Chương 19
- Cúc Anh… – Đăng hắng giọng, gọi cô gái vốn nổi tiếng vì tài nói nhanh hơn nghĩ.
- Dạ? – Cúc Anh thậm chí còn dạ trước khi chữ “Anh” bay hết ra khỏi miệng Đăng.
- Em xem lại bài dịch về Jang Jin Young nhé. Replace sót một chữ sis kìa. (1)
Cúc Anh im lặng. Rõ ràng cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống này. Đăng nhìn xuống màn hình, tiếp tục:
- Em sửa luôn lỗi đánh máy trong tin về Kim Bum nhé.
- Đoạn nào hả anh?
- Đoạn ba, dòng đầu tiên luôn. Em thấy chưa.
- Chưa ạ – một lần nữa, miệng của Cúc Anh nhanh hơn não, khi não đuổi đến nơi, cô mới ấp úng nói tiếp – À, em… thấy rồi.
- Trưa nay ăn no quá hay sao mà lờ đờ thế? – Đăng hỏi một câu tưởng như vô thưởng vô phạt.
- Vâng, chị Điệp mời pizza nên bọn em hì hì.
Một vài tia mắt cảnh giác được bắn qua bắn lại giữa các bàn. Đăng vẫn tỉnh bơ nhìn xuống tờ giấy ghi vắn tắt những lỗi cần sửa mà anh mới tóm được trong lần đọc lướt khi nãy.
- Hạnh, em đổi tên bài về vụ Triều Tiên bắn tên lửa đi, mới được có hơn một nghìn lượt đọc thôi đấy.
- Lân, em xem lại bài về Lindsay Lohan…
Còn vài phút nữa mới đến giờ làm việc buổi chiều nhưng tất cả đã được (hay bị) những lời nhắc nhở của trưởng nhóm cuốn vào guồng quay tin bài. Trong khi mọi người đang dán mắt vào màn hình, cố tìm cách chan nước canh cho một loạt tin tức chính trị khô khan và tìm ảnh minh hoạ cho nửa tá những tin giải trí phù phiếm khác, Đăng đứng dậy, rời khỏi phòng, cố thuyết phục rằng mình đang cần đi trả lời tiếng gọi thiên nhiên (2) chứ không phải đang ngóng một ai đó.
Dù sao thì ai đó đang không được trông ngóng cũng đã vượt qua được một nửa quãng hành lang để trở về phòng làm việc. Cô khựng lại khi thấy Đăng, lắp bắp lời chào. Không để cô hỏi thêm gì về chuyện ở BBQ Chicken lúc nãy, anh tiếp tục bước, vừa đi tuôn ra một hai câu chán ngắt liên quan đến công việc.
- Đã scan xong hết chưa?
- Dạ, rồi ạ – cô trả lời như cái máy.
- Thế thì dịch luôn một bài dài đưa lên trong chiều nay nhé.
- Vâng.
Quỳnh không nhìn theo. Cô mở cửa phòng thật nhẹ và cố gắng giữ vẻ mặt tươi tỉnh nhất để chào hỏi mọi người. Đáp lại cô là những cái gật đầu hờ hững và ánh nhìn nửa dè chừng nửa soi mói.
- Thế trưa Quỳnh ăn gì? – Cúc Anh hỏi trước khi nhớ ra mình cần im lặng.
- Em qua quán gà BBQ bên đường ăn cơm thôi ạ.
Cúc Anh không nói gì thêm nhưng câu hỏi han xã giao duy nhất của cô gái hay lỡ lời dù sao cũng là một tín hiệu cho Quỳnh vin vào và cảm thấy dễ thở đôi chút. Nhưng ngay khi cô vừa kéo ghế ngồi xuống, cái sức nặng vô hình vừa mới bớt được một phần nhỏ kia đã quay lại, ra sức chèn ép. Lúc sáng, khi bật máy tính, cô đã làm cho cái nút power tụt hẳn vào trong. Trước khi đi ăn trưa, cô để ý thấy mọi người chỉ tắt màn hình chứ không tắt máy nên cũng bắt chước theo. Bây giờ, khi đi ăn trưa về, chiếc máy tính mà cô nghĩ là đang bật lại tắt ngóm.
Quỳnh nuốt khan, hình như bây giờ não cô mới nhận được tín hiệu phản ứng với những thứ gia vị cay mà cô đã ăn trong bữa trưa. Bây giờ là đợt nắng nóng cao điểm nhưng cô không tin văn phòng lại mất điện đúng lúc như vậy. Có ai đó đã thực sự không muốn ngày làm việc đầu tiên của cô suôn sẻ bình thường. Cô không muốn đoán người đó là ai. Người cô cần gặp lúc này là một trong mấy anh chàng phụ trách IT ở phòng kỹ thuật cuối hàng lang. Lúc sáng khi cô được dẫn đi khắp toà soạn để chào ra mắt, mấy anh chàng mà cô nghĩ chắc sẽ hơi khó gần đó là những người đáp lại cô bằng nụ cười ấm áp nhất. Mạnh, trưởng nhóm kỹ thuật, à lên khi cô tả về bệnh của chiếc máy.
- Biết rồi, case lởm nó thế. Em chờ anh tí. Đức, – Mạnh ngoắc một anh chàng trẻ hơn ngồi tít trong góc – Mày sang bên đấy giải quyết ca này cho người đẹp đê.
Đức xô ghế đứng dậy rút chiếc tuốc nơ vít dài ngoằng ở bên bàn như thể người ta rút kiếm, rồi nhìn quanh như thể Quỳnh là người vô hình: .
- Đâu? Người đẹp đâu, sao em không thấy?!
Quỳnh giơ tay theo kiểu học sinh xin phát biểu rồi nói luôn như mặc cả:
- Nếu anh sửa máy cho em, em hứa sẽ cố đẹp lên ạ.