Xảo ngôn giải kết thích tâm chướng, mộng đổng thiên niên phương đắc ngộ
[Lời khéo léo giải đi tâm chướng, hồ đồ ngàn năm giờ mới hiểu]
—-
Diêu quang ở một tòa thâm sơn khác tìm cái huyệt động an trí cho Hỗn Độn kia, niệm động pháp quyết gọi thổ địa đến cẩn thận phân phó, thổ địa nơi này xem như là một vị tiên lại cực nhỏ trong Tiên giới, mấy tòa núi mình trông giữ vô duyên cớ vô cớ bị Phá Quân tinh quân vung tay hủy đi một tòa, làm sao còn dám lên tiếng, ngoan ngoãn lĩnh nhiệm vụ.
Đợi thổ địa đi rồi, Diêu Quang nhìn lại, chỉ thấy kia con mãnh thú lười biếng đã vù vù ngủ nhiều, căn bản là không hề có ý muốn chạy trốn.
Dư Tĩnh cũng thấy buồn cười: “Đối với con yêu quái này, xem ra chỉ cần quy định phạm vi hoạt động, lại thêm một cái giường lớn là đủ rồi, hoàn toàn không cần tìm người trông giữ!”
Hai người đi ra động khẩu, mặt trời đã nhô lên cao, bốn phía tước điểu đề minh, một mảnh an nhàn bình yên, nếu không phải trong quần sơn đột nhiên xuất hiện một mảnh đất hoang, thật sự không có cách nào nghĩ đến không lâu trước đó đã trải qua như thế một hồi thần yêu tranh đấu không tưởng tượng được.
Yêu quái đã xử lý, lúc này rảnh rỗi Diêu Quang vừa nhướng mày, đột nhiên nhớ tới chuyện người đứng bên cạnh đây đã không còn là phàm phu tục tử gì hết, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Tống Đế Vương!” Diêu Quang âm thanh rét căm căm toát ra từ hàm răng nghiến chặt.
Lệ phong đập vào mặt mà đến, nện ở Dư Tĩnh lên thạch bích phía sau, “Rầm — rầm –” đá vụn rơi xuống đất, nếu như bị nện vào đầu chỉ sợ sẽ thành quả dưa bể, sát tinh hai mắt lộ ra hung quang cả người đằng đằng sát khí, nếu đổi là người bên ngoài đã sớm sợ tới mức chân mềm cả ra, nhưng trong túi da thư sinh trước mặt này chính là Quỷ Vương vạn năm, thấy biến không sợ hãi quả thực đã đến mức lô hỏa thuần thanh.
Chỉ thấy y phủi phủi đá vụn bám trên vai, hiền lành đến làm cho người ta nghiến răng ngứa lợi: “Là ta không sai.”
“Nhớ ra khi nào?”
Dư Tĩnh không chút hoang mang, thành thật mà nói: “Phía trước ở dưới ao, quả thật đã chết một hồi, đi một chuyến đến địa phủ, khi lên Nghiệt Kính Đài thì bị chiếu ra nguyên hình, liền nhớ ra mọi chuyện.” Y nói được nhẹ nhàng đơn giản, cứ như đi âm dương lộ một chuyến giống như đi ra đường cái dạo quanh một vòng. Nhưng mà y càng nói đơn giản, lại càng như có điều giấu giếm, hiểu ra âm dương khác biệt, âm ti lại là nơi nói đến là đến, nói đi là đi sao?!
Yết hầu Diêu Quang ngạnh lại, nhất thời nói không ra lời. Lúc trước do hắn nhất thời sơ ý mới khiến Dư Tĩnh bị mất mạng, trên cổ vẫn còn ứ ngân chưa tiêu, tuy rằng Dư Tĩnh trên mặt tươi cười như trước, nhưng hiểm tử hoàn sinh, hơn nữa thân cốt vốn là đơn bạc, trước mắt hơi thở suy yếu, sắc mặt thủy chung vẫn tái nhợt, môi phát xanh, dưới mắt còn mang theo ô thanh mệt mỏi, giống như vừa trải qua chuyện gì đó vô cùng hao tổn thân thể.
