Chương 40: Người nhớ kỹ, cả đời này, vĩnh viễn cũng không thể nói ra.

Edit: Gấu Gầy

Chương 40

An Ninh công chúa là Công chúa duy nhất của vương triều Đại Tĩnh chưa xuất giá nhưng lại được xây dựng phủ công chúa ở ngoài cung. Năm thứ hai nàng canh giữ Tây Bắc, Gia Ninh Đế ra sức dẹp yên nghị luận của quần thần, xây dựng cho trưởng nữ một phủ đệ tráng lệ ở cách vùng Tây Giao mấy dặm, mãi đến ba tháng trước, khi An Ninh công chúa từ Tây Bắc trở về, phủ công chúa mới chính thức nghênh đón chủ nhân.

Ngày thường rất ít người dám đến phủ công chúa thăm hỏi, bởi vì An Ninh công chúa mang theo tất cả thân binh của nàng ở Tây Bắc canh giữ phủ đệ, hơn nữa lời đồn Công chúa phóng đãng bất kham càng ngày càng nghiêm trọng, cứ như vậy, thế gia vốn có lòng muốn kết thân với Hoàng gia đều im lặng, dù sao cũng đã quen hưởng thụ những ngày tháng êm đẹp, không ai muốn rước một vị sát thần về nhà.

Hôm nay, trong hậu viện phủ đệ công chúa.

Triệu Phúc bày ra vẻ mặt hết sức đau khổ, nhìn mấy vị Công chúa run như cầy sấy núp dưới mái hiên, hắn liên tục hô to về phía nội viện: "Trưởng công chúa, người cẩn thận một chút, Bát công chúa còn nhỏ, không thể chịu được kinh sợ!"

Trên bãi đất trống trong viện, An Ninh một thân kính phục, tư thế oai hùng phấn chấn, khi thế không gì cản nổi, trường kiếm ở trong tay nàng như giao long trên biển. Kiếm khí bay tứ tung, cành lá rơi loạn xạ trên đỉnh đầu mấy vị tiểu công chúa, làm cho các nàng ngạc nhiên phấn khích kêu to 'woa woa', ngay cả Thiều Hoa sắc mặt trắng bệch đang ngồi yên lặng, trong mắt cũng có mấy phần kính phục.

Gió lặng, kiếm cũng dừng, An Ninh thở phào một hơi, đem kiếm giao cho thị vệ, cầm lấy khăn vải lau mồ hôi, cao giọng nói: "Triệu Phúc, các nàng là Công chúa của Đại Tĩnh ta, sao có thể không phóng khoáng, Tiểu Bát, ngày mai bảo thị vệ dẫn muội đến bãi săn thú, luyện lá gan một chút."

Bát công chúa mới bảy tám tuổi, bước chân ngắn từ trên ghế nhảy xuống, con ngươi đen nhánh sáng bóng, học theo tư thế An Ninh ôm quyền, lanh lảnh trả lời: "Vâng, Đại hoàng tỷ."

An Ninh đến gần, vỗ vỗ đầu nàng, rất hài lòng, nhìn về phía Triệu Phúc: "Triệu công công, đến phủ công chúa ta có chuyện gì?"

Triệu Phúc nhìn thấy thị vệ đầy phủ công chúa, đến cả một nửa thị nữ hầu hạ cũng không có, cả người hắn không được tự nhiên, đột nhiên bị gọi đến, giật mình một cái lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Điện hạ, Bệ hạ muốn người ba ngày sau tham dự yến hội tông thân*..."

"Không đi, Ngũ hoàng huynh vừa định hôn sự, người vội vàng gả ta ra ngoài làm cái gì. Ngươi thay ta hồi bẩm phụ hoàng, ta cùng mấy vị Tướng quân có hẹn luyện binh, không có thời gian dự tiệc."

Từ sau khi An Ninh hồi kinh, phàm là hoàng cung có yến tiệc, Gia Ninh Đế nhất định bắt nàng phải ăn mặc trang phục lộng lẫy tham dự, hy vọng vớt lại thanh danh tốt đẹp sớm ngày chọn được hôn phu, hiện giờ nàng vừa nghe tới lời này liền nhức đầu, trốn nhanh một chút còn không kịp, sao có thể tự mình dâng tới cửa cho người ta đùa bỡn như khỉ được.

