Chương 2
Anh có thể đọc được sự hài lòng của phó tổng biên tập qua những cử chỉ vô tình. Ông gật đầu và mỉm cười nhiều hơn, đôi lúc còn rung đùi. Những câu hỏi tiếp theo mà ông đặt ra càng lúc càng dễ trả lời hơn. Ít nhất anh cũng chắc chắn rằng chẳng ứng viên có sự chuẩn bị tương đối đầy đủ nào lại đến nỗi phải lúng túng như gà mắc tóc trước những câu đại loại như “If you were hiring a person for this job, what would you look for?” hay “Đây có phải là công việc mà bạn thực sự mong muốn và quyết tâm theo đuổi?”. Và ứng viên trước mặt anh dường như đã chuẩn bị hơn cả đầy đủ. Cô trả lời trôi chảy, vui vẻ, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt anh, tự tin đến nỗi anh bắt đầu phải tự hỏi, liệu vừa nãy cô có nhận ra anh thật không hay chỉ là anh tưởng tượng.
Điệp bỏ cốc nước xuống, hắng giọng đầy ẩn ý. Chắc chị đang trông chờ anh sẽ đưa ra một câu hỏi “có độ sát thương cao” khiến ứng viên không bỗng dưng nói lắp cũng đột ngột cũng thấy tim nện theo điệu nhạc trance, như anh đã từng làm suốt từ sáng đến giờ. Được thôi, nếu chị muốn, câu hỏi ấy đây!
- Do you know anyone who works for us?
Khó khăn lắm cô mới giữ được nụ cười trên môi và hơi thở không đứt đoạn. Đôi mắt cô lục lạo mọi đường nét trên gương mặt – phải nói là đẹp trai kinh khủng – của chủ nhân câu hỏi, hy vọng tìm ra chút cảm xúc hay ẩn ý riêng tư. Nhưng không, ánh nhìn thẳng lạnh lùng, hai khoé miệng hướng lên phía trên tạo thành một thứ mà người ta vẫn gọi là nụ cười xã giao, bàn tay đặt hờ hững lên tập giấy trên bàn, anh ta trông chẳng khác gì cô gái bên cạnh, chẳng khác gì một nhà tuyển dụng đang chờ ứng viên trả lời, và chẳng khác gì một người ngồi im rình chờ con muỗi đang vo ve xung quanh đậu hẳn lên cánh tay mình để đập. Câu hỏi này có lẽ cũng nằm trong trình tự định sẵn thôi, cô tự bảo mình như vậy, chợt thấy một cơn mệt mỏi rã rời lao đến đâm sầm vào người.
- Yes, I know some – cô nhìn thẳng mà không nhìn ai cả – but, definitely, it’s not friendship or family relationship. So I don’t think they should be mentioned here.
Ngoài việc nín lặng gật đầu, anh còn có thể lựa chọn phản ứng nào khác nữa đây? Dù ở tư cách người đi xin việc hiện nay hay người con gái lướt qua đời anh bốn năm trước, cô cũng đã trả lời khôn khéo và trung thực hết cỡ rồi còn gì! Sau vài câu chào hỏi cảm ơn hứa hẹn qua lại theo đúng nghi thức, cô đứng dậy ra khỏi phòng. Anh cúi xuống dò danh sách tìm ứng viên tiếp theo. Còn nhiều cử nhân ngoại ngữ đang phấp phỏng ngoài kia. Chưa bao giờ anh muốn đánh trượt họ như lúc này!