- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đế Hoàng Thư
- Chương 27: Tựa như năm đó, nàng nắm tay của thiếu niên...
Đế Hoàng Thư
Chương 27: Tựa như năm đó, nàng nắm tay của thiếu niên...
Edit: Gấu Gầy
Chương 27
Chưa tới một ngày, cả Mộc Thiên phủ đều náo nhiệt hẳn lên, tin tức truyền khắp phủ đều là Chung Lễ Văn tham ô số bạc tu sửa đê sông, cưỡng đoạt lương thực, bị giam chờ thẩm vấn, dân chúng kéo tới chen lấn để xem cáo thị dán trước phủ nha, nhiều năm chịu áp bức, ức chế lên tới đỉnh điểm sau đó bộc phát, không ít dân chúng thậm chí còn quỳ gối bên ngoài khách điếm, cầu xin Thái Tử nghiêm trị Chung Lễ Văn và gian thương, trả lại công bằng cho bọn họ.
Vì thẩm vấn Chung Lễ Văn, Hàn Diệp phân phó đem hồ sơ cùng sổ sách nhiều năm của Mộc Thiên phủ chuyển vào khách điếm, y sai Giản Tống ôn tồn tiễn dân chúng trở về, hứa hẹn nhất định sẽ xét xử công bằng, sau đó cùng Ôn Sóc ở trong thư phòng cẩn thận điều tra.
Nhậm An Lạc xưa nay không thích những chuyện văn vẻ lải nhải này, một mình vui vẻ trốn ở dưới bóng cây hóng mát trong tiểu viện.
"Tiểu thư, bên ngoài khách điếm có người cầu kiến."
Uyển Thư hai ba bước tiến vào tiểu viện, nhìn Nhậm An Lạc lười biếng dưới tàng cây, kéo cổ họng kêu lên.
Mộc Thiên phủ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều vì quyển sổ sách nội bộ vốn chưa phát hiện tung tích kia bận rộn gần chết, chỉ có sơn đại vương này là đối với chuyện không liên quan đến mình, có thể trốn thì trốn.
Nhậm An Lạc híp mắt, nhìn Uyển Thư vẫy vẫy đầu ngón tay: "Không thấy, Uyển Thư, tiểu thư nhà ngươi vừa đến Mộc Thiên phủ đã bắt được tham quan, thanh danh xuất chúng, người cầu kiến rất nhiều ah, làm sao bận tâm cho hết được."
Uyển Thư hừ hừ, tựa vào cửa viện: "Là lão bá nói chuyện với tiểu thư trong trại tị nạn hôm đó tới, lão nói nhi tử tìm về, hôm nay mang theo hắn cùng tới đây để cảm tạ ơn cứu giúp của người."
Nhậm An Lạc lông mày khẽ động, sắc mặt tràn đầy vui mừng: "Ở An Lạc trại cũng không có ai giống như lão bá này, nguyện ý nghe ta tán gẫu, ta lấy một địch trăm, chiến tích không ít, vừa lúc có thể gϊếŧ thời gian, Uyển Thư, pha chén trà ngon, mời lão bá vào."
Uyển Thư cố gắng không để thái dương của mình co giật quá rõ ràng, gật đầu đau khổ đi ra ngoài tiểu viện.
Tiểu thư, cũng bởi vì những hành động vĩ đại uy phong này của người, hiện giờ thanh danh thiện chiến đã truyền ra ngoài, nhưng... còn ai dám cưới người vào cửa nữa chứ!
Uyển Thư lải nhải không ngớt, thẳng đến khi dẫn lão bá cùng nhi tử vào tiểu viện, mới ngồi xổm ở ngoài viện đếm kiến bò nửa ngày, sau đó bị một câu "trời cũng giúp ta" của tiểu thư nhà nàng đánh thức, quay đầu lại, thấy Nhậm An Lạc nháy mắt xuất hiện bên ngoài thư phòng Thái Tử, một cước đá văng cửa lớn, vênh váo khí thế đi vào.
Nàng nuốt nước miếng, cẩn thận tính toán chi phí cần thiết để đổi một cánh cửa gỗ khác, khắp người bắt đầu đau nhói lên, sau đó ôm ví tiền, nhón chân lên, biến mất ở cửa viện với tốc độ nhanh hơn cả Nhậm An Lạc.