Triệu Phúc lộ rõ vẻ mặt khó xử: "Công chúa, Bệ hạ đã thông báo cho các Thế tử đến đây, người tốt xấu gì cũng nên lộ diện."

An Ninh liếc mắt một cái, mang theo vài phần sát khí sắc bén lên tiếng: "Quý phủ nhà ai, ta đi gặp chiếu cố trước!"

Để cho người đi gặp những Thế tử kia, chỉ sợ ngay cả một mảnh giấy vụn cũng không còn! Da mặt Triệu Phúc run lên, chợt lóe lên tia hy vọng, vội vàng nói: "Điện hạ, đến lúc đó Đế tiểu thư và Lạc tiểu thư đều sẽ tham dự, sau khi trở về kinh thành người vẫn chưa gặp mặt Đế tiểu thư, nói không chừng Bệ hạ sẽ đưa ra quyết định tuyển chọn Thái tử phi vào ngày hôm đó, nếu người có mặt, cũng có thể phân ưu cùng Thái tử điện hạ, nói vài câu tốt đẹp."

Bàn tay đang lau mồ hôi của An Ninh dừng lại, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Được rồi, ba ngày sau ta sẽ dự tiệc, ngươi đưa các nàng về hoàng cung đi."

Nói xong đi thẳng về phía thư phòng, sải bước như rồng, đem mấy vị Công chúa ném cho Triệu Phúc.

Gần nửa đêm, trong thư phòng, An Ninh tựa vào gối mềm trên giường lật duyệt binh thư, thị vệ pha một chén trà đặc tiến vào, đặt ở trước giường, An Ninh nhấp một ngụm, duỗi thắt lưng: "Vẫn là lá trà ở biên cương chúng ta dễ uống, mấy thứ vũ trà* Giang Nam tiến cống kia, chỉ có những thư sinh yếu đuối cả ngày ngâm thơ đối ẩm mới thích."

Thị vệ nghe An Ninh cảm khái, thản nhiên liếc nàng một cái, nghi hoặc nói: "Công chúa, người..."

"Thế nào hả, ta nói không đúng sao?"

"Không phải."

Thị vệ mặt nghiêm nghị, bưng khay vừa nói vừa lui ra ngoài: "Thuộc hạ hôm nay mới biết, tài năng của công chúa từ xưa đến nay có một không hai, sách này phải đảo lại mới có thể đọc được."

An Ninh sửng sốt, rũ mắt, nhìn binh thư đảo ngược úp trên đầu gối, thở dài, ném sang một bên.

Đế Tử Nguyên, hiện giờ dáng vẻ của ngươi như thế nào...

Chưa kịp cảm khái xong, tâm trí của nàng đột nhiên chấn động, chén trà trong tay rơi trên mặt đất, tiếng vỡ vụn thanh thúy trong đêm khuya đặc biệt rõ ràng.

An Ninh giương mắt, nhìn về phía bầu trời đêm bị bóng tối cắn nuốt ngoài cửa sổ, vết trà lan tràn trên mặt đất phản chiếu khuôn mặt mơ hồ của nàng. Trong thư phòng yên tĩnh mà lạnh lẽo, vẻ mặt của nàng hốt hoảng, nàng bàng hoàng nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình, như thể nhìn thấy chính mình của mười năm trước và... cái đêm ngột ngạt khó thở đó.

Dù cho trận chiến ở Tây Bắc bi thảm đến đâu, dù có bao nhiêu kẻ địch bao vây, nàng cũng chưa bao giờ sợ hãi và tuyệt vọng như đêm đó.

Mười năm trước, đêm khuya.

"Công chúa, không hay rồi!"

Tiếng kêu hoảng loạn đánh thức An Ninh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nàng mở mắt ra, thấy Lương Hỉ từ ngoài điện chạy vào, vừa ngã vừa bò: "Công chúa, trong cung khắp nơi đều đang truyền tin Tĩnh An Hầu mưu nghịch phản quốc, Bệ hạ giận dữ, hạ chỉ ban cho Đế gia cả nhà tử tội!"

