Nước mắt ta ròng ròng, vội vàng chạy tới dùng sức đẩy ra nhưng lại không thể làm rớt hoa trong tay hắn.
Đường Nhi đỏ mặt, đang muốn duỗi tay nhận lấy, Huyền Dạ lại cài đóa hoa lên búi tóc nàng, mỉm cười rời đi.
Huyền Dạ, tâm tư của chàng thật kín đáo, vì mượn sức phụ thân ta mà không tiếc lợi dụng đoạn tình cảm này, đáng buồn vì sao ta lại không nhìn ra dã tâm của chàng, ngược lại vì một hành động nho nhỏ của nàng mà cả đêm không thể vào giấc.
Ta khóc đủ rồi, cảm xúc cuối cùng cũng bình ổn, không biết tiếp tục nhìn đoạn tình cảm khiến bản thân hoàn toàn mù quáng nữa.
Sắc trời tối dần, gió thổi làm lá chuối va vào nhau phát ra thanh âm sàn sạt, không khí phá lệ ưu sầu. Ta không có cách nào áp chế bi thương, Huyền Dạ, ta sớm đã không thể cứu chữa, chỉ muốn được chàng ôm chặt vào lòng...
Ta may mắn chứng kiến tang lễ hấp tấp mà long trọng của mình, sắc trời âm trầm, mây đen chồng chất di duyển về hướng Nam, bọn cung nữ thái giám một thân tố y, trên mặt cố gắng bày ra vẻ bi thương sâu sắc.
Cửa điện màu son, trên tường, cửa sổ đều treo lụa trắng, gió lạnh thổi tới dừng ở linh vị đặt trước quan tài bằng gỗ, hương khói lượn lờ như đang tuyên cáo linh hồn ta đã phi thăng ngoài tam giới.
Ta muốn rời đi, nhưng phảng phất lại bị một thế lực thần bí giam cầm, lần nữa trở về bên cạnh hắn.
Nhóm tiểu thái giám an tĩnh nín thở, Càn Thanh Cung như vậy chỉ còn huân hương lượn lờ. Ta đứng trước mặt hắn, nhìn thần sắc hắn bình đạm nhưng buồn bực không thoải mái, đột nhiên có thể cảm nhận bi thương ở ngay gang tấc.
Tấu chương trên ngự án dường như vĩnh viễn cũng không xử lý xong, hắn vùi đầu phê, sau một hồi, mệt mỏi ngã lưng ra sau.
Giữa ta và hắn giống như tồn tại một sợi dây thừng vô hình, sợi dây thừng này bó chặt ta, lần nữa đem ta bước vào giấc mộng của hắn.
Vô số cảnh tượng nhanh chóng hiện ở trước mắt, trong không gian thần kỳ này, hắn vẫn là chúa tể vạn vật, các loại hình ảnh tùy ý thay đổi, cuối cùng dừng lại ở gốc hải đường dưới tàng cây.
Vẫn luôn cho rằng chỉ có mỗi ta hoài niệm chuyện đã qua, lúc này ta không khỏi hoài nghi, những thứ này đối với hắn có ý nghĩa gì?
Dưới tàng cây, ta cài đóa hải đường lên tóc, hai mắt trong trẻo, nụ cười xinh đẹp rung động lòng người.
Gió nhẹ lướt qua chợt thổi tan và đóa hải đường kia, Huyền Dạ mở to hai mắt, vội vàng chạy tới, trong mắt tất cả đều là hoảng loạn.
Ngơ ngẩn không tìm được ta, hắn như người thường rơi vào mê mang, không ngừng bồi hồi, cô đơn tịch mịch.
Huyền Dạ, như vậy thật tốt, nếu không phải mộng, ta vĩnh viễn cũng không được nhìn thấy chàng cao cao tại thượng lại có mặt khác như vậy.
Tươi cười giữ chưa được bao lâu, ta thấy người dưới gốc cây kia đã trở về. Huyền Dạ kích động ôm chặt nàng, hốc mắt đỏ lên, khẽ đặt nụ hôn xuống trán, thấp giọng: "Đường Nhi, đừng bao giờ rời khỏi ta, cầu xin nàng."
