Phía chân trời mây đen kéo tới, tia chớp màu tím vàng như ẩn như hiện, giống như muốn xé rách cả bầu trời ra thành nhiều mảnh vậy.
Sâu trong con hẻm nhỏ bẩn thỉu âm u, rác thải chất đống bừa bãi bốc lên mùi hôi thối khó chịu.
Thỉnh thoảng lại có tiếng động sột soạt, mấy con chuột to béo từ trong góc tối chạy xẹt qua.
Một bóng người ngã vào bên cạnh đống rác.
Xung quanh đứng đầy một đám người.
Một nữ sinh trong đó trên người cũng bẩn thỉu không kém, hai tay nàng nắm lấy dây đeo cặp sách, cúi xuống đầu, cơ thể đang run nhè nhẹ.
“Cố Tiện Ngư, mày điếc rồi sao? Kêu mày động thủ, mày lại đứng ở đó làm cột điện sao?”
Một tràng tiếng chửi rủa không ngớt chui vào lỗ tai Cố Tiện Ngư.
Không đợi nữ sinh phản ứng lại kịp, phía sau đầu đã bị đánh hai cái thật mạnh.
Cố Tiện Ngư đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngón tay hơi cứng đờ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.
“Tới rồi sao?”
Cố Tiện Ngư theo bản năng mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ.
Người bên cạnh trực tiếp thô bạo nắm lấy tay nàng, nhét một viên gạch vào trong tay nàng, ngữ khí tràn đầy không kiên nhẫn, “Động thủ đi!”
Nghe thấy thanh âm ồn ào kia, Cố Tiện Ngư có chút đau đầu.
“Tiện Ngư đại nhân! Đây chính là thế giới nhỏ của vị diện thứ nhất!” Một giọng nói non nớt nhẹ nhàng vang lên trong đầu Cố Tiện Ngư, “Là thế giới gần như đã sụp đổ, người tốt không được mấy người.”
“Bây giờ tình huống khẩn cấp, Tiện Ngư đại nhân cứu vai ác trước đi! Thông tin sẽ gửi cho đại nhân sau.”
Đáy mắt mờ mịt của Cố Tiện Ngư dần dần trở nên tỉnh táo, sức nặng của viên gạch trong tay cũng đang nhắc nhở nàng, tình huống bây giờ đặc thù.
Cố Tiện Ngư ở thần vực dùng qua vô số thần khí.
Duy chỉ có gạch là chưa sử dụng qua.
Cố Tiện Ngư ước lượng trọng lượng của viên gạch.
Người bên cạnh nhìn thấy động tác của Cố Tiện Ngư, lập tức reo hò.
“Đại nhân, đây đều là mấy tên cặn bã của xã hội, có thể đánh được, bánh trôi sẽ thu dọn tàn cuộc, đừng có đánh chết người là được.” Bánh trôi nhỏ ở trong đầu Cố Tiện Ngư căm giận nói.
Đại nhân Thỏ đã nói rồi, phải tuân thủ tư tưởng quan trọng là đặt ký chủ lên hàng đầu, kiên trì thu dọn cục diện rối rắm cho ký chủ.
Người ở bên cạnh còn đang nói không ngừng, Tiện Ngư cụp mắt xuống gật gật đầu.
Dưới cái nhìn chăm chú đầy mong đợi của mọi người, viên gạch đập về phía thanh niên ở bên cạnh, người đã đánh bốn cái vào sau đầu nàng.
Động tác này của Cố Tiện Ngư nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Cho đến khi người bị đánh “ á” một tiếng rồi ngất đi.
Mọi người mới trừng mắt nhìn Cố Tiện Ngư với vẻ mặt không thể tin được.
“Cố Tiện Ngư, mày, mày muốn chết sao?” Một nữ sinh nhìn thoáng qua nữ hài gầy yếu đang cầm viên gạch ở trước mặt, thanh âm cũng đang run run.
Cố Tiện Ngư nghiêng đầu, chỉ chỉ viên gạch trong tay, giọng nói ngọt ngào mềm mại hoàn toàn không tương xứng với động tác, “Nếu còn không đi nữa, người chết chính là các ngươi.”
Nói xong, lại giống như là nhớ tới cái gì đó, Cố Tiện Ngư chỉ chỉ người trên mặt đất, “À, hắn phỏng chừng cũng sắp chết rồi.”
Mọi người nhìn thanh niên ngã trên mặt đất, trên trán không ngừng chảy ra máu tươi, tức khắc cảm thấy một trận đau đầu.
“Sợ cái gì!” Nhận thấy được sự nhút nhát của mọi người, một nam sinh quát, “Nhiều người như vậy còn không đối phó được với nó sao?”
“Cùng nhau lên!”
Cố Tiện Ngư ở dưới đáy lòng của bọn họ, chính là một tồn tại mà ai cũng có thể dẫm lên hai cái.
Mặc dù bây giờ thoạt nhìn có chút không thích hợp, nhưng mà bọn họ cũng không tin không đối phó được nàng!
Nhưng mà……
Lúc viên gạch kia thực sự đập lên trên người, mọi người đều ý thức được, Cố Tiện Ngư điên rồi!
“Nó điên rồi! Nó thật sự dám gϊếŧ người!”
“Chạy! Chạy mau!”
Mấy người lại bị một nữ sinh gầy yếu đánh tới nỗi không có sức chống cự, mặc dù mất mặt, nhưng còn đỡ hơn là bị kẻ điên đánh chết!