Nắm tay siết chặt không khỏi dần buông lỏng, nhưng lại nghĩ tới tên trước mặt này đã không còn là thư sinh Dư Tĩnh chuyện gì cũng không nhớ rõ, mà là địa ngục Diêm La Vương thiếu hắn một món nợ máu!
Tâm lý hung ác: “Nhớ ra dĩ nhiên tốt nhất! Tống Đế Vương, ta cùng với ngươi có một món nợ còn chưa tính xong, hôm nay phải hảo hảo tính toán!!” Đêm đó bị làm nhục tại đệ tam điện, hại hắn khóc lóc cầu xin tha thứ, thử hỏi trong tam giới này, ai lại có lá gan này?!
Nhưng mà tên đầu sỏ gây nên hoàn toàn không hề có nửa điểm tính toàn cầu xin tha thứ, chỉ hơi hơi cúi đầu, khóe mắt xẹt qua một tia chua sót nhàn nhạt, khi ngẩng đầu, trong mắt cũng là một mảnh hững hờ.
“Nếu hủy điện tán hồn vẫn không thể bình ổn lửa giận của tinh quân, tiểu thần thật không biết như thế nào mới có thể hoàn lại nợ này. Xin tinh quân chỉ giáo. Chỉ cần là tinh quân sở cầu, tiểu thần vô hữu bất tuân (làm không từ chối).”
Y nói lành lạnh, nhẹ nhàng, không có một phần khí lực, giống như sớm đã buông tha cho tất cả, hoàn toàn không giống vị Tống Đế Vương ngày thường dù bận vẫn ung dung, mọi chuyện chiếm hết tiên cơ.
“Ta…. ý của ta là …” Đối phương một bộ thái độ mặc người xâm lược, ngược lại làm cho hắn không biết làm sao. Kỳ thật đúng như lời Tống Đế Vương nói, cho dù lúc đầu là y gây chuyện trước, nhưng hắn lại hoàn toàn phá hủy Diêm La điện, càng khiến đường đường đệ tam ngục Diêm La vương hồn phách phi tán, bảy phách nhập phàm lịch kiếp, lại nói tiếp, đã là có chút quá đáng.
Hai người như vậy tiếp tục trầm mặc xuống.
Dưới bóng ảnh âm ám, chợt nghe Dư Tĩnh sâu kín hỏi: “Nếu người đêm hôm đó… Là tham Lang, ngươi sẽ không cáu giận như vậy chứ?......”
“Thúi lắm!!” Diêu Quang giận tím mặt, một trận cuồng tức đánh úp lại, Dư Tĩnh đứng gần như thế há có thể tránh thoát, lúc này bị hung hăng thổi bay đập mạnh lên vách động, sau lưng đá nhọn lởm chởm, đau đến y cơ hồ muốn ngất đi. Nhưng thiếu niên tới gần, hơi thở mang theo lửa giận nóng rực: “Ngươi không được vũ nhục Thiên Xu!!”
Yết hầu có vị mặn mặn, Dư Tĩnh hung hăng áp xuống, lạnh nhạt cười: “Đúng vậy, đường đường Tham Lang tinh quân, lại sao lại bỉ ổi giống Quỷ Tiên địa phủ ta đây?” Y đỡ vách động, ổn định thân thể, ánh mắt cũng trong suốt lại như thấu triệt, “Vậy còn ngươi? Ta hỏi chính là ngươi. Diêu Quang, nếu người đêm đó là Tham Lang, ngươi liền nguyện ý sao?”
Diêu Quang thật sự không dự đoán được y cư nhiên nói như thế, mình tuy rằng ngưỡng mộ Thiên Xu, nhưng tâm tư chưa từng có nửa điểm khinh nhờn, huống chi giống như Tống Đế Vương lúc trước vậy, làm chuyện mây mưa? Trong lòng không khỏi đặt ra hai mặt đối lập mà so sánh, nếu hình dung hành động của Tống Đế Vương ngày ấy là xâm phạm, vậy nếu đổi lại người đặt trên thân hắn là Thiên Xu......?! Diêu Ưuang lắc đầu thật mạnh, đó là chuyện dù chỉ nghĩ cũng không thể nào tiếp thụ!!......
