Trên mặt Huyền Dạ tất cả đều là ôn nhu, vươn tay về phía ta, giây lát lại buông, cứ như vậy mà lẳng lặng, tham lam ngóng nhìn, thật giống như vĩnh viễn nhìn thế nào cũng không đủ, muốn khắc ghi ta vào trong lòng.
Khi mới gặp ánh mắt hắn cũng nhu hòa như vậy, ta mỉm cười, Huyền Dạ thật cẩn thận ôm chặt ta, run giọng: "Đường Nhi, đừng bỏ ta ở lại."
Cảm nhận được ấm áp, ta trầm giọng: "Huyền Dạ, đủ rồi, chúng ta đời đời kiếp kiếp cứ như hiện tại đi."
Thân thể hắn đột nhiên rung động, hai tay giữ lấy bả vai ta, quyến luyến thống khổ: "Không, nàng không thể vi phạm lời thề."
Giờ khắc này, ta cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, hận ý trong lòng dần tiêu tan, duỗi tay xoa xoa sườn mặt hắn. Huyền Dạ, tra tấn nhau mấy năm, ta lạnh nhạt và tàn độc một chút cũng không thua chàng. Người chết sẽ không còn đau, nhưng chàng, vết thương trong lòng cần bao lâu mới có thể khép lại?
Ta ở trước mặt hắn gần như trong suốt, thanh âm nhẹ đến giống như lông chim, khẽ cười, chân thành nói: "Huyền Dạ, thϊếp tha thứ cho chàng."
Huyền Dạ hoảng sợ đưa tay muốn ôm ta lần nữa: "Ta không cần nàng tha thứ, nàng muốn thì cứ hận ta, nhưng vĩnh viễn đừng rời đi."
Ta theo luồn khí mà rời đi, ý niệm đưa ta bay ra khỏi tẩm điện, sinh mệnh ngắn ngủi, ta vô số lần dựa trước cửa Thừa Càn Cung, ngóng trông nhìn bầu trời xanh thẳm.
Ánh trăng như nước, ta chậm rãi rời khỏi cung điện bốn phía cao tường, thấy Huyền Dạ hoảng loạn chạy theo, thân ảnh của hắn ngày càng mơ hồ, cũng ngày càng xa.
"Đường Nhi..."
Đế khuyết l*иg lộng, thanh âm của hắn vang vọng thật lâu.