Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Để Ký Chủ Đi Cứu Vớt Vai Ác, Ký Chủ Lại Trực Tiếp Trở Thành Vai Ác

Chương 12: Nguyện vọng không thể thực hiện 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc rời đi, Cố Tiện Ngư còn nằm bò bên cửa sổ, mở miệng nói với Thẩm Tinh Vũ đang tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch:

“Tạm biệt! Mù luật!”

Mặc dù Tiện Ngư vẫn không hiểu lắm ý nghĩa của từ này.

Nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc nàng biết đây là câu mắng người.

Mà Thẩm Lâm Uyên và Cố Tiện Ngư giống như là trở lại hai ngày trước vậy, lại lần nữa bị đưa tới bệnh viện.

Bánh trôi: “Lại quay về điểm xuất phát rồi ~”

Chân Thẩm Lâm Uyên phải làm phẫu thuật.

Người vẫn chưa tỉnh lại.

Chị y tá khử trùng cho Tiện Ngư, bôi một ít thuốc, thậm chí không cần băng bó.

Cố Tiện Ngư thay bộ quần áo mà chị cảnh sát cho nàng mượn vào, lại mượn một cây dù, liền đi tới nhà của Thẩm Lâm Uyên.

“Đại nhân, người trở về làm gì?” Bánh trôi khó hiểu dò hỏi.

“Tìm dây chuyền, chắc là có thể sửa được.”

Thành thật mà nói, nếu như dây chuyền mà cha và nương tặng cho mình bị người khác ác ý làm hư.

Tiện Ngư nhất định sẽ kêu anh hai vặn đầu của bọn họ xuống!

Nghe thấy tiếng lòng của Cố Tiện Ngư, bánh trôi trầm mặc.

Bánh trôi xem như đã hiểu ra, vì sao trước đây Thiên Đạo chí tôn lúc nào cũng nói đại nhân thiếu đi vài phần thần tính.

Vì sao đại nhân lúc nào cũng chơi rất vui với mấy ma đầu ở Ma Vực rồi.

Cố Tiện Ngư không biết suy nghĩ của bánh trôi, nàng tìm thấy sợi dây chuyền nằm rải rác ở trên mặt cỏ.

Tốn một chút công phu, mới nhặt hết các bộ phận của sợi dây chuyền rồi cất chúng đi.

Lại chạy một chuyến tới cửa hàng trang sức, hỏi giá sửa sợi dây chuyền này bao nhiêu, rồi mới trở lại bệnh viện.

Yên tĩnh lại, mu bàn tay liền bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.

Cố Tiện Ngư ngồi ở mép giường, mím môi, nhìn chằm chằm bàn tay bị băng bó.

“Bắt đầu từ ngày mai!”

Bánh trôi: “Cái gì?”

Cố Tiện Ngư nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Mỗi ngày tan học ta đều sẽ đi tới trường học Thẩm Tinh Vũ chặn hắn ta lại, đánh hắn ta một trận!”

Không đánh cho Thẩm Tinh Vũ mỗi lần nhìn thấy nàng đều gọi nàng một tiếng tổ tông, nàng không phải họ Cố!

Bánh trôi: “…… Đại nhân rất có chí hướng!”

“Nhưng mà, đại nhân đã suy nghĩ kỹ muốn sửa lại sợi dây chuyền kia chưa? Có hơi đắt, người không có tiền.”

“Ta không có tiền, Thẩm Tinh Vũ có!” Cố Tiện Ngư một chút cũng không lo lắng vấn đề tiền bạc.

Nếu như là Thẩm Tinh Vũ làm hư, vậy thì tiền sửa chữa tất nhiên là hắn ta phải bỏ ra rồi.

Muốn để nàng và Thẩm Lâm Uyên bỏ tiền ra sao?

Không có cửa đâu!

-

Thẩm Lâm Uyên mơ thấy một giấc mộng.

Là giấc mộng mà mỗi đêm đều lặp lại.

Mẫu thân nằm ở trên giường bệnh tuyệt vọng chết đi.

Con mèo hắn nuôi từ nhỏ tới lớn, bị tra tấn ngược đãi đến chết, xác bị treo ở trong phòng.

Cùng với người đó đã đánh đập, trách mắng hắn với đủ loại lý do.

Cùng tồn tại với những tra tấn này, còn có bóng tối vô tận kia nữa.

Cảnh trong mơ lặp lại một lần rồi lại một lần.

Hắn bị mắc kẹt trong giấc mộng, trốn không thoát, cũng không chết được.

Mà giờ phút này, không thể chết được còn có Cố Tiện Ngư nữa.

Nàng lúc nãy còn đang chửi rủa mắng nhiếc, suy nghĩ nên đối phó Thẩm Tinh Vũ như thế nào.

Lại gọi điện thoại cho viện trưởng, nói là tối nay nàng ở lại nhà của một người bạn.

Sau đó, bỗng nhiên nhớ tới cặp sách cùng với bài tập mà mình mang theo.

Lúc đánh nhau vẫn luôn đeo ở trên lưng, sau khi tới bệnh viện bỏ đồ xuống, lại chạy về tìm dây chuyền, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cặp sách rồi.

Lúc này, nhìn thấy bài tập đã ướt nhẹp, Cố Tiện Ngư vốn dĩ còn rất vui vẻ.

“Ta có thể nói với giáo viên, bài tập bị nước mưa làm ướt rồi!”

Nhưng mà, bánh trôi lại vô tình mở miệng: “Lý do thế này, giáo viên bây giờ cũng không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi, bọn họ sẽ không tin. Cho nên chờ sau khi bài tập khô rồi, đại nhân vẫn phải tiếp tục làm bài tập.”

Nghe thấy câu nói sau, Cố Tiện Ngư lập tức ngây dại.

Sau đó nhìn mấy cuốn bài tập chưa viết một chữ nào, mũi chua xót.

Tiểu bá vương tay đau cũng không khóc, lúc này lại khóc lóc thảm thiết.

Khóc tới nỗi mấy người đi ngang qua hành lang, đều cho rằng người bệnh bên trong không sống được bao lâu nữa.

-

Thẩm Lâm Uyên:? Nghe nói ta sống không được bao lâu nữa?
« Chương TrướcChương Tiếp »