Kinh hoảng phát hiện chính mình ngàn năm vạn năm vẫn dừng ở bóng lưng cao lớn kia, sớm đem nam nhân đó khắc dấu ở trong lòng, vẫn nhận định người làm bạn bên cạnh y tất nhiên chính là mình, lại xem nhẹ… phần cảm tình trong lòng kia, rốt cuộc là cái gì?!
“Vớ vẩn!!” Thiếu niên mạnh xoay người, liền phải rời khỏi, nhưng mà lại bị người gắt gao giữ chặt.
Hiện giờ đã mở lời, liền giống như bóc sẹo khư nùng*, tuy nói là đau, nhưng mau lẹ hữu hiệu! Dư Tĩnh làm cho hắn rời đi? Nếu để hắn phủi tay bỏ đi, nếu không thể làm thiếu niên nhận rõ tất cả cảm tình của mình, ngược lại sẽ khiến hắn một lần nữa rơi vào mê cục, thất bại trong gang tấc. (*lột mày trên vết thương ra, lấy đi mủ trong vết thương)
“Ngươi buông tay!!” Diêu Quang hung tợn địa trừng tên đầu sỏ chỉ nói mấy câu đã làm hắn tâm loạn như ma.
Dư Tĩnh tiến lên từng bước, không bởi vì biểu tình hung ác kia mà buông tay ra: “Ngươi đang trốn tránh!”
“Nói bậy! Ta không có! Việc này cực kì vớ vẩn! Ta cùng Thiên Xu vốn là đồng tông tinh quân, sao lại có thể làm ra mấy cử chỉ dâʍ ɭσạи như thế?!”
Dư Tĩnh cười lạnh: “Cử chỉ dâʍ ɭσạи? Buồn cười. Tình càng sâu, tự nhiên hy vọng có quan hệ xá© ŧᏂịŧ! Phát hồ tình, chỉ hồ lễ*, kia bất quá là tình chưa quá sâu sâu thôi!!” (đại khái là: có tình nhưng vẫn giữ lễ với nhau.)
“Ngươi — ngươi nói hươu nói vượn!!”
“Diêu Quang.” Dư Tĩnh hạ thấp giọng điệu, thần sắc cũng không còn hung hăng như trước, ôn nhu như nước, “Không quan hệ, hết thảy đều không có gì thay đổi, vô luận là Tham Lang đối với ngươi, hay là ngươi đối với Tham Lang.” Buông lỏng bàn tay đang siết chặt tay Diêu Quang, khẽ vuốt ve khuôn mặt thiếu niên, giống như muốn lau đi kia mạt yếu ớt không biết làm sao cùng bối rối, “Tình này như trăng rằm giữa trời, là minh là ám, hoặc tình hoặc âm, cho dù có lúc bị mây mù che phủ… quang hoa vẫn như trước, vạn năm không thay đổi.”
Thiếu niên tinh quân trong lòng thật sự hỗn loạn, thì thào tự nói: “Ta thích Thiên Xu, thích đi theo bên người hắn, thích trong mắt hắn có ta tồn tại......”
“Ngươi không cần cố chấp muốn thuyết phục chính mình,” Dư Tĩnh vuốt ve những lọn tóc bay rối của hắn, “Không phải có tâm là có được tình ái, mới có thể vướng bận người khác.” Lời thư sinh thật mềm thật êm, cũng không có đem ý của mình áp đặc người, nhưng mà lại có thể làm cho người ta không tự giác suy nghĩ theo cách nói của y, Diêu Quang chậm rãi tỉnh táo lại, tâm tư cũng dần thanh minh.
Chưa từng có ai nói qua, chưa từng biểu lộ tâm tư trước mặt người khác, ngàn năm vạn năm, tỉnh tỉnh mê mê, hiện giờ cư nhiên trong lòng hắn đã dần dần trong sáng. Thân ảnh nam nhân kia ở trong lòng hắn chưa từng phai nhạt nửa phần, ngược lại càng thêm rõ ràng, nhưng thiếu sự chấp nhất cổ quái, ngược lại cảm giác càng thân cận.
