- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Đế Hồn Lạc
- Quyển 1 - Chương 15
Đế Hồn Lạc
Quyển 1 - Chương 15
Hắc sa cuồng phóng bàn long tứ, tỏa yêu yên năng tác phù đồ
—-
Đúng như Dư Tĩnh nói, mặt trăng trên bầu trời thủy chung không lặn, vả lại còn tròn vành vạnh soi sánh nơi nơi, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Trong khu rừng này đều là người chết quỷ hồn, cho dù có người sống, khuya khoắt đi ngang qua bãi tha ma, trong lòng khó tránh khỏi hốt hoảng, qua lại vội vàng, làm gì có tâm tư ngẩng đầu chú ý vầng trăng trên trời là tròn hay khuyết?
Diêu Quang dễ dàng phá vỡ ảo thuật này, trăng kia, lại chính là một viên bảo châu!!
Bảo châu nằm trong tay Diêu Quang, nhìn qua giống như một viên trân châu lớn dưới đáy đại dương, nhưng thấy quang hoa lưu chuyển, rạng ngời chói mắt.
Hắn một mực ở thế gian tìm châu thủy chung không có kết quả, hiện giờ cuối cùng tìm được một viên bảo châu, dĩ nhiên là vui mừng quá đỗi. Lập tức không quản được chuyện gì khác, lập tức thu bảo châu vào lòng, bỏ lại một câu: “Ta có việc phải làm, ngươi tự trở về đi!” Liền thi triển khinh thân vân thể thuật, bay lên không trung nhảy ra khỏi rừng trúc, trong chớp mắt đã lướt qua vô tung vô ảnh.
Lưu lại Dư Tĩnh một mình lặng lẽ xách đèn l*иg, sau một lúc lâu, chậm rãi thở dài một hơi.
Hắn đi như thế, hẳn sẽ không trở về nữa.
Nhớ rõ Diêu Quang có nói qua, mục đích hắn đến đây là tìm hạt châu, nếu đã tìm được bảo châu, dĩ nhiên cũng không cần phải trở về.
Rừng trúc khôi phục thanh tĩnh mang theo nỗi cô tịch quen thuộc.
Dư Tĩnh ngẩng đầu, mặc dù y lấy trúc vẽ tranh, nhưng lại không thích trúc, thẳng tắp đứng thẳng giống như một cổ thi thể, vô tâm đứng giữa trời, cô tịch mình ta...... Kỳ thật, y càng thích bờ suối cạnh loạn phần cương, mùa thu vừa rồi mạn châu sa hoa nở rộ...... Nhưng mà mỗi khi y đề bút vẽ tranh, vô luận cẩn thận tỉ mỉ thế nào, vẫn không thể nào vẽ ra phong vận của hoa kia.
Bởi vì đóa hoa yêu diễm như máu, mang theo nọc độc, luôn làm cho y ở hoảng hốt nhớ đến một bóng dáng màu trắng.
Y không biết đó là ai, có lẽ là ký ức kiếp trước. Nhưng cảm thấy được, chỉ cần liếc mắt một cái, con người mạn diệu tuyệt lệ kia sẽ kéo y xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Thân ảnh thiếu niên gấp rút rời đi như thế, y bỗng nhiên muốn vươn tay, kéo hắn lại ôm thật chặt vào lòng, không cho hắn rời ra nửa bước...... Nhưng mà, y có lập trường gì để làm thế?
Diêu quang hắn, chắc là cấp bách đem hạt châu kia đưa cho ai đi?
Mở ra bức hoạ cuộn tròn, trên đốt trúc mạc danh kỳ diệu xuất hiện một chứ “Xu”, trở nên phi thường chướng mắt.
Bỗng nhiên y ném đèn l*иg xuống đất, ngọn lửa lập tức hừng hực thiêu đốt giấy trắng cùng khung tre, ánh lửa chiếu lên gương mặt hoàn toàn không có biểu tình, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt tối đen.
