Còn bánh trôi thì kể lại chi tiết cho Cố Tiện Ngư nghe quỹ đạo vốn dĩ của ngày hôm nay, “Vốn dĩ Thẩm Tinh Vũ hôm nay dẫn người tới uy hϊếp vai ác.”
“Uy hϊếp như thế nào?”
“Thẩm Tinh Vũ đã lấy sợi dây chuyền mà ông ngoại của vai ác để lại cho mẹ của vai ác từ chỗ cha Thẩm, lấy cái đó để khıêυ khí©h uy hϊếp, thậm chí vừa ghi hình, vừa ép vai ác quỳ xuống xin lỗi.” Bánh trôi nói.
Cố Tiện Ngư: “?”
Trên mặt Cố Tiện Ngư đều là sự nghi hoặc, căn bản nghĩ không ra.
“Hắn ta muốn ép vai ác chính miệng thừa nhận mình chính là đứa con ngoài giá thú.”
Cố Tiện Ngư: “?”
Cố Tiện Ngư thật sự không hiểu được suy nghĩ trong lòng của mấy người này.
“Bánh trôi trước đây có nói qua mỗi vị diện đều có nam chính, nữ chính, chẳng lẽ……” Cố Tiện Ngư mím môi, đáy mắt toàn là vẻ ghét bỏ.
“Không phải không phải, vị diện này không có bị mù.” Bánh trôi lập tức nói, “Nam chính là đối thủ của vai ác ở trên thương trường, không liên quan gì tới hiện tại.”
“À.” Tiểu cô nương gật gật đáp lại một tiếng, “Vậy Thẩm Lâm Uyên có quỳ không?”
“Không có!”
“Hắn nhìn Thẩm Tinh Vũ làm hỏng sợi dây chuyền kia. Nhưng mà bởi vì chân của hắn, hắn vẫn là bị đánh cho một trận, sau đó lại bệnh nặng một trận.” Bánh trôi nói, “Lúc bánh trôi nhìn tư liệu, còn tưởng rằng hắn nhất định sẽ quỳ nữa đó.”
Hai người nói chuyện một lúc, xe đã tới trạm.
Chỗ này đều là mấy biệt thự nhỏ đơn lập.
Cổng ra vào có bảo vệ, Cố Tiện Ngư từ chỗ mà bánh trôi tìm được lẻn vào trong.
Sau đó cầm ô, ở bốn phía tìm một dụng cụ vừa tay, rồi chạy thẳng tới nhà của Thẩm Lâm Uyên.
Chờ Cố Tiện Ngư chạy tới, liền nghe thấy động tĩnh ở bên trong.
Cửa lớn cũng không đóng chặt.
Cố Tiện Ngư vừa định đá văng cửa ra, nghĩ nghĩ lại nhớ tới đây là nhà của Thẩm Lâm Uyên, liền đẩy mạnh cánh cửa ra.
Vừa đi vào, liền nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo vest đang cường ngạnh đè Thẩm Lâm Uyên xuống đất.
Thậm chí còn muốn ấn mặt hắn xuống đất.
Cố Tiện Ngư: “!”
Chết tiệt!
Thẩm Tinh Vũ vốn dĩ đang thưởng thức bộ dáng chật vật của Thẩm Lâm Uyên, bỗng nhiên nhìn thấy một tiểu cô nương cầm ô xông vào.
Hắn ta vừa mới cau mày lại, thậm chí còn chưa kịp mở miệng, liền nhìn thấy tiểu cô nương kia giơ một chân lên, trực tiếp đá một tên vệ sĩ trong đó bay ra ngoài.
Sau đó nhét cây dù trong tay vào trong tay Thẩm Lâm Uyên.
Một tên vệ sĩ khác vừa chuẩn bị ra tay, hắn ta liền bị một cú đá xoay đá văng ra, không chú ý tới lòng bàn tay của thiếu niên lóe lên một tia sáng lạnh.
Thịt ở bên má của vệ sĩ cũng biến dạng theo.
Hai người ngã trên mặt đất, Cố Tiện Ngư nhảy lên cho một cùi chỏ.
Một người khác muốn từ trên mặt đất bò dậy, đã bị Cố Tiện Ngư đá hai cái trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc ngã trên mặt đất, còn phát ra một tiếng giòn vang.
Nữ sinh nhìn nhỏ gầy, nhưng lúc đánh nhau hoàn toàn không hề yếu thế.
Hai tên vệ sĩ gào thét đau đớn trong cơn mưa.
Sắc mặt Thẩm Tinh Vũ tức khắc khó chịu giống như ăn phải ruồi vậy.
“Mày là ai?!”
Cố Tiện Ngư giơ tay lên lau nước mưa trên mặt, kiêu ngạo nói: “Tổ tông của mày!”
Vừa dứt lời, tiểu cô nương liền trực tiếp xông lên, căn bản lười nói mấy lời vô nghĩa với hắn ta!
Anh hai nói rồi, ai khi dễ nàng, liền trực tiếp động thủ đánh, không cần vô nghĩa!
Bây giờ, bắt nạt tiểu đáng thương, chẳng khác nào đang bắt nạt nàng!
Thẩm Tinh Vũ không giỏi đánh nhau, cho dù thể trạng chiếm ưu thế, cũng hoàn toàn không chịu được đòn tấn công của Cố Tiện Ngư.
Tiện Ngư từ một người quyết chí muốn làm cá mặn, đến quyết chí muốn làm vai ác xuống tay hoàn toàn không thu liễm.
Hai quyền đi xuống, máu từ mũi Thẩm Tinh Vũ ào ào chảy xuống.
Nhưng Cố Tiện Ngư vẫn không có ý định buông tha cho hắn ta.
Lúc nãy vệ sĩ kéo tóc Thẩm Lâm Uyên như thế nào, nàng bây giờ liền kéo như thế đó.
Sau đó đá một chân vào đầu gối hắn, làm hắn ta quỳ xuống trước mặt Thẩm Lâm Uyên.