Chương 7: Nguyện vọng không thể thực hiện 7

“Tiện Ngư đại nhân cố lên! Không có gì là người làm không được!” Bánh trôi ở trạm không gian vội vàng cổ vũ động viên Cố Tiện Ngư.

Cố Tiện Ngư nhìn chằm chằm bài kiểm tra, cúi đầu xuống, gãi gãi đầu.

Lại cầm bút, duỗi ngón tay nhỏ ra đếm từng ngón một.

Nhưng mà thứ đồ toán học này, đâu chỉ dựa vào đếm ngón tay là có thể tính ra được chứ?

Thẩm Lâm Uyên nhìn tiểu cô nương này sau khi đưa bánh bao cho hắn, liền lấy bài kiểm tra ra lật tới lật lui, một bộ dáng mặt ủ mày ê.

Thỉnh thoảng lại túm tóc, một bộ dáng tức tới nỗi hốc mắt cũng đỏ hoe.

Thẩm Lâm Uyên vốn dĩ cho rằng nàng sẽ khóc, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là hít hít mũi, lại bắt đầu đếm ngón tay.

Thẩm Lâm Uyên: “……”

Có lẽ là bởi vì chưa từng thấy ai làm toán mà còn phải đếm ngón tay.

Tâm trạng vốn dĩ đang u ám của Thẩm Lâm Uyên, cũng mạc danh tốt hơn một chút.

Có lẽ là Cố Tiện Ngư thoạt nhìn còn thảm hại hơn một chút so với hắn.

“Tiện Ngư đại nhân, nếu như thật sự không biết làm, thì có thể nhờ vai ác giúp đỡ nha! Người quên sao rồi, vai ác là học bá! Có thể thi được hơn bảy trăm điểm đó!” Bánh trôi thấy bộ dáng Cố Tiện Ngư như muốn ngất xỉu, vội vàng mở miệng.

Làm bài tập làm tới nỗi ngất xỉu, nhưng cũng không làm được mấy câu.

Bánh trôi liếc mắt một cái.

Mặc dù nó cũng nhìn không hiểu, nhưng mà nó đi kiểm tra một chút.

Đại nhân một câu cũng làm không đúng!

Bánh trôi bỗng nhiên nghĩ đến, phụ thân và mẫu thân của Tiện Ngư đại nhân, lúc ở ba ngàn thế giới cũng đều là học bá.

Đây có thể chính là dương nhân dương ra âm rồi.

Kiến nghị của bánh trôi tức khắc làm hai mắt Cố Tiện Ngư sáng lên.

Nàng bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt trông mong nhìn Thẩm Lâm Uyên.

“Thẩm Lâm Uyên, cậu có thể chỉ mình làm bài tập hay không?” Lúc nói chuyện, Cố Tiện Ngư chú ý tới bánh bao thịt đặt ở trên bàn vẫn chưa động vào.

“Gà biến ngỗng bất biến, ký hiệu nhìn sa huyện, là ý gì?”

Bánh trôi: “……”

Thẩm Lâm Uyên: “……”

Thái dương Thẩm Lâm Uyên giật giật hai cái.

Hắn nhìn Cố Tiện Ngư, sửa lại từng câu từng chữ cho đúng, “Kỳ biến ngẫu bất biến, ký hiệu nhìn góc vuông.”

“Ồ ồ.” Nghe thấy hắn trả lời, Cố Tiện Ngư lập tức nhét cây bút vào trong tay hắn, sách bài tập cũng đưa qua luôn.

“Chỗ nào không hiểu?”

Lúc hỏi ra câu này, bàn tay đang cầm sách của Thẩm Lâm Uyên hơi siết chặt lại, lòng bàn tay có chút trắng bệch.

Trong một khoảnh khắc, sau khi nghe thấy thanh âm của Cố Tiện Ngư, hắn nghĩ, chắc có lẽ là không muốn một kẻ ngu ngốc cứ lải nhải ở bên tai mình.

“Bắt đầu từ chỗ này tất cả đều không biết!”

Cố Tiện Ngư vươn ngón tay ra, chọc chọc vào cuốn sách.

Tầm mắt của Thẩm Lâm Uyên thuận theo ngón tay của nàng nhìn qua.

Thứ đầu tiên nhìn thấy không phải là nội dung trên cuốn sách, mà là vết sẹo do bị bỏng tàn thuốc trên mu bàn tay nàng.

Thẩm Lâm Uyên theo bản năng nghiêng đầu nhìn nàng.

Cố Tiện Ngư không biết khi nào đã đi tới bên cạnh hắn, dựa vào rất gần, đôi mắt sáng lấp lánh.

Không giống hắn.

Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút hoang đường.

Trước khi nàng chung một bọn với mấy tên kia, cuộc sống lại tốt hơn hắn chỗ nào chứ?

Nhưng mà tại sao, lúc sắp thối rửa mục nát, thì lại đột nhiên dừng lại?

Mỗi một chuyện đều không thể nghĩ thông suốt được.

Lúc nghe giảng bài, tiểu cô nương rất ngoan.

Tốc độ nói của Thẩm Lâm Uyên không nhanh không chậm, thanh âm cũng dễ nghe.

Thỉnh thoảng lúc Thẩm Lâm Uyên tạm dừng lại, Cố Tiện Ngư vẻ mặt mờ mịt nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lâm Uyên.

Chỉ là, nghe một hồi, Cố Tiện Ngư chỉ cảm thấy càng ngày càng mờ mịt, đầu choáng váng.

Thanh âm của Thẩm Lâm Uyên giống như là niệm kinh vậy, chồng chất thôi miên, chui vào trong lỗ tai nàng.

Hô hấp của nàng nhẹ nhàng chậm rãi.

Thanh âm của Thẩm Lâm Uyên dần trở nên nhẹ đi, cuối cùng dừng lại.