Trong thư phòng, Hàn Diệp nhíu mày nhìn vẻ mặt đắc ý của Nhậm An Lạc, xoa thái dương thở dài: "Lần này làm sao vậy? Đầu bếp nấu ăn không hợp khẩu vị, hay là ánh mặt trời trong tiểu viện quá độc hại? Người đâu, đổi đầu bếp cho Nhậm đại nhân, hái chút lá chuối tây đến..."
"Đều không phải."
Nhậm An Lạc híp mắt, cười đến mức giống như một con hồ ly, từ sau lưng lấy ra một xấp sổ sách thật dày, lắc đầu lắc đầu nói: "Điện hạ, nhìn xem, đây là sổ sách nội bộ của Mộc Thiên phủ."
Hàn Diệp hơi giật mình, đứng dậy đi về phía Nhậm An Lạc, chính trực nói: "Thật sao? Ngươi lấy nó ở đâu vậy?"
"Hai ngày trước khi ta đi trại tị nạn cứu một lão bá, hôm nay lão đến bái kiến, mới biết con trai lão là một trong những quản sự năm ngoái tu sửa đê sông, lúc trước hắn lặng lẽ đem sổ nội bộ giữ lại một phần, sau khi từ Triệu gia trang chạy về, biết ta cứu con trai duy nhất và cha của hắn, cho nên mới đem chứng cớ đưa tới cho chúng ta."
"Nếu thiếu một phần, Chung Lễ Văn không có khả năng không biết, đây là quản sự tự mình chép lại?"
Nhậm An Lạc lắc đầu: "Người này là một cao thủ sao chép, phần hắn giao cho Chung Lễ Văn là bản hắn chép lại, phần này mới là bản gốc."
Lời này vừa nói ra, Hàn Diệp lúc này mới thực sự kinh ngạc, dù sao chỉ có từ trong bản gốc Ôn Sóc mới có thể tìm ra quan viên khác liên quan đến vụ án, y liền duỗi tay ra lấy sổ sách, Nhậm An Lạc né tránh, nhướng mày nói: "Điện hạ, trong này có một phần đại lễ, nếu ta giao cho người, ngày sau người phải hoàn thành một tâm nguyện của ta."
"Hở? Tâm nguyện gì? Làm chủ Đông Cung?"
Hàn Diệp thu tay về, nhìn chằm chằm vẻ mặt hí hửng của Nhậm An Lạc.
"Yên tâm, ta rất khinh thường loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ngày sau ta nghĩ ra sẽ nói cho người biết, ta đi phơi nắng đây."
Nhậm An Lạc khoát tay áo, ném sổ sách vào tay Hàn Diệp, nhanh như chớp không còn thấy bóng người.
Hàn Diệp lắc đầu cười khổ, cầm sổ sách đi về phía Ôn Sóc: "Ôn Sóc, ngươi mau đến xem, có chữ viết của các quan viên khác..."
Nói được một nửa, bàn tay lật sổ sách đột nhiên dừng lại, Ôn Sóc thấy thần sắc khác thường của y, hỏi: "Điện hạ, sổ sách có vấn đề?"
Hàn Diệp nghiêm mắt, nửa ngày sau mới trầm giọng nói: "Nàng quả thật đã tặng cho ta một phần đại lễ, khó trách Mộc vương coi trọng Mộc Thiên phủ như thế, ta vốn dĩ cho rằng hắn sợ ta điều tra ra số bạc tu sửa đê sông bị tham ô, hiện giờ xem ra điều hắn thực sự sợ là ta điều tra ra nơi chuyển đi số bạc đó."
"Điện hạ? Vậy số bạc tu sửa đê sông kia không phải là bị Chung Lễ Văn tham ô đưa vào kinh thành kính hiến Mộc vương gia sao?"
"Không."
Hàn Diệp mắt trầm đến đáng sợ:"Số bạc tu sửa đê sông chưa bao giờ vào kinh, mà là tới Củng huyện."
"Củng huyện?"
Ôn Sóc kinh hô, khó có thể tin được.
Củng huyện nằm ở vùng ngoại ô Mộc Thiên phủ, là nơi Giang Nam luyện binh khí, từ trước đến nay chịu sự quản lý của triều đình, không phải đế vương thì bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, nếu Mộc vương gia có thể đem bạc tham ô đưa vào Củng huyện, vậy chỉ có một khả năng... mạch máu binh khí Đại Tĩnh đã bị hắn nắm trong tay!