Hắn không phải là kẻ ngu, chỉ là luôn luôn kiêu căng tự phụ, chuyện mình đã nhận định liền không chú ý đến những mặt khác, cũng không có tiên nhân nào dám mạo hiểm đắc tội sát tinh mà đứng ra khuyên bảo, nếu không phải Tống Đế Vương như vậy, sớm đắc tội đến hoàn toàn triệt để, vò đã mẻ lại sứt, y chẳng sợ chỉnh lý hắn thêm lần nữa, nếu không sợ rằng tiếp qua vạn năm, hắn vẫn không rõ tâm chi sở niệm của mình rốt cuộc là lẽ vì sao.
Tâm tình buông lỏng, liền chú ý đến đôi mắt trong suốt như suối nguồn của Dư Tĩnh, trong mắt y, tựa hồ đã sớm nhìn thấu tâm tư của mình, ngược lại mình chẳng hay biết gì, bất thanh bất sở*, lúc này lại nổi giận. (*không nghe không thấy, che tai bịt mắt)
“Giỏi lắm Tống Đế Vương, dùng ngôn ngữ châm ngòi, rốt cuộc ngươi có ý gì?!”
“Tinh quân hẳn là đã quên, ta đối với ngươi sớm đã có tâm tư mộ, dĩ nhiên không muốn trong lòng ngươi có người khác chiếm cứ.”
Y thẳng thắn như vậy, nhưng thật ra làm cho Diêu Quang nhớ tới người này sớm đã ôm tâm tư khác với mình, trên mặt không khỏi một trận nóng lên.
Mất đi niệm tưởng với Thiên Xu, nơi trống rỗng trong lòng giống bị này quỷ thư sinh nhân cơ hội cường ngạnh nhồi thứ gì đó vào.
“Sớm biết ngươi tâm hoài quỷ thai!!”
Tưởng tượng đến người này mượn quỷ khí lớn mạnh ở địa phủ, áp chế hắn ở trên giường chà đạp nhục nhã một phen, cư nhiên còn một chút xíu ý phản tỉnh cũng không có, thế là lửa lại bốc lên! “Ngươi đừng mong chuyển đề tài!! Ta đối với Thiên Xu ôm loại tâm tư nào cùng với ngươi vũ nhục xâm phạm ta hoàn toàn không có gì quan hệ!! Ngươi lợi dụng lúc người gặp khó khăn, nhục nhã ta, món nợ này bất luận như thế nào đều phải tính rõ ràng hết cho ta!”
Diêu Quang trong cơn giận dữ, nhưng mà Dư Tĩnh lại nhìn thấy vẻ mặt hắn đã không còn chấp nhất bàng hoàng như trước, ngược lại mang theo vài phần thoải mái thanh thản.
Vẫn biết không thể xóa sạch dấu vết của Tham Lang tinh quân trong lòng Diêu Quang, sự tồn tại như vậy tựa như một dãy núi cao vây quanh, đem thiếu niên tinh quân vây khốn ở giữa, khiến hắn không nhìn thấy thế giới bên ngoài dãy núi. Dư Tĩnh tự biết vô năng lấp bằng sơn nhạc, lại có thể hóa thành dòng suối róc rách xuyên qua khe hở của dãy núi ấy, quấn quanh thân cận con người trong núi.
Trải qua ngàn năm, dần dần tách ra một khoảng trời riêng, thật đúng như lời Diêu Quang nói – tâm hoài quỷ thai, tuy nói còn chưa đạt được như mong muốn, nhưng gánh nặng trong lòng cũng đã được giải khai, bỗng nhiên một trận thiên toàn địa chuyển, lòng ngực ứ nghẹn không thở nổi, thân thể như nhũn ra không khỏi ngã người dựa vào vách đá.
Một hai ngày này gây sức ép thật sự lợi hại, vừa rơi xuống nước vừa tắt thở, sống lại còn phải trèo đèo leo núi, dù cho thân thể khỏe mạnh cũng phải suy sụp, huống chi là cái túi da thư snh gầy yếu này? Mới vừa rồi còn bị lửa giận của Phá Quân tinh cho một kích nghiêm trọng, ngũ tạng lục phủ khó chịu như bị lệch vị trí. Còn không kịp đứng vững, đầu trầm xuống mắt tối sầm.
Không đợi Diêu Quang cảm thấy không ổn, thư sinh kia rầm một tiếng ngã quỵ trên mặt đất......