi này không bình thường chút nào.
Đợi tới khi cô xuống đến phía dưới cửa động liền thấy hào quang mênh mông phát ra từ đáy động, linh khí càng thêm dày đặc.
Đế Long chui đầu vào trong động, bỗng nhiên cảm giác được phía sau có tia dị động. Cô vừa quay đầu nhìn, thình lình phát hiện mặt trên cửa động bị che lại bởi một tầng đồ vật gì đó.
“Ơ?!” Đế Long kêu một tiếng sợ hãi, chạy nhanh xoay người lại chụp lên tầng băng phong bế cửa động. Băng gần như trong suốt, lại thập phần kiên cố, cô liên tục nện mạnh mấy quyền xuống, băng vẫn như cũ không chút sứt mẻ. Đế Long trên trán hiện lên một giọt mồ hôi lạnh: Có kỳ quái nha!
Đột nhiên, có tiếng xiềng xích vang lên từ phía sau chỗ sâu trong sơn động truyền đến. Đế Long đã từng ăn mệt bởi xiềng xích, nếu cô không bị Ma Giới Thiên Vương dùng xiềng xích khóa chặt làm gì đến nỗi rơi xuống kết quả tự hủy thân xác, hiện tại nghe xiềng xích âm thanh cô cảm thấy da đầu muốn nổ. Nhưng mà cửa sơn động bị phong, cô đã không có đường lui, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đi xuống. Đầu tiên phía dưới sơn động cũng không sâu, ước chừng dài mười mét, lại thập phần rộng lớn, trong gợn nước dập dền có ánh sáng nhạt nổi bồng bềnh lên, rất là lóa mắt.
“Ồ?” Bỗng nhiên, một âm thanh nữ tử vang lên, giọng nói vừa nhỏ vừa yếu nhưng ở địa phương này cất lên làm cho Đế Long hết hồn thiếu chút nữa bật ngửa, cô hô một tiếng: “Ai đó?” Mở ra Thiên Nhãn nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy phía trước khoảng bảy tám mét có một nữ tử cong chân ngồi trên giường đá, eo và tay đều bị xiềng xích khóa chặt. “Ồ?” Đế Long tức khắc kinh sợ trừng lớn đôi mắt duỗi dài cổ, cô ngạc nhiên mà kêu lên: “Tại sao có người bị xích ở đây nha?”
Nữ tử có vẻ cũng ngoài ý muốn, hỏi: “Tại sao có người bơi vào nơi này?”
Đế Long kêu lên: “Tôi hỏi cô trước mà.”
Cô gái kia nhún nhún vai, nói: “Tôi bị người ta trấn áp ở chỗ này.”
Đế Long chớp chớp mắt, hỏi: “Trấn áp là cái gì?”
Cô gái ánh mắt lộ vẻ kì dị mà nhìn về phía Đế Long, hỏi: “Người trong giới Tu Tiên không phải đều gọi giam giữ là trấn áp hả? Cô không phải người Tu Tiên giới? Vậy sao cô có thể bơi tới nơi này?”
Đế Long nhìn không ra lai lịch nữ tử, sợ có nguy hiểm, cách cô gái xa xa mà cong đầu gối ngồi dưới đất. Cô đáp: “Tôi bị người Tu Tiên Giới đuổi chạy vào! À không, chính xác mà nói bọn họ không phải người Tu Tiên Giới, bọn họ còn không có bước vào Tu Tiên Giới, là ngọai môn đệ tử của một tòa Tu Tiên môn phái.”
Cô gái kia khinh bỉ liếc mắt Đế Long một cái, nói: “Không ngờ cô bị ngoại môn đệ tử rượt chạy trối chết!” Cô gái lại nói: “Cô cách tôi xa như vậy làm cái gì? Sợ tôi ăn cô hả? ”
Đế Long rất thành thật mà “Ừm!” một tiếng. Cô đúng là sợ bị ăn, mọi người trên trời dưới đất ai ai cũng muốn ăn thịt rồng, muốn bắt cô.
Cô gái kia lập tức im lặng.
Đế Long đột nhiên nhớ tới vừa rồi ngửi được dưới đây có nồng đậm linh khí còn nhìn đến có hào quang hẳn là phải có linh vật mới đúng, cô đứng lên chạy nhanh tìm kiếm nơi nơi.
Cô gái kia lại hỏi: “Cô tìm cái gì hả?”
“Tôi tìm Linh vật á! Vừa rồi ở bên trên tôi nhìn thấy dưới đây có ánh sáng mới xuống dưới.”
Cô gái kia chỉ gốc cây thực vật phía bên trái, nói: “Cô nói là cái này sao?”
Đế Long vừa quay đầu, thình lình nhìn đến một gốc cây hình rồng, là thực vật sinh sống ở đáy nước, đang đón gợn nước tung bay phấp phới. Lá cây của nó giống vuốt rồng, nụ hoa trên đỉnh giống long châu, thân cây giống thân rồng. Thực vật hình rồng đong đưa theo gợn nước, linh khí lóng lánh phát ra ánh sáng nhạt chiếu sáng tứ phía.