Bức họa mất rồi lại được bị quăng vào đống lửa, ngọn lửa vô tình liến lên góc giấy bạch tuyên xinh đẹp, nhanh chóng lan tràn khắp nơi.
Dư Tĩnh lạnh lùng nhìn bức họa bị ngọn lửa cắn nuốt, cháy thành tro tàn, nhưng lại không lộ ra nửa phần thương tiếc.
Đợi ngọn lửa cháy sạch, dần dần tắt hào quang, y mới xoay người lại, mượn ánh trăng ảm đạm trở về căn nhà trúc.
Diêu Quang ngẩng đầu nhìn tham lang tinh rực rỡ chói mắt trên bầu trời, ánh sáng nơi trời bắc, thế là một đường thi triển phi không thuật chạy vội. Ngày thường hắn cũng không dễ dàng thi triển, dù sao bộ thân thể này chỉ là nhục cốt phàm thai, không thể liên tục thi triển pháp lực. Nhưng trước mắt hắn nóng lòng muốn giao bảo châu trên tay cho Thiên Xu, cũng chẳng quan tâm đến điều gì khác.
Liên tiếp chạy mười canh giờ, mới đến Tỏa yêu tháp trên Côn Lôn Khâu, ngồi tháp đen tuyền ngày xưa nguy nga cao ngất xuyên mây, hiện giờ lại bạc nhược sụp đổ, cả tòa tháp nghiêng lệch qua một bên, nếu không có có hơn mười thiết liên to bản như cổ thụ trăm năm trên mặt đất cố định tháp lại, chỉ sợ lúc này đã sụp đổ cả rồi.
Bầy yêu đã chạy hết, trong tháp trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ có trên đỉnh thấp vẫn tràn ngập một tầng yêu khí nồng hậu làm cho người ta kinh nhϊếp! Ngay cả chim ưng quạ đen bay liệng phía chân trời cũng không dám bay tới gần.
Diêu Quang liếc mắt một cái liền thấy vị thần nhân đứng quay lưng về phía mình.
“Thiên Xu!!”
Lời vừa cất lên, chân khí tiết ra ngoài, trong lúc nhất thời cả người thoát lực, lảo đảo một bước liền muốn ngã quỵ.
Nhưng trước mắt thương bào xẹt qua, cánh tay cường tráng rắn chắc đã đỡ lấy thân mình hư nhuyễn của hắn: “Diêu Quang?” Tham Lang tinh quân thấy hắn sắc mặt tái nhợt, môi phát tím, tinh mang trong cơ thể tuy thịnh, nhưng thân thể lại yếu ớt không chịu nổi. Không khỏi khẽ nhíu mày, đưa tay điểm lên giữa trán hắn, Diêu Quang nhất thời cảm thấy một dòng nước ấm chảy vào thân thể, cơ thể nặng nề nhất thời thoải mái không ít, chỉ trông vào ý chí miễn cưỡng chống đỡ tinh thần cũng rung lên.
“Thiên Xu......” Diêu Quang quyến luyến nhìn về phía nam nhân cao lớn trước mặt, hơn mười năm thời gian phàm thế, trong mắt thần nhân bất quá chỉ là nháy mắt, lại bởi vì thời khắc nhớ thương mà trở nên dài lâu.
“Đến đây làm gì?”
Thanh âm nghiêm khắc của Tham Lang tinh quân vang lên, Diêu Quang phục hồi tinh thần lại, biết y sẽ không cho phép chính mình làm bậy, nếu không có nguyên nhân gì, nhất định y sẽ sinh khí! Diêu Quang không khỏi kích động, vội vàng lấy ra bảo châu trong lòng ngực: “Ta tìm được một viên bảo châu…”
Tham Lang tinh quân hơi ngạc nhiên, vừa mới thấy hắn vẻ mặt trắng bệch, lại nghĩ hắn lại hồ nháo gây ra tai họa, ai ngờ hắn ngàn dậm xa xôi không để ý thân thể, lại càng không tiếc hao tổn pháp lực, đó là vì sớm mang bảo châu về cho mình. Tâm y cho dù lãnh ngạnh hơn nữa, cũng không khỏi cảm thấy một trận mềm mại, càng cảm thấy trách lầm Diêu Quang mà cảm thấy hổ thẹn, liền nhẹ giọng trách: “Hồ nháo. Ngươi hiện tại kí phụ phàm thai, không thể so với ngày xưa, nếu tổn thương gì cũng sẽ tổn hại đến tinh hồn, sau này phải tránh không thể lỗ mãng như thế.”
