Cố Tiện Ngư ôm cặp sách chạy tới chỗ ngồi của mình, lấy bài kiểm tra ra, tập trung làm bài.
Lâu lâu lại vò đầu, lâu lâu lại bẻ ngón tay.
Chờ tới khi lục tục có người tới, Cố Tiện Ngư cuối cùng cũng làm xong mấy bài còn lại.
Thay đổi dáng vẻ uể oải trước đây, Cố Tiện Ngư bây giờ đi đường ngẩng cao đầu, ưỡn ngực còn mang theo gió nữa.
Nàng đưa bài kiểm tra cho Thẩm Lâm Uyên, sau đó ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên trên mép bàn, cằm tựa vào mu bàn tay.
Vừa nhìn Thẩm Lâm Uyên kiểm tra bài làm của mình, vừa nói: “Nếu như bọn họ nói xấu cậu, thì cậu cứ nói cho mình biết, mình giúp cậu đánh bọn họ.”
Bàn tay đang cầm bút của Thẩm Lâm Uyên hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn người đang ghé vào trên bàn mình.
Đôi mắt của nàng rất đẹp, lúc nhìn người khác cũng rất chuyên chú.
Hắn hiếm khi nhìn thấy đôi mắt nào trong trẻo như vậy.
Giống như mấy chuyện bẩn thỉu ghê gớm trước đây, đều không hề ảnh hưởng đến nàng vậy.
Nhưng trên người nàng rõ ràng là có dấu vết bị bắt nạt.
“Cậu không cần sợ, mình có thể bảo vệ cậu.” Vai ác của bây giờ chính là tiểu đáng thương, lúc nào cũng bị bắt nạt, mấy năm sau mới hoàn toàn thay đổi.
Thẩm · người tốt · Lâm · tiểu đáng thương · Uyên yên lặng nhìn vào mắt nàng, nhìn thấy đáy mắt nàng chỉ có mình, trái tim không biết tại sao lại đập hẫng đi hai nhịp.
Hắn bỗng dưng dời tầm mắt sang chỗ khác, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt của nàng dừng ở trên mặt mình.
Một bộ dáng hắn không trả lời thì sẽ không bỏ qua.
“Ừ.” Thẩm Lâm Uyên đáp lại một tiếng.
Nghe thấy hắn đồng ý, Cố Tiện Ngư mới cười đến mi mắt cong cong, hai má lúm đồng tiền nhỏ cũng hiện lên hai chữ vui vẻ.
“Nè, cho cậu kẹo nè!” Đây là kẹo sữa mà viện trưởng lúc sáng cho nàng.
Giống như là phần thưởng vì Thẩm Lâm Uyên ngoan ngoãn nghe lời.
Nhìn hành động của nàng giống như là đang dỗ con nít vậy.
Thẩm Lâm Uyên duỗi tay nhận lấy kẹo mà nàng đưa cho.
Cố Tiện Ngư vốn đang vui vẻ, liền nghe thấy Thẩm Lâm Uyên nói: “Mười câu làm sai bảy câu, tuần này phải xem hết sách toán năm nhất trung học.”
Cố Tiện Ngư: “?”
Cố Tiện Ngư lập tức mở to hai mắt, kháng nghị, “Trả kẹo lại cho mình.”
Nói xong, liền nhìn chằm chằm kẹo trong tay Thẩm Lâm Uyên, muốn giật lại.
Thẩm Lâm Uyên giơ tay lên cao.
Cố Tiện Ngư cũng lập tức đứng lên, muốn đoạt lấy.
Giằng co một lúc lâu, Thẩm Lâm Uyên đưa tay sang một bên.
Tiểu cô nương theo bản năng lao về phía trước, nhưng lại bổ nhào vào người Thẩm Lâm Uyên, mũi đập mạnh vào cằm hắn.
Cố Tiện Ngư tức khắc che mũi lại.
Nàng vừa tức giận vừa ủy khuất ngồi xổm xuống cạnh bàn, rúc thành một đoàn.
Thẩm Lâm Uyên cũng cảm giác được cằm đã chịu va chạm, theo bản năng nhìn về phía cạnh bàn, liền nhìn thấy tiểu cô nương rúc thành một đoàn.
Thẩm Lâm Uyên sửng sốt một chút, hơi hơi nhíu mày, hơi hơi cúi người xuống, “Ngẩng đầu lên.”
Cố Tiện Ngư không chịu, chỉ che mũi lại, tức đến nỗi xù lông.
Thấy nàng thở phì phò không nhúc nhích, Thẩm Lâm Uyên duỗi tay chạm vào gáy nàng.
Tay còn lại nắm lấy má nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên.
Sau đó, liền đối diện với đôi mắt đỏ hoe của tiểu cô nương, trên lông mi còn đọng vài giọt nước mắt.
Nhẹ nhàng run lên một cái, liền rơi xuống mu bàn tay hắn.
Mũi nàng có chút đỏ.
Nhưng mà không đỏ bằng mắt nàng.
Thẩm Lâm Uyên giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa hai cái, “Rất đau sao?”
Thật ra, cơn đau chỉ kéo dài trong chốc lát mà thôi.
Rất nhanh đã không đau rồi.
Nhưng mà……
Cố Tiện Ngư gật gật đầu, “Có thể đọc sách ít lại được không? Phải lên lớp, phải làm bài tập, không có thời gian để đọc sách nữa.”
“Mình thậm chí không có thời gian để ngủ!”
Cố Tiện Ngư méo miệng.
Thân là một con cá mặn, không được ngủ đủ giấc thật sự là một cực hình rất lớn đó!
“Hôm nay không phải là rất sớm sao?” Thẩm Lâm Uyên thu hồi tay lại, không hề dao động.
“Một ngày thì được, nhưng không thể ngày nào cũng như vậy được.” Cố Tiện Ngư lập tức nói.