An Ninh lập tức đứng dậy, chỉ mặc áo trong nhảy ra khỏi giường, nắm lấy cổ áo lão thái giám, thập phần tức giận: "Ngươi đang nói bậy gì đó, Tĩnh An Hầu làm sao có thể phản quốc, ai truyền ra tin đồn như vậy, không muốn sống nữa hả!"

Lương Hỉ mặt buồn rười rượi: "Công chúa, nô tài không hề nói dối, Tả tướng lục soát trong Đế phủ tìm ra chứng cứ Tĩnh An Hầu gia cấu kết với Bắc Tần, Bệ hạ vừa hạ thánh chỉ, Thái tử điện hạ sáng nay một mình lén chạy đến Đế Bắc thành, bảo nô tài thông báo cho người, tránh để người lo lắng."

An Ninh buông lỏng tay, lẩm bẩm nói: "Cấu kết với Bắc Tần? Chuyện này không thể nào, phụ hoàng nhất định là nghĩ sai rồi."

"Ây da, Điện hạ của ta, cẩn thận lời nói, cẩn thận lời nói."

Lương Hỉ che miệng An Ninh, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ là thiên tử, miệng vàng lời ngọc, làm sao mà sai được."

An Ninh thoát khỏi bàn tay của Lương Hỉ, thần sắc hoảng loạn: "Ta đi cầu xin Hoàng tổ mẫu, người thương Tử Nguyên nhất, nhất định sẽ tin tưởng Đế gia không có mưu phản."

Nói xong chân trần chạy ra ngoài điện, Lương Hỉ kéo lại không kịp, đành phải run rẩy đi theo phía sau nàng.

Cảm giác lạnh lẽo men theo tất cả xương cốt tứ chi thấm sâu vào tận đáy lòng, An Ninh ôm chân cuộn tròn trên giường, nhắm mắt lại.

Từ Ninh Du điện đến Từ An điện, hành lang gấp khúc thật dài, đường mòn quanh co. Đêm đó không biết vì sao, cả tòa cung điện hình như đột nhiên trống rỗng, nàng không đếm được mình đã ngã xuống bao nhiêu lần trong bóng đêm, chỉ nhớ rõ thủ vệ Từ An điện canh phòng nghiêm ngặt, dưới tình thế cấp bách nàng trèo qua cửa nhỏ ở hậu điện Phật đường lặng lẽ chạy vào, lão thái giám Lương Hỉ phía sau sợ tới mức cả người phát run, nhưng vẫn thấy chết không sờn đi theo phía sau nàng.

Về sau, nàng vẫn luôn nghĩ, nếu đêm đó chưa từng đi đến Từ An điện, cả đời này của nàng, có phải sẽ mang theo tâm nguyện của mẫu phi... an ninh* cả đời hay không.

"Chủ tử, Tả tướng vừa rồi đưa tới mật thư, đại cục Đế Bắc thành đã định, để người không cần phải lo lắng nữa."

An Ninh vốn định đi ra khỏi Phật đường, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, vội vàng lôi kéo Lương Hỉ trốn sau tượng Phật.

Két.... một tiếng vang lên, cửa Phật đường bị đẩy ra, ánh trăng chiếu vào, nàng cách một tấm vải lụa dè dặt nhìn lại, thoáng nhìn thấy khuôn mặt của hai người kia, chợt ngẩn ra.

Thái hậu vẻ mặt nghiêm túc đứng trước tượng Phật, bên cạnh nàng là Tổng quản Từ An điện Trương Phúc.

"Tĩnh An Hầu thế nào rồi?"

Giọng nói của Thái hậu lạnh lùng khắc nghiệt, so với dáng vẻ dịu dàng nhân hậu thường ngày khác xa một trời một vực

Trương Phúc dừng lại một chút, mới trả lời: "Đã tự sát ở Đế Bắc thành."

Bên trong Phật đường im lặng trong nháy mắt, Thái hậu rũ mắt xuống, cầm lấy gậy nhỏ trên bàn nhẹ nhàng gõ mõ.

"Chết rồi cũng tốt, khỏi phải nhìn thấy cơ nghiệp Đế gia sụp đổ, đến lúc đó sống không bằng chết."

Thái hậu dừng một chút, lại hỏi: "Bệ hạ hạ chỉ?"