Lần nữa, nước mắt che mờ tầm mắt ta. Huyền Dạ, nàng được chàng ôm vào lòng trông thật đẹp, hạnh phúc trên mặt không chút che giấu.
Huyền Dạ nâng mặt nàng lên, con ngươi lưu động ánh sáng, khóe miệng tìm lại ý cười mất mát, nhưng trong khoảnh khắc, người đó lại biến mất.
Si ngốc nhìn một chỗ, phảng phất hồn phách đã bị cướp đi, ta bất đắc dĩ mà cười. Rất rõ ràng, thế giới này luôn không thể theo ý muốn, hắn dù có được quyền lực tối cao nhưng rốt cuộc vẫn cảm nhận được cái gì gọi là không thể khống chế.
Huyền Dạ xoay người bừng tỉnh, đột nhiên đứng dậy nâng bước ra ngoài điện, thấy thị vệ ngự tiền vây quanh, hắn không kiềm chế cảm xúc mà quá: "Đều cút đi!"
Mọi người rời đi, bốn phía liền yên tĩnh. Hắn thất hồn lạc phách, vô vọng bi thống lộ hết ra ngoài, ấn đường nhíu chặt, chỉ một chốc, nước mắt như suối mà phun ra.
Thật tốt, Huyền Dạ, chàng như vậy thật tốt. Chàng cuối cùng cũng có thể hiểu, đối diện với sinh tử, con người nhỏ bé thế nào, cho dù có được quyền lực chí cao vô thượng, chàng cũng không thể nghịch chuyển!
Phụ thân và các ca ca của ta, bọn họ chết bởi chính mệnh lệnh của chàng, ngay lúc đó ta tuyệt vọng thế nào chắc chắn khắc sâu hơn chàng lúc này.
Sau một hồi, Huyền Dạ đưa tay, bàn tay như chạm vào mặt ta, từng câu từng chữ nói thật gian nan: "Đường Nhi, nàng sợ tối như vậy, chắc chắn sẽ không thích lăng tẩm, ta nên bắt nàng làm gì đây? Nàng nói cho ta biết, nàng muốn gì đi!"
Ta cười, cố gắng kiềm nén bi thương cuồn cuộn, thứ ta muốn, chàng không cho được.
Lòng bàn tay hắn thương tiếc mơn trớn cánh môi ta, thanh âm run rẩy lần nữa vang lên: "Đường Nhi, kiếp sau gặp lại, nàng còn muốn ta không?"
Ta lắc đầu, thành kính nói: Nếu có kiếp sau, ta không muốn lại làm nữ tử, càng không muốn gặp lại chàng.
Mày kiếm hạ xuống, con ngươi sâu không thấy đáy, Huyền Dạ đột nhiên ngẩng đầu nhưng vẫn không thành công thu nước mắt về, lẩm bẩm: "Phồn hoa đã tan, nàng không giữ đúng lời hẹn."
Đứng ở góc độ này nhìn hắn, ta không khỏi nhớ về quá khứ. Pháo hoa đầy trời, Huyền Dạ mở áo choàng ôm ta vào lòng, đôi môi ấm áp kề sát tai ta: "Già theo năm tháng, hoa cũng sẽ tàn, thứ thật sự thuộc về chúng ta sẽ là cái gì?"
Khi đó ta ngóng trông đối diện với hắn, kiên định nói: "Huyền Dạ, mặc kệ phồn hoa mất đi, chàng vẫn còn có thϊếp."
Đôi mắt thâm thúy của hắn như chứa đựng tất cả ánh sáng của thiên hạ, mong mỏi nhìn ta hồi lâu, nhắm mắt, động tình hôn lên môi ta.
Huyền Dạ, chúng ta đừng yêu đúng không? Không hề có...
Trong cung tường, bóng đêm tựa hồ phá lệ dài lâu, cố tình dày vò linh hồn cô tịch như ta không ngừng.