Ngay cả là trách cứ, trong từ ngữ lại không giấu được quan tâm.
Tong lòng Diêu Quang ấm áp một trận, chỉ cảm thấy lúc trước ở thế gian chịu bao nhiêu cực khổ giờ giống như mây khói, nhẹ đến mức không đáng nói đến.
Giao bảo châu vào tay Tham Lang tinh quân, y nhìn kỹ, thấy này châu ánh sáng như nguyệt, tròn trĩnh hoa mỹ, nhân tiện nói: “Viên này, hẳn là là Vọng Nguyệt bảo châu trong trong truyền thuyết thượng cổ.” Châu tròn như nguyệt, trắng muốt vô hạ, cố danh Vọng Nguyệt. Viên Vọng Nguyệt châu này từ xưa đã được ghi chép lại, châu vốn do Nguyệt hồn lạc chốn nhân gian biến thành, tụ tập một thân thiên địa linh khí, đáng tiếc đã thất lạc ở nhân thế, chưa từng được tìm thấy.
Diêu Quang không khỏi lo lắng hỏi: “Hạt châu này có thể chứ?”
Tham Lang tinh quân vẫn chưa lập tức khẳng định, chỉ nói: “Bản quân thử xem, ngươi lui về sau một chút.”
“Ta có thể giúp ngươi!”
Nhưng đối phương lại lắc đầu, lệnh nói: “Lui lại.”
Diêu Quang cũng biết không Tham Lang đã quyết định thì không thể nào làm trái, đành phải khẽ cắn môi, khoanh tay lui về phía sau không nói thêm lời nào.
Tham Lang đem bảo châu đặt trong tay, miệng niệm động pháp quyết, thời Vọng Nguyệt bảo châu tỏa ra quang mang đại thịnh, còn sáng hơn trước, lập tức giống như một vầng trăng sáng từ trong lòng bàn tay bay về phía đỉnh tháp.
Khi bảo châu chậm rãi hạ xuống đỉnh tháp nhọn, trong lúc nhất thời, ánh sáng lưu ly như thác nước đổ xuống, gột rửa thân tháp, hắc tháp dần có xu thế trùng tố (được sửa chữa), những chỗ đổ nát được tu bổ đang dần khép lại, ngọn tháp nghiêng nghiêm trọng trong tiếng vang ầm ầm dần đứng thẳng lên.
Trong mắt Tham Lang hiện lên vẻ vui mừng, nhưng sự hoan hỉ chưa chạm tới đáy mắt, chỉ trên đỉnh tháp đột nhiên phun ra một cỗ hắc sa, cổ hắc sa này giống như màn khói tràn ngập che phủ bầu trời lẫn thái dương, khí thế hung hãn trong nháy mắt bao phủ tỏa yêu tháp, phảng giống như một đuôi cuồng long cuộn quanh thân tháp!
Quang hoa của Vọng Nguyệt bảo châu lập tức bị hắc sa cắn nuốt, Tham Lang thấy thế, thúc dục pháp lực mượn bảo châu trấn áp hắc sa, nhưng nghe thấy một tiếng rồng ngâm trên đỉnh tháp, chấn thiên động địa! Trong phút chốc, bạch quang đang gột rửa tháp bị xé thành mảnh nhỏ tiêu tán chẳng còn gì, hắc tháp ầm ầm nghiêng qua một bên, so với lúc trước còn nghiêng hơn vài phần, Vong Nguyệt bảo châu từ đỉnh tháp rơi xuống, lăn lăn đến dưới chân Tham Lang.