"Vâng, Bệ hạ giáng xuống hai đạo thánh chỉ, một đạo bí mật đưa đến Tây Bắc, lệnh cho Trung Nghĩa Hầu cùng Thi lão tướng quân ngăn cản quân lính Đế gia phản loạn, một đạo còn lại để cho Lễ bộ thượng thư tự mình mang đến Đế Bắc thành, ban cho Đế gia cả nhà tử tội."

"Được, Hoàng đế cuối cùng cũng rũ bỏ lòng dạ yếu mềm, không uổng công ai gia vì hắn trù tính đến hôm nay."

"Chỉ là..."

Triệu Phúc lắp bắp ngập ngừng.

"Chỉ là cái gì?"

"Bệ hạ mặc dù ban chết cho cả nhà Đế gia, nhưng nghe Triệu Phúc nói, Bệ hạ tha cho Đế Tử Nguyên một mạng, lệnh cho Cung thượng thư mang nàng về kinh thành."

Thái hậu thu lại ý cười, thản nhiên nói: "Một cô nhi, giữ lại một cái mạng ngăn chặn triều thần gián ngôn* cũng tốt. Chờ qua hai năm, khiến cho nàng chết bất đắc kỳ tử là được."

Nói xong thờ ơ chỉ về phía Trương Phúc: "Lần này ngươi lập đại công với triều đình, ai gia sẽ ban cho gia môn của ngươi vinh hiển, phúc ấm Trương thị nhất tộc."

"Tạ thái hậu."

Trương Phúc mừng rỡ quá đỗi, quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn, sau đó đứng dậy, tiến lên khom lưng nâng tay Thái hậu, nịnh nọt nói: "Là Thái hậu người mưu kế xảo diệu, nếu không cho dù nô tài có trộm được tư ấn của Bệ hạ, Tĩnh An Hầu cũng chưa chắc sẽ tin tưởng đó là mật thư của Bệ hạ, phái tám vạn đại quân Đế gia đi Tây Bắc..."

"Đế Vĩnh Ninh cùng Bệ hạ có giao tình từ nhỏ, cho dù là ta hạ chỉ, hắn cũng sẽ không điều quân Đế gia đưa đến Tây Bắc. Nói cho Khương Du biết, nhất định phải tìm cho được phong mật thư đó rồi tiêu huỷ nó."

Thái hậu lạnh lùng hạ lệnh.

An Ninh đứng sau tượng Phật bị những lời này làm cho sợ hãi lùi lại một bước, một đôi tay từ phía sau đưa ra kịp thời bụm miệng nàng lại, nàng quay đầu lại, Lương Hỉ lộ ra sắc mặt hoảng sợ, đứng ở phía sau nàng, dùng sức lắc đầu để nàng yên lặng.

Màn vải bị kéo, ánh nến lay động, Thái hậu ngẩng đầu nhìn về chỗ ẩn thân của bọn họ, âm thanh sắc bén: "Ai ở đó?"

Sắc mặt An Ninh trắng bệch, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, không nhúc nhích, nàng thậm chí có thể cảm giác được lão thái giám phía sau sợ hãi đến mức cả người run rẩy.

"Meo meo..."

Tiếng mèo kêu đột nhiên vang lên, một con mèo Ba Tư mượt mà béo tròn từ phía sau tượng Phật nhảy ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Trương Phúc dừng ở trước màn vải, thở phào một hơi, xoay người nói với Thái hậu: "Thái hậu, là mèo của Tề phi nương nương nuôi dưỡng, mấy ngày trước nói là chạy mất, vẫn đang đi tìm, thủ vệ ngoài điện canh phòng nghiêm ngặt, không ai có thể xông vào Từ An điện."

Thái hậu gật đầu, khuôn mặt hơi dịu lại, xua tay nói: "Ngươi lui xuống đi."

Trương Phúc sửng sốt: "Thái hậu, đã khuya rồi, người vẫn nên nghỉ ngơi..."

"Không cần, Đế Thịnh Thiên không có ở đây, ai gia phải thay nàng siêu độ thật tốt cho con cháu Đế gia."

Trương Phúc hành lễ xong lui ra ngoài, trong Phật đường lạnh lẽo chỉ còn lại tiếng gõ mõ vang lên, ánh nến lay động, giống như quỷ mị làm cho người ta không được an bình.