"Điện hạ, chúng ta phải nhanh chóng vào kinh đem sổ sách trình cho Bệ hạ, nếu Mộc vương gia biết sổ sách nội bộ đã rơi vào tay chúng ta, sợ là Điện hạ sẽ gặp nguy hiểm."
Điều tra ra Mộc Vương tham ô số bạc tu sửa đê sông, nhiều nhất chỉ làm cho Mộc vương đả thương nguyên khí, nhưng nếu việc này bại lộ, mặc dù hắn là Trưởng hoàng tử, cũng khó thoát khỏi tội của hoàng thất, cân nhắc hai bên, chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều.
"Hiện tại còn chưa thể hồi kinh, chuyện Giang Nam nếu không ra rõ, dân chúng nơi này sẽ thêm một ngày không được an bình, lời hứa của ta nặng hơn Thái Sơn, há có thể dễ dàng hủy bỏ, huống hồ ta phỏng đoán ám vệ Mộc vương phủ hẳn là đang trên đường tới Mộc Thiên phủ rồi."
"Điện hạ có ý gì, vừa rồi Nhậm đại nhân mới đưa sổ sách nội bộ ra, Mộc vương gia ở kinh thành xa..."
"Ta bắt Chung Lễ Văn, dựa vào tính cẩn thận của Mộc Vương, hắn tất nhiên sẽ cho rằng ta đã từ trong miệng Chung Lễ Văn lấy ra nơi đến của số bạc tu sửa đê sông, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn sẽ không dừng tay."
Hàn Diệp hơi nhíu mày, phất tay với Ôn Sóc: "Ôn Sóc, tối nay nhất định phải điều tra ra toàn bộ các quan viên liên quan khác, trong vòng hai ngày, ta phải điều tra rõ vụ án này, mau chóng hồi kinh."
Ôn Sóc gật đầu, thấy Hàn Diệp nhìn chằm chằm sổ sách, có chút hoảng hốt, gọi: "Điện hạ?"
Hàn Diệp cười khổ, khép sổ sách lại, khẽ thở dài một tiếng: "Ôn Sóc, ta nợ Nhậm An Lạc một phần đại lễ, sợ rằng không dễ dàng trả được."
Ôn Sóc im lặng, hiểu được ý tứ trong lời nói của Hàn Diệp, nếu Nhậm An Lạc tự mình trình sổ sách nội bộ cho Gia Ninh Đế, công trạng này đủ để cho nàng lập tức thăng chức lên mấy phẩm, nhưng nàng giao cho Hàn Diệp, chính là có ý nhường nhịn. Lần này vào Mộc Thiên phủ, nàng giúp Điện hạ rất nhiều, lại không chút tranh giành công lao, tiêu sái tùy ý, nữ tử thế này, quả thật bình sinh hiếm thấy.
Đêm khuya, trong thư phòng Thái Tử ánh nến vẫn còn sáng, một con khoái mã từ trong khách điếm chạy ra, tiến về phía gần huyện nha Mộc Thiên.
"Trí nhớ của Ôn Sóc thật không tệ, vừa rồi tổng cộng đi ra ngoài hai mươi bốn con khoái mã."
Nhậm An Lạc đứng trước cửa sổ, mặc thuỵ bào*, mái tóc dài ướt đẫm, ngáp một cái, cười nói.
"Xem ra có mười hai quan viên liên quan đến vụ án, Mộc Thiên phủ tuy không lớn, nhưng tham quan không ít."
Uyển Cầm đi tới phía sau Nhậm An Lạc, thở dài.
"Thượng bất chính, hạ tất loạn."
Nhậm An Lạc thản nhiên nói, xoay người đi về phía giường, "Uyển Cầm, tắt đèn đi, ngày mai không cần đánh thức ta."
"Ngày mai Thái Tử điện hạ ở phủ nha thẩm án, tiểu thư ngài không đi?"
"Lười đi."
"Nếu Điện hạ tới mời thì sao?"
"Nói... Bổn tiểu thư muốn dưỡng đủ nguyên khí để bảo vệ tính mạng của hắn, những chuyện nhỏ này cũng không cần làm phiền tới ta!"
Uyển Cầm chớp mắt mấy cái, đối với Nhậm An Lạc đang ngủ say, đã bắt đầu chờ mong sáng sớm ngày mai, Thái tử điện hạ nghe được những lời này vẻ mặt sẽ thế nào.
