Cố Tiện Ngư sờ sờ viên gạch ở trong cặp sách.
“Đại nhân! Thẩm Tinh Vũ xuất hiện rồi!” Bánh trôi mở miệng.
“Ở đâu?!”
“Cái người đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kia kìa!”
“Chắc chắn là vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, sợ bị chế giễu.”
Dựa theo chỉ thị của bánh trôi, Cố Tiện Ngư tìm thấy Thẩm Tinh Vũ, sau đó trơ mắt nhìn hắn ta bước lên một chiếc xe hơi xa hoa điệu thấp.
Chuyện trùm bao bố, hôm nay chắc là không thực hiện được rồi.
Cố Tiện Ngư có chút tức giận.
“Bánh trôi, từ hôm nay trở đi ngươi nhìn chằm chằm bọn hắn, tìm ra chứng cứ Thẩm Tinh Vũ bôi nhọ vai ác.” Cố Tiện Ngư phải chăm sóc Thẩm Lâm Uyên, nên mấy chuyện cỏn con này liền giao cho bánh trôi xử lý.
“Được!” Bánh trôi lập tức lên tiếng.
Hôm nay không có cách nào giáo huấn Thẩm Tinh Vũ, Cố Tiện Ngư liền đi tới bệnh viện một chuyến, rồi lôi mấy tờ bài tập mới được phát ra, nài nỉ Thẩm Lâm Uyên chỉ mình làm, sau đó mới trở về cô nhi viện.
Chỗ tốt của học ngoại trú đại khái chính là thời gian sau buổi tối tương đối tự do.
Những tháng ngày như vậy kéo dài suốt hai ngày.
Hôm nay tan học, Tiện Ngư đang muốn đi tới trường bên cạnh, thì lại bị chặn lại ở ngã tư.
Cố Tiện Ngư ngồi canh Thẩm Tinh Vũ hai ngày liên tiếp, cũng không thấy hắn ta đi một mình, vốn dĩ đã cảm thấy nắm đấm của mình ngứa ngáy rồi.
Bây giờ đám người Từ Nhuỵ Tĩnh bỗng nhiên xuất hiện, ngược lại làm Cố Tiện Ngư cảm thấy hứng thú.
“Không canh được hắn ta, đánh các ngươi cũng giống nhau cả thôi.”
Từ Nhuỵ Tĩnh vừa nghe thấy lời nàng nói, liền nhớ tới chuyện đáng xấu hổ khi bị đè bẹp trong lớp học hôm thứ hai, tức khắc vừa tức giận vừa phẫn nộ.
“Anh Ngô Duệ rốt cuộc làm sao vậy!” Ba ngày rồi, không đúng, cộng thêm thứ bảy chủ nhật nữa thì đã là năm ngày rồi, Từ Nhuỵ Tĩnh vẫn chưa liên lạc được với bọn họ, thực sự là có chút sốt ruột.
Cũng không phải là lo lắng cho mấy người đó.
Mà là tiền vẫn chưa nhận được.
“Ngô Duệ là ai?”
“Mày giả vờ cái gì! Trước đó không phải là Ngô Duệ dẫn mày đi tìm đứa con riêng kia tính sổ sao?”
Cố Tiện Ngư lập tức nhớ ra, trong số những người bị nàng dùng gạch đánh cho bất tỉnh, quả thực có một người tên là Ngô Duệ.
“Ở bệnh viện đó.” Cố Tiện Ngư nói, sau đó nhìn Từ Nhuỵ Tĩnh, “Tao cảm thấy mày rất thích hợp làm bạn chung phòng bệnh với anh Ngô Duệ của mày đấy.”
“Mày!” Từ Nhuỵ Tĩnh không biết Ngô Duệ làm sao đánh người mà lại để mình phải nhập viện, cô ta cũng không dám nghĩ sâu hơn.
Một khi nghĩ sâu xa hơn, cô ta liền có cảm giác chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Cố Tiện Ngư.
“Đi tới bên kia đi, chỗ này có camera.” Cố Tiện Ngư nắm lấy quai đeo cặp sách, cười cười với đám người trước mặt.
Rõ ràng là dung mạo vẫn như cũ, nhưng Cố Tiện Ngư của hiện tại cho người ta một cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Mấy người mà Từ Nhuỵ Tĩnh mang đến, cũng bị lời nói của Cố Tiện Ngư làm cho sửng sốt.
“Đúng là vậy, không có camera mới tốt.” Một thanh niên hoàn toàn nhìn không giống học sinh, trên đầu là mái tóc màu đỏ chót.
Mà ở bên cạnh hắn ta, là mấy cái đầu với đủ loại màu sắc.
Và thế là, một đám người liền vây quanh Cố Tiện Ngư, dẫn Cố Tiện Ngư tới một con hẻm nhỏ không có camera giám sát.
Cố Tiện Ngư chậm rãi thả lỏng gân cốt, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, từ từ lấy một viên gạch từ trong cặp sách của mình ra.
Mọi người: “?!”
Người đàng hoàng có ai đi học mà nhét gạch vào trong cặp sách không hả!
Không lâu sau, con hẻm nhỏ liền vang lên tiếng kêu đau đớn.
Người đi ngang qua liền biết chắc chắn là lại có lưu manh đang bắt nạt người khác rồi.
Thế là vội vàng tăng nhanh tốc độ, để tránh gặp phải rắc rối.
Cố Tiện Ngư thu dọn gạch xong, nhìn thoáng qua mấy người trên mặt đất, người thì ôm đầu, người thì ôm bụng lăn lộn, hất cằm lên, liền đeo cặp sách lên rời đi.