Huyền Dạ mơ tới Từ Ninh Cung, cửa sổ mở rộng, Thái Hậu ngồi bên giường được cung nữ hầu hạ dùng trà, hắn cung kính thỉnh an, lại thấy thần sắc Thái Hậu ngưng trọng.
Thái Hậu gác chun trà xuống, ánh mắt sắc bén nhìn hắn: "Luật pháp không thể bỏ, phi tần hành thích vua có có trong danh sách tội trạng, hoàng đế nên hiểu đạo lý nhổ cỏ tận gốc, đừng ở đây hao phí tâm sức với ai gia."
Huyền Dạ nắm chặt hai tay, quỳ xuống, ngữ khí trịnh trọng: "Mẫu hậu, Đường Nhi tâm địa thuần lương, tuyệt không làm ra chuyện thương tổn tới trẫm, thỉnh người khoan thứ với nàng."
Sắc mặt Thái Hậu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tùy ý lấy ba thước lụa trắng trong hộp gấm đặt bên cạnh, xoay mặt phân phó ma ma bên cạnh: "Mang tới Thừa Càn Cung, để nàng ta tự kết thúc đi!"
Tình thế cấp bách, một tay Huyền Dạ nắm chặt lụa trắng trong tay, ngữ điệu mang chút chua xót: "Đường Nhi có cốt nhục, nàng là mạng của trẫm, mẫu hậu không thể một lần muốn cả ba người chúng ta!"
"Hoàng đế hồ đồ rồi! Vì một nữ nhân, cư nhiên lấy cơ nghiệp tổ tông, tính mạng của bản thân ra uy hϊếp! Gia tộc của nàng uy hϊếp tới hoàng quyền ổn định bị ngài ra lệnh diệt trừ, trái tim ngài bao lớn, có thể bao dung nữ nhân hận mình nhất nằm ngay bên gối hay sao?"
Trong lòng Huyền Dạ dường như đau đớn giãy giụa, ngữ điệu thâm trầm: "Vạn vật đều có tạo hóa của nó, súc sinh cũng có thứ muốn bảo hộ, trẫm không thể trơ mắt nhìn nàng chết."
Nghe vậy, Thái Hậu hừ lạnh một tiếng: "Hậu cung hoa đoàn cẩm thốc, phi tần nhiều người như vậy, ai ai cũng khát vọng được ngài sủng ái. Nàng có thể khiến vua một nước đánh mất định lực, mê hoặc tâm trí, ngàn vạn không thể giữ!"
Huyền Dạ kiên quyết đứng dậy, đáy mắt bất đắc dĩ chuyển sang kiên định: "Chỉ cần trẫm còn sống, tuyệt không để bất kỳ kẻ nào thương tổn tới tính mạng của nàng."
Chợt một mảnh tĩnh mịch, Thái Hậu trầm mặc hồi lâu, trong mắt mang theo thương tiếc, thỏa hiệp: "Ai gia có thể tha cho nàng một mạng, nhưng nàng không thể sinh hạ hoàng trưởng tử."
Nhìn ma ma bưng chén thuốc ra ngoài, ta như ngây ra, lần nữa cảm nhận vận mệnh đau xót vô tận. Thì ra, chén thuốc kia là điều kiện giữa mẫu tử bọn họ, ta có cơ hội được sống nhưng phải mất đi hài tử trong bụng, hơn nữa vĩnh viễn mất đi năng lực làm mẫu thân.
Huyền Dạ, yêu chàng trả giá thật lớn, chàng có biết ta mong chờ hài tử kia lớn lên sẽ anh khí tuấn mỹ giống chàng thế nào không...
Nước mắt tràn mi, thôi, như hiện tại cũng tốt, ít nhất, ta sẽ không bị phi tần cướp đoạt quyền lợi dưỡng dục hài tử, lúc ra đi không có vướng bận.
Giấc mộng của hắn trở nên hỗn loạn, ta hoa mắt tới không thể tập trung ý niệm, không kịp phòng bị, hắn đã tùy tiện xuất hiện trước mắt ta.