Mặc dù trước đây chưa bao giờ dám trực tiếp làm gì hắn, nhưng mấy động tác nhỏ thì không ngớt.
Tối nay cầm theo gạch, là muốn đập hắn sao?
Chỉ là không biết vì sao, cuối cùng nàng không có xuống tay.
Thẩm Lâm Uyên rũ mắt xuống.
Hắn rất tỉnh táo, ai sẽ tốt với một đứa “con ngoài giá thú” chứ?
Chẳng qua là muốn đổi một phương thức khác để trêu chọc hắn thôi.
Thẩm Lâm Uyên không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, kéo kéo khóe môi, “Cảm ơn.”
Nghe thấy hắn nói cảm ơn, Cố Tiện Ngư ngẩng mặt lên, cười ngọt ngào, “Không cần cảm ơn.”
Cố Tiện Ngư gầy gò, một khuôn mặt trắng nõn, lúc cười rộ lên, hiện lên hai má lúm đồng tiền, một đôi mắt giống như tràn ngập ánh sao vậy.
“Cậu sau này tốt nhất không nên đi một mình vào ban đêm nữa.” Cố Tiện Ngư cảm thấy thiếu niên thoạt nhìn hoàn toàn không đánh nhau giỏi bằng mình, “Bị bắt nạt cũng không cần phải sợ, phải phản kháng.”
“Phải không?” Thẩm Lâm Uyên chậm rãi mở miệng, tầm mắt sâu kín dừng ở trên người Cố Tiện Ngư.
“Ừ ừ!” Cố Tiện Ngư gật gật đầu.
Thẩm Lâm Uyên nghiêm túc suy nghĩ một phen, mở miệng: “Nếu như có người muốn dùng gạch đánh ta, cũng phải phản kháng, đúng không?”
Cố Tiện Ngư tức khắc mở to hai mắt, buột miệng thốt ra, “Mình không đánh cậu!”
Thẩm Lâm Uyên: “……”
Có chút ngu ngốc.
Bánh trôi: “……”
Cố Tiện Ngư: “……” Chột dạ.
“Con người bây giờ thật là xấu, sao có thể dùng gạch đánh người được chứ? Không giống mình, ngay cả gạch cũng không nhấc lên nổi.”
Cố Tiện Ngư ngồi ở mép giường, nhéo ngón tay cúi đầu mở miệng, thỉnh thoảng còn ngước mắt lên nhìn Thẩm Lâm Uyên một cái.
Lúc ánh mắt chạm vào nhau, nàng lại chột dạ nghiêng đầu nhìn ấm đun nước.
Âm thanh mà ấm đun nước phát ra, giống như là đang cười nhạo sự chột dạ của Tiện Ngư vậy.
Thẩm Lâm Uyên yên lặng nhìn Cố Tiện Ngư trong chốc lát, nhìn tới nỗi Tiện Ngư mạc danh có chút da đầu tê dại.
Cho tới khi nước nấu xong, Cố Tiện Ngư mới rót cho hắn một ly nước, “Uống thuốc đi!”
Thẩm Lâm Uyên cầm lấy thuốc.
Lúc cúi đầu uống nước, Cố Tiện Ngư cũng không phát hiện ra sự u ám dưới đáy mắt hắn cơ hồ muốn tràn ra ngoài.
Thấy Thẩm Lâm Uyên đã uống thuốc xong, Cố Tiện Ngư đi tới trước mặt thiếu niên, cười tủm tỉm hỏi: “Cậu có tiền không?”
Dựa theo thông tin mà bánh trôi đưa cho, Thẩm Lâm Uyên mặc dù không còn sống ở Thẩm gia nữa, nhưng số tiền tiêu vặt mà mẹ Thẩm mấy năm trước đưa cho hắn cũng đủ nhiều rồi.
“Tiền thuốc men là chú cảnh sát thanh toán, mình không có tiền.” Cố Tiện Ngư đúng lý hợp tình.
Khoảng cách đột nhiên thu hẹp lại, nàng không cảm nhận được thân thể người trước mặt cứng đờ, cũng không nhận thấy áp suất xung quanh rất thấp.
Mấy giây sau, Cố Tiện Ngư nghe thấy thiếu niên mở miệng, “Ừ, biết rồi.”
“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, mình về trước đây, ngày mai lại tới thăm cậu.” Cố Tiện Ngư chỉ cảm thấy thiếu niên trước mặt là tiểu đáng thương, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn.
Lúc muốn vỗ lần thứ hai, Thẩm Lâm Uyên theo bản năng nắm lấy tay nàng.
Khóe môi thiếu niên mím lại, sau khi đẩy tay nàng ra, ngón tay cong lại.
Cố Tiện Ngư chớp chớp mắt, không hiểu hắn đang làm gì.
Thấy hắn không lên tiếng, liền đứng dậy phất phất tay, rời khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện cách cô nhi viện không tính là gần.
Cố Tiện Ngư bắt xe taxi, đọc địa chỉ cô nhi viện.
Dọc theo đường đi, nàng mở cửa sổ ra, ghé vào cạnh cửa sổ xe ngắm phong cảnh.
Tài xế thấy Tiện Ngư nhìn chuyên chú như vậy, cũng không quấy rầy nàng.
Một đường thuận lợi đi tới cô nhi viện, Cố Tiện Ngư xuống xe, liền nhìn thấy một phụ nữ khoảng năm sáu mươi tuổi đứng ở cửa sốt ruột nhìn đông nhìn tây.
Nhìn thấy Cố Tiện Ngư, viện trưởng vội vàng đi tới, “Tiểu Ngư, trên người con sao lại dơ như vậy? Sao còn có máu nữa? Bị té sao? Hay là bị bắt nạt rồi?”
Mấy đứa trẻ ở cô nhi viện lúc nào cũng dễ bị bắt nạt hơn một chút.