Tiếng gõ mõ vang lên một đêm, đợi đến khi tờ mờ sáng Thái hậu mới rời khỏi Phật đường. Lương Hỉ ôm An Ninh ngây ngô từ cửa sau Phật đường cẩn thận mở ra, mang nàng trở về Ninh Du điện.

"Lương Hỉ, thả ta ra ngoài, ta muốn đi tìm phụ hoàng, Đế gia không có cấu kết với Bắc Tần, là Hoàng tổ mẫu người..."

An Ninh la thét chói tai xô đẩy lão thái giám, đôi tay run rẩy đi rút chốt cửa.

"Công chúa, người không thể đi a."

Lương Hỉ quỳ rạp xuống sau lưng nàng: "Thánh chỉ đêm qua đã được đưa đi, cho dù người có nói ra cũng vô ích a!"

An Ninh đứng tại chỗ, xoay người lại, đôi mắt nhỏ đỏ hoe: "Lương Hỉ, Đế gia hơn một trăm mạng người, còn có tướng sĩ Tây Bắc..."

"Nhưng đó là Thái hậu, thân mẫu của Bệ hạ, Hoàng tổ mẫu của người!"

Lương Hỉ bật khóc nức nở: "Thiên tử ra lệnh, quan dân đều biết, chuyện này nếu truyền ra ngoài, giang sơn của Hàn gia nhất định sẽ khó giữ. Bệ hạ nhất định sẽ không thu lại thánh chỉ, hỏi tội Thái hậu, nếu người đi, chỉ có một con đường chết a!"

An Ninh ngã xuống đất, lẩm bẩm nói: "Ta phải làm sao bây giờ? Thái tử ca ca không ở hoàng cung, ta phải làm sao bây giờ? Tử Nguyên phải làm sao bây giờ?"

"Công chúa, chuyện này người ngàn vạn lần không thể nói cho Thái tử điện hạ, Điện hạ nếu biết, Đại Tĩnh chúng ta sẽ không có Thái tử, người cũng không cần lo lắng cho Đế tiểu thư, Bệ hạ sẽ bảo hộ mạng của nàng."

Lương Hỉ ôm lấy An Ninh, giọng nói mệt mỏi, che đôi mắt đẫm lệ của nàng lại: "Người nhớ kỹ, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nhất định phải quên hết chuyện tối hôm qua, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, cả đời này vĩnh viễn không thể nói ra."

Cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, cả đời này, vĩnh viễn cũng không thể nói ra.

Đó là câu nói cuối cùng của Lương Hỉ nói với nàng, ngày hôm sau, lão thái giám chăm sóc nàng từ nhỏ cho đến lớn đã treo cổ tự tử ở trong phòng thái giám âm u lạnh lẽo.

An Ninh biết, Lương Hỉ là vì bảo vệ nàng.

Từ ngày đó trở đi, nàng bị bệnh nặng ba tháng, không ra khỏi điện, sau khi khỏi bệnh thì trở về Thái Sơn, sau đó xuống núi lại trấn thủ ở Tây Bắc, trở thành thủ tướng biên cương Đại Tĩnh, thoắt cái đã mười năm.

Nàng ở Tây Bắc luôn uống loại rượu thuần túy mãnh liệt nhất, luôn gϊếŧ kẻ địch dũng mãnh nhất, nhưng vĩnh viễn cũng không dám tới gần Thanh Nam Sơn, nơi chôn xương cốt của tám vạn tướng sĩ Đế gia.

Kiếp này nàng không thể thả lỏng cơ mặt mà sống được, cũng không thể hồi kinh làm trưởng công chúa phú quý an vui.

Bình minh, An Ninh mở mắt ra, nhìn sắc trời trắng bệch, nhếch lên khóe miệng, cười đến khổ sở bi thương.

Đế Tử Nguyên, ngươi nói xem, ta nợ ngươi, cả đời này, phải trả như thế nào?

———

Chú thích:

*Tông thân: họ hàng, dòng họ.

*Vũ trà: (trà mưa), hình dáng lá mảnh mai, màu xanh lục, hương thơm thanh khiết, mùi vị đậm đà, nước trà có màu xanh vàng, đái lá mềm mại.

*An ninh: Yên bình, an bình.

*Gián ngôn: can gián, khuyên ngăn.

———