Chương 18
Đăng lắng nghe tiếng chân mình vang lên giữa dãy cabin vắng lặng. Mọi người, kể cả Quỳnh, có lẽ vẫn đang ngồi nán lại trong những quán hàng mát mẻ, đợi lòng can đảm dâng cao hơn chút nữa rồi mới dám đi ra ngoài trời, nơi nắng nóng đang muốn nung chảy từng cm đường nhựa. Anh vốn là người dễ thích nghi với nhiều mức nhiệt độ, và do đó không quan tâm lắm đến thời tiết, nhưng cũng phải thừa nhận mùa hè năm nay thật kinh khủng.
Mở trang quản lý tin bài, lướt chuột qua những gì nhóm anh đã dịch và đưa lên trong buổi sáng, Đăng hơi nhăn mặt. Các tin bài quan trọng đều được lấy về dịch rồi đẩy lên trang kịp thời, không có sai sót gì, trừ vài lỗi đánh máy ẩu. Thế nhưng chẳng có bài nào vượt được con số ba ngàn lượt đọc, trừ một bài về ngôi sao truyền hình Hàn Quốc bất ngờ tuyên bố kết hôn (mà bài đó thì anh biết chắc là đã được “xào” lại từ các mục tin do thành viên tự dịch trên các diễn đàn phim ảnh chứ không phải do nhân lực trong nhóm thực hiện). Thật đáng xấu hổ! Những tin bài đầu tiên của tuần này đạt lượt đọc có thể coi là thảm hại, còn anh, người chịu một phần – phần khá to – trách nhiệm lại dành cả buổi sáng để đầu óc lang thang leo đèo vượt núi, vượt cả thời gian, rồi nhớ hay tưởng tượng về một nụ hôn trong bóng tối mơ hồ.
Hành động bột phát chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi ấy đã thay đổi hoàn toàn tương lai Đăng (và cả tương lai của Quỳnh, như anh từng già non phỏng đoán). Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Đăng quyết định không ở lại trường làm giảng viên như chính anh đã gần như tin chắc. Bố mẹ, thầy cô và bạn bè gạn hỏi tại sao, anh đều nói ra những lý do chính đáng đến nỗi không ai phản đối, dù hẳn họ cũng nghi ngờ không ít. Anh bắt đầu với một công việc có thể coi là sáng giá cho người mới ra trường, giám sát dự án cho một tổ chức phi chính phủ. Sau hai năm, dự án với những chuyến công tác liên miên kết thúc, anh bỏ qua những thông báo tuyển dụng hấp dẫn với mức lương tương xứng của các dự án khác thuộc những NGOs khác, nộp đơn thi vào Quan Sát.
Nhanh thật, quay đi quay lại, anh ở đây đã hai năm rồi. Suốt hai năm, anh hài lòng với tốc độ thăng tiến không nhanh không chậm và mức lương trung bình khá, quen dần với những cuộc chạy đua dịch tin nhanh hơn hấp dẫn hơn báo khác diễn ra mỗi ngày (và đôi khi là đêm), quen dần với những cuộc họp giao ban có sự hiện diện vô hình của những người giữ nhiệm vụ kiểm soát tư tưởng văn hoá, chỉ bởi lý do duy nhất: được trở về nhà hàng ngày, thay vì hàng vài tuần hay tháng rưỡi. Đến khi Quỳnh xuất hiện, anh thấy…
Tiếng cười nói của đám nhân viên đang đi từ thang máy ra không cho phép Đăng nghĩ tiếp. Anh ngẩng lên nhìn ra phía hành lang, chuẩn bị sẵn vài cái gật đầu và nụ cười mỉm nhạt thếch chào đón họ. Những khuôn mặt vừa lưu luyến tạm biệt bữa trưa và vẫn tiếc rẻ giữ cây tăm trên miệng hơi khựng lại khi thấy anh. Mấy lời bông đùa dang dở bỗng biến thành một chuỗi câu chào, lời hỏi thăm, hơi nhỏ nhẹ lễ phép hơn mức bình thường. Đăng đã làm với cả nhóm đủ lâu để hiểu thái độ này nghĩa là gì. Họ đang giấu hoặc muốn giấu anh một đôi điều.
Về Quỳnh chăng? Cô đã khóc trong quán cơm gà và cố làm ra vẻ như chỉ bị cay vì nước sốt. Ai khác thì có thể bị cô đánh lừa chứ Đăng thì không. Anh đã ăn chung mâm với cô suốt nửa tháng trời và thấy cô nhai ngon lành những món măng ngâm ớt, rau sống kèm chẳm chéo ớt tươi với vẻ thích thú không thua một bà già người Thái chính hiệu nào. Những thứ gia vị kiểu Hàn Quốc nửa mùa vốn chỉ doạ người ta bằng sắc đỏ kia không thể làm cô chảy nước mắt nhiều như thế được. Nhất định phải có nguyên nhân khác, anh sẽ biết sớm thôi.