Tham Lang tinh quân đã bất chấp Vọng Nguyệt bảo châu kia, mắt thấy tỏa yêu tháp nghiêng lệch, lúc này thúc dục pháp lực, toàn thân tiên khí ngọn gió hình xoắn ốc mạnh mẽ cuốn quanh, hơn mười thiết liệt trên mặt đất leng keng loạn hưởng, “Long ── long ── long ──” lại đem tòa hắc tháp khổng lồ nặng nề kéo về chỗ cũ, ổn định vững vàng.
Đợi thân tháp ổn định lại, y mới một lần nữa nhặt Vọng Nguyệt bảo châu lên, khe khẽ thở dài.
Hắc sa chiếm cứ đỉnh tháp quả quyết buông tha tranh đấu, chảy xuống dưới, thời khắc chạm đất lại hóa thành một cỗ gió xoaays, hắc sa ngưng tụ thành một hình người cao lớn, nâng tay thu lại, hắc sa tản mát bốn phía lúc này cứ như áo choàng cuộn lại phủ trên người, khí thế khϊếp người. Nếu nhìn cẩn thận, thì thấy gương mặt kia đúng là vô tướng. (không có ngũ quan)
Giữa hắc sa truyền đến tiếng cười trầm thấp, hiển nhiên mang theo một tia châm chọc.
“… Thật sự là kiên trì bền bĩ…”
Tham Lang không nói, vô tình đáp lại khıêυ khí©h.
Hắc sa hình người thong thả đi lên hai bước, giơ tay nhấc chân, màu đen sắc lẹm theo gió tản mạn khắp nơi.
“Hiên viên Huyền châu ngươi cũng từng thử qua, không phải cũng vô dụng sao? Chỉ là một viên Vọng Nguyệt, bất quá là có nhiều thiên địa tinh hoa hơn một chút thôi.”
Cuối cùng Tham Lang lạnh lùng nói: “Bản quân chưa từng chuẩn cho ngươi ra tháp?”
Mặt người mơ hồ không rõ phía dưới, nứt ra thành hình cái miệng câu lên như một nụ cười, rõ ràng thấy không rõ biểu tình, lại làm cho người ta cảm thấy được nụ cười này không những kiệt ngạo còn mang theo ngả ngớn: “Này bất quá là trợ tinh quân thí luyện bảo châu, có tội gì?” Hắn nói được đường hoàng, giống như hành động phá hư Vọng Nguyệt bảo châu trọng tố bảo tháp vừa rồi là chuyện đương nhiên.
Diêu Quang phía sau Tham Lang kiềm chế không được, cả giận nói: “Yêu long! Nếu không phải ngươi ngang ngược cản trở, Vọng Nguyệt bảo châu sớm đã sửa chữa xong tỏa yêu tháp!!”
“Là như thế này sao, Tham Lang tinh quân?”
Thấy Tham Lang im lặng, hắc sa hình người cười đến đắc ý, “Trùng tu bề ngoài của tháp, kia có gì khó? Bất quá, tháp này cũng không phải dựng lên cho người ta thắp hương bái Phật, cũng không đủ pháp lực áp chế yêu ma trong tháp, làm sao có thể được gọi là tỏa yêu?” Hắc sa thổi qua bên người Tham Lang, thi nhiên đi đến trước mặt Diêu Quang, khom người xuống, gương mặt không có ngũ quan nhìn thẳng vào Diêu Quang, khẽ nói như phi thường thân thiết, nhưng ngôn ngữ lại hà khắc giống như lưỡi đao sắc bén, “Hạt châu này là ngươi tìm tới? Cho dù muốn lười biếng, cũng không nên tùy tiện tìm thứ rách nát này đến đối phó cho có lệ chứ? Tham Lang tinh quân sẽ rất khổ sở đấy!”
“Ngươi ──” Diêu Quang bị hắn làm cho tức giận đến hai mắt đỏ lên.
Tham Lang làm sao cho phép hắn làm càn như thế, thương bào vung lên, quát: “Trở về!!” Tiếng quát giận dữ mang trứ một cỗ bách khí sắc bén, hắc sa hình người đương trường bị thổi tan tành, khó có thể duy trì.
