Thẩm Tinh Vũ trước đây có bao nhiêu kiêu ngạo.
Thì bây giờ bộ dáng mặt mũi bầm dập, còn chảy hai hàng máu mũi liền có bấy nhiêu chật vật.
Tiểu cô nương đánh nhiều rồi, chỉ cảm thấy nắm đấm có chút đau, xương ngón tay cũng đỏ lên.
Nhưng bây giờ trút giận là điều quan trọng nhất.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang cầm ô.
Thiếu niên cũng rất chật vật, đặc biệt là đôi chân kia, bị Thẩm Tinh Vũ đặc biệt sai người “chiếu cố” qua, nên thạch cao xem như bó vô ích rồi.
Toàn thân hắn ướt đẫm, trên trán không biết là mồ hôi lạnh hay là nước mưa, sắc mặt hắn cũng rất tái nhợt.
Mái tóc ướt nhẹp dán vào đôi má tái nhợt, chật vật, nhưng lại xinh đẹp.
Cố Tiện Ngư trực tiếp buông Thẩm Tinh Vũ ra trước, đi tới cầm lấy chiếc ô có chút cầm không vững trong tay hắn, che lên trên đỉnh đầu hắn.
Sắc mặt Thẩm Lâm Uyên thoạt nhìn không được ổn cho lắm.
Cố Tiện Ngư muốn đỡ hắn đi vào trong phòng.
Thẩm Tinh Vũ vừa bị làm cho bẽ mặt nhìn thấy, lập tức lao tới!
Bánh trôi đồng thời mở miệng: “Đại nhân cẩn thận!”
Sau đó, liền nghe thấy một tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi, hai chiếc răng gãy màu trắng văng ra ngoài.
Cố Tiện Ngư thu hồi tay lại, mu bàn tay cũng đang tê dại.
Nàng đánh nhau rất giỏi, nhưng thân thể này vẫn là kém một chút.
Cho dù bánh trôi đã điều chỉnh số liệu, thì vẫn còn rất kém.
Cố Tiện Ngư hít hít mũi, lại đi đỡ Thẩm Lâm Uyên, đi tới chỗ nước mưa xối không tới.
Hai tên vệ sĩ lấy lại tinh thần, vội vàng đi tới đỡ Thẩm Tinh Vũ dậy.
Thẩm Tinh Vũ che miệng mình lại, ánh mắt nhìn Cố Tiện Ngư, giống như là nhìn thấy quỷ vậy.
Nhưng mà, không đợi bọn họ suy nghĩ rốt cuộc là nên tiếp tục đi lên chịu chết, hay là buông lời hung ác, thì bên ngoài viện lại vang lên một tiếng còi cảnh sát quen thuộc.
Bởi vì cửa không đóng, mấy vị cảnh sát mặc cảnh phục vừa bước vào, liền nhìn thấy cảnh tượng có chút thê thảm này.
Bánh trôi lập tức nói: “Đại nhân, là bánh trôi báo cảnh sát đó! Bọn họ đây là tự ý đột nhập vào nhà dân, hơn nữa còn có hành vi bạo lực, xử bọn họ!”
Mặc dù đại nhân nhà mình cũng động thủ, nhưng mà mặc kệ như thế nào, thì cũng đều là tự vệ.
Tiểu cô nương vừa nghe thấy, lập tức khụt khịt mũi, một tay chỉ vào đám người Thẩm Tinh Vũ, “Chú cảnh sát, bọn họ tự ý xông vào nhà riêng, còn đánh tôi nữa, Lâm Uyên sắp bị bọn họ đánh chết rồi.”
Nói xong, liền cúi đầu thút tha thút thít khóc nức nở, thanh âm đó dưới tiếng mưa rơi tí tách tí tách có vẻ rất nhỏ.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, nhìn càng thêm đáng thương.
Lúc cảnh sát đi tới, Tiện Ngư liền giơ tay lên lung tung lau mắt và mũi, xoa cái mũi tới khi nó đỏ bừng, nước mưa cũng chảy xuống dọc theo gương mặt.
Giả vờ khóc.
Nhưng đủ để lấy giả làm thật.
Cái này chính là sở trường mà Cố Tiện Ngư am hiểu nhất.
Trước kia nàng thích nhất chính là ôm chân anh hai mình giả vờ khóc, để anh hai đi đánh nhau giúp nàng.
Tiểu cô nương gầy yếu trông thật đáng thương, cộng thêm việc còn cố hết sức nâng một thiếu niên thoạt nhìn rất là chật vật nữa, mà đối phương lại là hai tên vệ sĩ và một thiếu niên.
Mặc dù ba người đối diện cũng bị thương, nhưng hiển nhiên là mạnh hơn một chút.
Đương nhiên, cảnh sát cũng không phải là căn cứ vào cảm giác mà đưa ra phán đoán.
“Giấy tờ nhà, chứng minh thân phận ở chỗ nào?” Cố Tiện Ngư ghé sát vào tai Thẩm Lâm Uyên, nhẹ giọng dò hỏi.
Trên thực tế, chân của Thẩm Lâm Uyên thật sự rất đau rất đau, nhưng cũng chưa đến mức “sắp bị đánh chết”.
“Phòng ngủ chính trên lầu hai, trong ngăn kéo ở đầu giường.” Thanh âm của Thẩm Lâm Uyên còn nhẹ hơn so với Cố Tiện Ngư.
Nhưng Cố Tiện Ngư thính lực tốt, nàng giao người cho cảnh sát, liền đi lên lầu hai.
Sau khi cảnh sát xem qua giấy tờ, vừa muốn nói gì đó, Thẩm Lâm Uyên “nửa chết nửa sống” liền đưa điện thoại của mình cho cảnh sát, “Came…… ra.”
Cảnh sát nhìn thấy nửa phần đầu ở trong camera, liền biết chuyện là như thế nào.
Phần còn lại thậm chí còn chưa kịp xem, Thẩm Lâm Uyên rất đúng lúc hôn mê bất tỉnh.
Ba người Thẩm Tinh Vũ được đi tới đồn cảnh sát du lịch miễn phí một chuyến.