Đế Long vui vẻ, nói: “Thực sự có linh vật!” Cô đứng dậy bơi về phía thực vật, cô vừa mới bơi tới bên cạnh thực vật, đột nhiên cảm thấy gợn nước kích động, cô gái kia nháy mắt áp sát đến bổ nhào vào phía sau cô!
“Ối!” Đế Long một tiếng kinh hô, chạy nhanh né tránh.
Nữ tử thế đánh mạnh mẽ vả lại tốc độ cực nhanh, móng vuốt quét từ các phương vị chộp tới Đế Long.
Đế Long né đông trốn tây tránh thoát đòn hiểm lại hiểm hóc mà chặn lui móng vuốt nữ tử, cô nhảy lùi về phương hướng cửa động, kêu lên: “Cô làm cái gì vậy?” Liếc mắt một cái không thấy hình rồng thực vật đâu cả, trên vách đá trụi lủi cái gì cũng không có. Nhưng mà đầy đất bấy giờ đều là xương sống, xác cá tôm cua, hễ là động vật có thể nhìn thấy ở đáy nước nơi này đều có. Đống xương chia năm xẻ bảy nằm ngổn ngang trên mặt đất, rất giống ai ăn xong những động vật này sau đó ném loạn xương.
Cô gái đứng ở kia, đầy mặt bất đắc dĩ mà nhìn Đế Long, sâu kín thở dài, đồ ăn đến miệng lại bay đi mất, ánh mắt kia nhìn phía Đế Long tràn ngập thèm thuồng và đáng tiếc.
Đế Long bị ánh mắt của nữ tử xem đến thẳng xù lông, trong lòng càng tức giận, cô tức kêu lên: “Cô quả thực là muốn ăn tôi! Còn biến hóa ra thực vật hình rồng lừa tôi đi qua đó!”
Thiên Nhãn của cô sinh ra đã có thể nhìn thấu ảo thuật thế gian ấy mà còn để người ta lừa gạt! Tức chết rồi!
Cô gái kia mãn nhãn vô tội mà nhìn Đế Long: “Không ăn cô tôi sẽ chết đói. Nơi này chỉ có vào không có ra, dù sao cô cũng không ra được, sớm hay muộn sẽ chết ở chỗ này, không bằng lại đây để tôi ăn, thấy sao?”
Đế Long nghe nơi này có tiến không có ra thì nhíu mày, lập tức không tin cho rằng nữ tử lại đang lừa cô. Cô nặng nề hừ nói: “Cô gạt người!” Tưởng lừa tôi qua chịu chết, nằm mơ đi! Đế Long mắt lé trừng nữ tử, đầy mặt tức giận.
Cô gái kia nói: “Cô mới vừa thử không phải sao? Lối vào có cấm chế, chỉ có thể vào không thể ra.”
Đế Long suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô bị nhốt ở nơi này đã bao lâu?”
Cô gái lắc đầu, hỏi lại: “Tôi ở chỗ này không thấy mặt trăng không thấy mặt trời, làm sao biết bị nhốt bao lâu rồi?”
Đế Long không hề để ý tới nữ tử nữa, xoay người đi tìm đường ra.
Cô phát hiện chỉ có một lối ra ở trên đỉnh đầu khi cô tiến vào, mỗi khi cô tới gần cửa động, cấm chế lập tức hóa thành một tầng băng kiên cố khóa chặt lối ra. Cô sử dụng toàn lực bắn tới cấm chế đóng băng, một điểm vết xước cũng chưa có. Cấm chế băng này hình thành một thể nối liền trải khắp sơn động. Cửa động hiện lên băng đồng thời cũng có thể nhìn đến vách đá trên cả tòa sơn động đều có một tầng băng. Đế Long thử nhiều lần, tìm được pháp trận tạo thành cấm chế này, mà mắt trận pháp trận và trận trụ tất cả ở ngoài sơn động giữa núi đá, từ một loại đá lạnh vô cùng và lọai tài liệu tạo ngọc là tạo thành chủ yếu.
Trận trụ và mắt trận đều ở bên ngoài, bố trí trong sơn động thành một cái nhà giam không một kẻ hở, thật đúng là ra không được!
Cô gái còn nói thêm: "Nơi này không có linh khí, cô sở dĩ nhìn và cảm giác được linh khí tất cả đều là từ tôi phóng xuất ra dụ bắt đồ ăn. Cô ra không được, sẽ háo chết ở chỗ này.”
Đế Long nghiêng đầu liếc mắt cô gái một cái, hừ nói: “Cô háo đã chết tôi cũng chưa chết.” Ít gì cô cũng là Chân Long, thọ bằng Tiên, mặc dù gặp nạn nhưng tàn chứ không phế.
Cô gái nhìn Đế Long trong mắt ứa ra ánh sáng xanh! Đói! Phụ cận có thể dụ tới cá tôm mình đã ăn sạch, mình không nhớ rõ đã bao lâu không có động vật tiến vào trong động này. Thật vất vả tới một cái, vậy mà từ dưới tay mình chạy ra, đã chịu kinh hách không bao giờ trở lại đây.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Đế Long Tu Thần
- Chương 7: Đi Nhầm Vào Đáy Vực Hồ