Thanh âm nam nhân vang lên từ hư không, quẩn quanh bốn phía.
“Thật sự là qua sông… liền chặt cầu......”
Yêu khí biến mất, hết thảy quay về sự bình tĩnh vốn có.
“Thực xin lỗi......” Thật vất vả tìm được bảo châu, nhưng lại không trợ giúp được gì cho Thiên Xu, Diêu Quang tuy oán giận ác yêu trong tháp kia, nhưng những gì hắn nói cũng là sự thật rành rành, không khỏi lại càng uể oải, khổ sở gục đầu xuống.
Tham Lang tinh quân vẫn không trách cứ, trầm ngâm một lúc lâu, đưa tay qua sờ sờ cái đầu đang rũ xuống: “Vô phương, trọng tố tỏa yêu tháp vốn không phải là chuyện dễ dàng, ngươi không cần tự trách.”
Cảm giác được bàn tay ấm áp trên đầu mình, Diêu Quang cả người chấn động.
Thấy hắn là cúi đầu không nói, Tham Lang tinh quân liền hỏi: “Châu này từ đâu mà đến?”
Diêu Quang liền đem lai lịch của bảo châu nhất nhất trình báo lên, dĩ nhiên không khỏi nhắc tới Tống Đế Vương đọa vào luân hồi, đương nhiên vẫn che giấu nguyên nhân chuyện mình nhất thời không khống chế được hại Tống Đế Vương hồn phách phi tán.
Tham Lang tinh quân vẫn còn chút ấn tượng đối với vị Diêm La Vương cho mình mượn Tụ hồn đăng trước kia, trong lòng biết Tống Đế Vương chính là số ít tiên hữu Diêu Quang có được, chính là hai người tuy là tiên gia, nhưng lại có chút bàng môn tà đạo, càng từng lấy Mặc Hoắc Thảo hại người, liền không khỏi lo lắng hai người này gộp vào một khối, cũng không biết sẽ gây ra nhiễu loạn thế nào, liền phân phó Diêu Quang: “Ngươi cùng Hắc Thằng Ngục điện chủ kết giao không phải là không thể, nhưng nhớ mọi chuyện phải cẩn thận, không thể tùy hứng làm bậy, nghịch thường loạn đạo!”
Ngay cả Diêm La điện đều làm sụp luôn, cũng coi như tùy hứng làm bậy tới cực điểm rồi….
Diêu Quang không dám cãi lại, thành thật gật đầu.
Tham Lang tinh quân thấy hắn thuận theo, liền đem kia Vọng Nguyệt bảo châu trả lại cho hắn, nói: “Châu này mặc dù không thể trấn áp tỏa yêu tháp, nhưng dù sao cũng là linh vật một phương, ngươi đem nó trả về chỗ cũ đi thôi!”
Diêu Quang nhận lấy bảo châu, đoàn tụ một lát, lại lập tức ly biệt, trong lòng không khỏi có tình cảm không muốn rời xa, nhưng mà Tham Lang tinh quân vẫn không nghĩ đến điều này, xoay người, nâng gọi Thanh Loan thần điểu đến, phân phó: “Đường xá xa xôi, để Thương Lộ mang ngươi trở về.”
Thanh Loan phục thân, Diêu Quang cho dù bất đắc dĩ hơn nữa, cũng chỉ có thể nhảy lên lưng Loan. Loan điểu linh tính hơn người, đợi hắn ngồi ổn, liền cao minh một tiếng giương cánh bay lên không. Diêu Quang ở giữa không trung vẫn không quên quay đầu lại nhìn xung quanh, nhưng thấy Tham Lang đã quay lưng lại về phía hắn.
Trước hắc tháp, chỉ có một bóng dáng đơn độc.
Bóng tháp cực lớn phảng phất như muốn áp đảo hắn, nhưng thân hình cao lớn ấy, vẫn mãi thẳng như tùng…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Đế Hồn Lạc
- Quyển 1 - Chương 15