Vốn dĩ cho rằng giả bộ đáng thương, nặn ra hai giọt nước mắt, thì Thẩm Lâm Uyên sẽ mềm lòng.
Nhưng hiển nhiên, Thẩm Lâm Uyên không phải là người dễ mềm lòng.
Thẩm Lâm Uyên nói: “Một tuần sau kiểm tra.”
Cố Tiện Ngư: “?”
“Xoạt” một cái đứng phắt dậy, tay mắt lanh lẹ giật lại viên kẹo lúc nãy đưa cho Thẩm Lâm Uyên.
Ở trước mặt Thẩm Lâm Uyên, bóc vỏ kẹo ra, rồi nhét vào miệng mình.
Sau đó, Tiện Ngư làm mặt quỷ với Thẩm Lâm Uyên , liền nghênh ngang đi về chỗ ngồi của mình.
Hùng hổ lấy cuốn sách năm nhất trung học ra, dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn chằm chằm vào sách toán.
Làm bài tập mà giống như là ra trận gϊếŧ địch vậy.
Tiện Ngư: Haizz.
Bánh trôi nhìn bộ dáng vừa ấu trĩ vừa ngoan ngoãn của Tiện Ngư.
Có cảm giác cuối cùng cũng có người trị được tiểu bá vương rồi.
Tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là đọc sách làm bài tập.
Thẩm Lâm Uyên thu hồi ánh mắt, tầm mắt rơi vào bài tập mà Cố Tiện Ngư để lại.
Cầm bút lên, giúp nàng sửa lại mấy câu sai.
Lục tục có học sinh đi vào lớp học, lúc nhìn thấy hai người đã ở trong phòng học, đều hơi hơi sửng sốt.
Sau đó, tầm mắt rơi xuống bàn chân đang bó thạch cao của Thẩm Lâm Uyên.
“Ồ, con ngoài giá thú thành người què rồi, thân thể tàn tật nhưng ý chí kiên cường nha!” Một nam sinh ngồi ở trước bàn của Thẩm Lâm Uyên, cánh tay chống lên trên bàn Thẩm Lâm Uyên, đè lên bài kiểm tra của Cố Tiện Ngư.
Lời này vừa nói ra, mấy người xung quanh tức khắc cười rộ lên, lời nói ra cũng càng thêm khó nghe.
Tầm mắt của Thẩm Lâm Uyên rơi vào cánh tay đang đè lên tờ bài tập, hắn rũ mắt xuống, “Tránh ra.”
“Cái gì? Thì ra mày nói được, tao còn cho rằng trong lớp chúng ta……”
Lời thậm chí còn chưa nói xong, cái ghế ở dưới mông nam sinh kia đã bị một chân đá văng ra.
Đồng thời, nam sinh cũng trực tiếp ngã xuống đất.
Có cái gì đó rơi từ trên người xuống, nhưng không có ai chú ý tới.
Thẩm Lâm Uyên nhìn thoáng qua.
Người trong lớp học hoảng sợ, theo bản năng nhìn sang, liền nhìn thấy Cố Tiện Ngư đang nổi giận đùng đùng.
“Kêu mày tránh ra, mày điếc sao?” Cố Tiện Ngư hùng hổ nhìn người ngã trên mặt đất.
Hay lắm, có người gây chuyện rồi, không cần đọc sách nữa!
Cá mặn mừng thầm.jpg.
Sau khi Cố Tiện Ngư đánh Từ Nhuỵ Tĩnh ở trong phòng học trước đó, đã làm cho người ta cảm thấy nữ sinh này điên rồi.
Bây giờ nàng trực tiếp ra tay với Hứa Lỗi, mọi người đều là một bộ dáng xem kịch vui.
Hứa Lỗi có tiếng là lưu manh, cho dù là Từ Nhuỵ Tĩnh cũng không dám xảy ra xung đột với người này.
Nghe nói trước đây còn suýt nữa đánh chết người, cuối cùng là người nhà của Hứa Lỗi ra mặt giải quyết cho hắn ta, Hứa Lỗi mới không có chuyện gì.
Cố Tiện Ngư không quan tâm cái gì mà Hứa Lỗi, Hà Lỗi với Trần Lỗi.
Nàng là người muốn trở thành vai ác.
Không sợ gì cả!
Càng đừng nói tới người này cũng là một trong số những người bắt nạt Thẩm Lâm Uyên.
Hứa Lỗi từ trên mặt đất bò dậy, quả nhiên rất tức giận.
Chỉ là, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, thì đã bị Cố Tiện Ngư đạp cho một cước.
Cố Tiện Ngư dẫm lên ngực hắn ta, “Đừng có nói chuyện, mày rất là phiền đó.”
Hứa Lỗi muốn giãy giụa, nhưng mà chân của Cố Tiện Ngư giống như là tảng đá vậy, đè lên ngực hắn, hắn ta không thể nào thoát ra được!
Vô lý!
Những người khác muốn hỗ trợ, mắt Cố Tiện Ngư đảo qua.
Mọi người giật giật khóe miệng, do dự không dám tiến lên.
Cố Tiện Ngư ra tay hai lần liên tiếp ở trong lớp, hơn nữa toàn là động vào mấy nhân vật có máu mặt không.
Làm cho người khác nghi hoặc khó hiểu, đồng thời cũng có chút kiêng kị nàng.
Dù sao thì Cố Tiện Ngư bây giờ nhìn rất là điên rồ.
Chỉ sợ nàng điên lên sẽ cắn người lung tung.
-
Tiện Ngư: Ta khóc, ta giả vờ đó.