Chương 13: Nguyện vọng không thể thực hiện 13

Thẩm Lâm Uyên bị tiếng khóc ở trong bóng tối làm ồn tới nỗi tỉnh lại.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, tiếng khóc kia càng ngày càng rõ ràng, chui vào trong lỗ tai của hắn.

Thẩm Lâm Uyên hơi hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy trong tay Cố Tiện Ngư cầm mấy tờ bài kiểm tra ướt nhẹp, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nàng vốn dĩ muốn khóc thật lớn tiếng.

Cố Tiện Ngư cảm thấy mình quá thảm.

Đừng có để cho nàng biết rốt cuộc là ai phát minh ra “bài tập” nha!

Vẫn là được bánh trôi nhắc nhở, nàng mới nhớ tới chỗ này là phòng bệnh, nàng lại cúi đầu xuống, nhìn bài kiểm tra trong tay, khóc nấc lên từng cái.

Vừa tức giận vừa ủy khuất.

Hốc mắt và mũi đều đỏ bừng.

Bánh trôi: Nói ra các thượng thần có thể không tin, tiểu bá vương bị bài tập làm cho tức tới nỗi bật khóc rồi.

“Khóc cái gì?”

Thẩm Lâm Uyên nhìn bộ dáng của nàng, nước mắt rơi xuống bài kiểm tra, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Xương ngón tay bên tay phải vẫn còn đỏ.

Thẩm Lâm Uyên bỗng nhiên lại nghĩ tới cảnh tượng lúc ở nhà mình.

Một mình nàng bỗng nhiên xông tới, không chút do dự xông lên đánh nhau với ba người kia.

Nghe thấy thanh âm của Thẩm Lâm Uyên, tiếng khóc nho nhỏ của Cố Tiện Ngư bỗng nhiên khựng lại, sau đó nhìn về phía Thẩm Lâm Uyên.

Vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nấc cụt một cái.

“Hức.”

Thẩm Lâm Uyên vốn dĩ lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Cố Tiện Ngư, đầu ngón tay có chút cứng đờ.

Nhưng mà sau khi nghe thấy tiếng khóc nấc của nàng, khóe môi lại không tự giác cong lên.

Chỉ trong một khoảnh khắc, lại bị Cố Tiện Ngư nhìn thấy.

Nhìn thấy Thẩm Lâm Uyên còn cười mình, Cố Tiện Ngư cảm thấy mình thân là đại vai ác tương lai, mặt mũi cũng mất hết rồi!

Nàng nhìn Thẩm Lâm Uyên đầy trách móc, tức tới nỗi sắp biến thành cá nóc.

“Cậu chê cười mình!”

Nghe thấy thanh âm nàng tức giận đến mức có chút run rẩy, Thẩm Lâm Uyên bỗng nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, “Không……”

“Cậu có.” Cố Tiện Ngư nói xong, lại biến thành cá nóc nhỏ.

Thẩm Lâm Uyên còn chưa kịp nói xong, đã bị cắt ngang liền lâm vào trầm tư.

Hắn cứ như vậy nhìn mặt của Cố Tiện Ngư.

“Hừ!”

Cố Tiện Ngư hừ một tiếng, ôm bài kiểm tra xoay người sang chỗ khác, để lại cho Thẩm Lâm Uyên một cái bóng lưng.

Nhưng mà, lúc nhìn bài kiểm tra, còn khó chịu hơn so với nhìn Thẩm Lâm Uyên nữa.

Nàng dứt khoát tự mình nguôi giận.

Thẩm Lâm Uyên nhìn bộ dáng nàng đáng thương vô cùng, mím môi.

Vốn dĩ muốn mở miệng, liền nghe thấy nàng nói: “Nếu như cậu có thể dạy mình làm bài tập, mình sẽ tha thứ cho cậu.”

Nói xong, nàng nhìn bài kiểm tra một cái, cảm thấy làm cả đêm căn bản cũng làm không xong, lại cười khổ bổ sung thêm một câu, “Nếu có thể làm giúp mình thì càng tốt.”

Bánh trôi vốn tưởng rằng vai ác sẽ từ chối, dù sao thì người còn nằm ở trên giường bệnh, hôm qua cũng đã được chứng kiến trình độ của đại nhân nhà mình rồi.

Nhưng mà sau khi trầm mặc trong chốc lát, Thẩm Lâm Uyên ngồi dậy tựa vào gối, giơ tay cầm lấy một tờ bài kiểm tra ở trong tay Cố Tiện Ngư, “Tới đây ngồi đi.”

Cố Tiện Ngư vừa nghe thấy, lập tức ngoan ngoãn qua đó ngồi.

Suốt cả một đêm!

Ngươi có biết Cố Tiện Ngư một đêm này trải qua như thế nào không?

Ngươi không biết!

Ngươi chỉ quan tâm bản thân mình thôi!

Đương nhiên, Tiện Ngư cũng không biết mình ngủ lúc nào.

Lúc y tá đi vào, liền nhìn thấy thiếu niên cùng với tiểu cô nương đầu tựa vào nhau, ngủ ngon lành.

Y tá không đành lòng phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ này.

Nhưng mà lúc cô ấy đi thay một chai nước biển khác cho Thẩm Lâm Uyên, Thẩm Lâm Uyên liền mở bừng mắt ra.

Nhìn thấy là y tá, hắn mới thu hồi tầm mắt lại, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tiện Ngư đang dựa vào hắn ngủ say sưa.

Nhẹ giọng lễ phép hỏi y tá bây giờ là mấy giờ.

Chờ sau khi y tá đi ra ngoài, Thẩm Lâm Uyên yên tĩnh ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.