Có mấy người tình huống đỡ hơn một chút, vội vàng kéo hai người hôn mê trước đó lên chạy trối chết.
Nhìn bọn họ chạy trốn không còn thấy bóng dáng nữa, Cố Tiện Ngư mới ném viên gạch trong tay đi, mềm oặt thuận thế ngồi xổm trên mặt đất.
Thân thể này không được.
Đánh một trận, thật sự rất mệt.
“Đại nhân, bây giờ phải đưa vai ác tới bệnh viện.”
“Bệnh viện” trong lời nói của bánh trôi, đối với Cố Tiện Ngư mà nói, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cố Tiện Ngư đi qua đó, gian nan nâng thiếu niên cả người dơ bẩn dậy.
Thiếu niên nhìn gầy, nhưng mà không hề nhẹ chút nào, thiếu chút nữa ép Tiện Ngư tới không thở nổi.
Dựa theo lời nhắc nhở của bánh trôi, Tiện Ngư lần đầu tiên trong đời bắt xe.
Nhìn thấy bộ dáng của hai người, lại nghe thấy là muốn đi bệnh viện, tài xế đại ca lập tức giống như là mang sứ mệnh trong người vậy, liên hệ với cảnh sát giao thông dọn đường.
Cố Tiện Ngư nghiêng đầu: “?”
Đến bệnh viện, chú cảnh sát giao thông trực tiếp nhận lấy thiếu niên trên đùi đều là máu kia.
Cố Tiện Ngư đi ở phía sau, nhìn chú cảnh sát giao thông đã giúp đỡ xử lý tất cả mọi chuyện, lại mơ màng hồ đồ trả lời mấy vấn đề của bọn họ, mới xem như có thể yên tĩnh ngồi xuống.
Cố Tiện Ngư ngồi ở trên ghế ở hành lang bệnh viện, trong hơi thở tràn ngập mùi thuốc khử trùng không dễ ngửi.
Nàng hít hít mũi, ở trong đầu gọi, “Bánh trôi?”
“Có, bánh trôi bây giờ gửi thông tin cho đại nhân!”
Cố Tiện Ngư, bị cha ruột Trì Duật gọi là tiểu bá vương, thượng thần yếu nhất của thần vực.
Mọi người đều biết, Cố Tiện Ngư vừa hung dữ vừa nhút nhát, còn thích khóc nữa.
Lúc đối mặt với những người khác, trọng quyền xuất kích.
Chỉ có chuyện nàng khi dễ người khác, tuyệt đối không có chuyện người khác khi dễ nàng.
Cho dù sợ hãi, cũng nhất định là một bộ dáng hung dữ, tuyệt không rụt rè.
Nhưng mà ở trước mặt cha mẹ và anh trai mình, liền nháy mắt hóa thân thành tiểu mít ướt, rầm rì khóc không ngừng.
Có thể là khóc thật, cũng có thể là khóc giả.
Tóm lại, đến cuối cùng anh trai Trì Mộ Nguyên đều sẽ cầm theo trường kiếm đi tìm người tính sổ.
Cứ như vậy vô ưu vô lo sống hơn một ngàn năm.
Tình cờ có một lần, Cố Tiện Ngư chạy tới ranh giới giữa thần và ma, trong đầu liền nhiều thêm một số hình ảnh hiếm lạ kỳ quái, còn có một người nhìn không rõ tướng mạo nữa.
Hai giới thần và ma từ trước tới nay nước sông không phạm nước giếng, truyền thuyết nói rằng sau khi Ma Tôn qua đời, Ma tộc càng không tùy tiện chạy đến thần vực gây rối.
Cố Tiện Ngư nhớ tới một ít hình ảnh, liền đi tìm Thiên Đạo chí tôn.
Sau đó, liền nhận được một câu của Thiên Đạo chí tôn —— nếu như muốn biết đã mất đi ký ức gì, thì đi tới ba ngàn thế giới tìm đi, nơi đó có thứ mà ngươi muốn biết.
Cuối cùng, Cố Tiện Ngư liền cáo biệt với cha mẹ và huynh trưởng, xách theo bánh trôi nhỏ mà Thiên Đạo chí tôn đưa cho, đi tới vị diện thứ nhất của ba ngàn thế giới.
Mà chủ nhân của thân thể này, cũng tên là Cố Tiện Ngư.
Không giống với tiểu bá vương Tiện Ngư.
Lúc nguyên chủ còn rất nhỏ, cha mẹ đã qua đời, nàng liền bị đưa tới viện phúc lợi.
Nàng tính tình trầm mặc mềm yếu, ở trong lớp học vẫn luôn là một nhân vật ngoài lề.
Sau đó thân phận cô nhi bị bại lộ, sự bắt nạt ẩn giấu trong bóng tối càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc đầu chỉ là dùng ngôn ngữ nhục mạ.
Sau đó, thấy nguyên chủ nhát gan không dám phản kháng, sự bắt nạt liền từ ngôn ngữ sang đến thân thể.
Bởi vì bị mấy người bắt nạt mình cảnh cáo, nguyên chủ nhút nhát nhát gan không dám đem chuyện mình bị bắt nạt nói cho giáo viên biết.
Cũng không dám nói với viện trưởng viện phúc lợi.
Nàng yên lặng chịu đựng, tính tình cũng càng ngày càng trở nên quái gở.
Nguyên chủ mỗi ngày đều sống trong sự thống khổ, bức thiết muốn thoát khỏi cảnh bị bắt nạt.
Mà sự xuất hiện của vai ác Thẩm Lâm Uyên, chính là thời cơ tốt mà nguyên chủ chờ đợi đã lâu.