Trưa ngày hôm sau, tiếng chiêng đánh trống bên ngoài khách điếm kéo dài không dứt, cơ hồ toàn bộ dân chúng Mộc Thiên phủ đều tuôn ra tới trước phủ nha. Uyển Cầm đang pha trà trong phòng, nhớ tới sáng nay Thái tử điện hạ nghe được lời nói của Nhâm An Nhạc sắc mặt không thay đổi, không nói một lời rời đi, chợt cảm thấy buồn chán, nâng má giương mắt, thấy tiểu thư nhà mình cuốn chăn ngồi xếp bằng trên giường ngáp, mắt nửa nhắm nửa mở, điệu bộ lười biếng.
"Sao, xét xử bắt đầu rồi hả?"
Nhậm An Lạc lung lay sắp đổ, tựa hồ một giây sau sẽ nhắm mắt ngủ lần nữa.
Uyển Cầm tiến lên cưỡng ép lau sạch mặt nàng: "Đã lâu rồi, tiểu thư không đi xem sao? Nghe thị vệ đi theo truyền lời trở về, nói Điện hạ rất uy phong, chửi bới khiến đám quan viên bị mang về phủ nha á khẩu không nói nên lời."
Nhậm An Lạc duỗi thắt lưng, gân cốt đan xen, một mảnh thoải mái, cô bưng ấm trà uyển cầm đưa tới bên cửa sổ: "Hắn làm Thái tử thịnh thế của hắn, ta đi góp vui cái gì."
"Nhưng nếu không có tiểu thư, chuyến đi Mộc Thiên phủ của Thái tử điện hạ tuyệt đối sẽ không viên mãn như vậy."
Uyển Cầm buông chén trà xuống, ôn nhu nói, ánh mắt cơ trí thông suốt, linh động tràn đầy màu sắc.
"Thôi, có vài thứ sớm muộn gì cũng phải trả, không bằng sớm một chút."
Nhậm An Lạc thở dài, thản nhiên phân phó: "Uyển Cầm, thu dọn đồ đạc, đã đến lúc hồi kinh rồi."
Uyển Cầm ngẩn ra, lập tức gật đầu, đáp lại rồi lui xuống.
Hai canh giờ sau, tin tức phủ nha phán quyết truyền đến khắp Mộc Thiên phủ, tri phủ Chung Lễ Văn tham ô lương thực cứu trợ và bạc tu sửa đê sông chứng cứ rõ ràng, thu sau đem ra xử trảm. Mười hai quan viên còn lại cùng một giuộc với nha, đều bị cách chức điều tra, chức vụ của bọn họ sẽ do các huyện sư gia tạm thời thay thế, chờ triều đình phái quan viên tới. Về phần hơn mười thương nhân Mộc Thiên phủ, gia sản đều bị Thái Tử sung công, dùng để cứu trợ thiên tai.
Vụ án này vừa qua, danh tiếng Thái tử Hàn Diệp hiền đức truyền khắp Giang Nam, ngay cả Nhậm An Lạc tham gia cùng cũng trở thành vị quan tốt mà dân chúng say sưa nói.
"Điện hạ nếu đã tìm được chứng cớ Mộc vương gia tư luyện binh khí, vừa rồi sao lại không ở trên công đường công khai cho mọi người?"
Đến gần khách, Giản Tống cẩn thận hỏi Thái Tử.
"Việc này liên quan trọng đại, dù sao cũng là chuyện riêng của hoàng gia, nếu để cho thiên hạ đều biết, đối với hoàng tộc ta cũng không có bao nhiêu ích lợi, sớm hồi kinh đem chứng cớ trình lên phụ hoàng là được."
"Thần đoán Mộc vương gia sẽ không dễ dàng dừng tay, an nguy của Điện hạ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm."
Giản Tống còn chưa dứt lời, tiếng vó ngựa chạy như bay từ đầu đường truyền đến, tiếng vó từng trận, khí thế khϊếp người. Hắn vừa ngẩng đầu, thấy Thi tướng quân đi trước, quả thực có chút bất ngờ: "Điện hạ, Thi tướng quân không phải hai ngày sau mới đến sao?"
"Đó là lừa Chung Lễ Văn, nếu không hắn sao có thể lơi lỏng tinh thần, Tranh Ngôn hai ngày trước đã đến cách Mộc Thiên phủ mười dặm."
Hàn Diệp thản nhiên trả lời.
Trong lúc nói chuyện, Thi Tranh Ngôn đã chạy tới trước mặt Hàn Diệp, chắp tay nói: "Điện hạ, bạc cứu trợ thiên và thị vệ đi theo tất cả đều đã đến, thần đã sai Phó tướng tới gần thành trì mua lương thực để cứu tế dân chúng."
Hàn Diệp gật đầu: "Tranh Ngôn, ngươi đem việc khác giao cho Chu phó tướng, buổi tối chúng ta sẽ khởi hành hồi kinh."
Thi Tranh Ngôn từ trên ngựa nhảy xuống, sóng vai đi về phía khách điếm với Hàn Diệp, hỏi: Điện hạ, sao lại nóng lòng như vậy?"
Hàn Diệp dừng bước, nhìn về phía hậu viện khách điếm, khóe môi nhếch lên, ý vị thâm trường nói: "Có người tặng ta một phần đại lễ, lúc hồi kinh đã đến."
Thi Tranh Ngôn không hiểu thế nào, nhìn về phía Thái Tử, ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng người đỏ rực đã biến mất bên cửa sổ.
Chạng vạng, mọi việc của Mộc Thiên phủ hoàn tất, ngoại trừ để lại Chu phó tướng, Thái Tử cùng đoàn người rời khỏi khách điếm Bình An, chậm rãi tiến ra ngoài thành.
Lúc này sắc trời hơi muộn, Hàn Diệp vốn tưởng rằng sẽ thông thoáng không trở ngại, lập tức rời khỏi thành, lại không ngờ mới đi mấy trăm thước, đoàn người ngừng lại, giọng nói của Thi Tranh Ngôn chần chờ vang lên bên ngoài xe ngựa: "Điện hạ..."
Hàn Diệp thật sự không biết có chuyện gì khiến cho Thi Tranh Ngôn trên chiến trường nửa bước không lùi dừng lại hành dinh*, cùng Nhậm An Nhạc hai mắt nhìn nhau, vén tấm vải nhìn ra ngoài, cơ hồ trong nháy mắt, vẻ mặt thờ ơ của y chậm rãi trở nên trịnh trọng, bàn tay cầm rèm vải dừng lại, cho dù là Nhậm An Lạc, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cũng thu hồi thần sắc đùa giỡn.
Hoàng hôn buông xuống, mây khói đầy trời, hàng vạn ngọn đèn dầu sáng rực.
Hai bên đường, bá tánh áo vải đứng đầy, thấy Thái Tử xuất hiện trước mặt, trong khoảnh khắc quỳ đầy đường phố, âm thanh như sấm sét chợt vang lên khắp Mộc Thiên thành.
"Thái Tử điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, cung tiễn Điện hạ hồi kinh."
Không có bất kỳ lời ca tụng tán thưởng nào, đối với hoàng thất mà nói, đây bất quá chỉ là một câu bình thường nhất, nhưng khi Hàn Diệp tận mắt nhìn thấy bá tánh một thành cung tiễn đơn giản đến như vậy, đáy lòng bỗng dưng tràn đầy kiêu ngạo thỏa mãn không thể diễn tả.
Đây là con dân của y, chịu đựng hết trắc trở thiên tai nhưng vẫn trung thành với vùng đất này, thật cảm kích.
Hàn Diệp chậm rãi đứng dậy, đi tới trước ván gỗ xe ngựa, ý bảo tiếp tục hành dinh.
"Ta bái tạ chư vị."
"Ta bái tạ chư vị."
......
Âm thanh nho nhã cứng cỏi lần lượt vang lên trên đường phố Mộc Thiên Thành chật chội, Cấm vệ quân Đông Cung cầm kích chỉ trời, bảo hộ Thái Tử của bọn họ.
Từ xa nhìn lại, minh hoàng Thái Tử hành dinh, uy nghiêm tôn quý.
Không biết từ khi nào Nhậm An Lạc lặng lẽ ngồi thẳng nhìn thân ảnh màu trắng trước xe ngựa, đáy mắt tĩnh lặng gợn lên từng cơn sóng nhỏ.
Năm ngày sau, Thái Tử hành dinh đến Tấn Hiền phủ, nơi này cách kinh thành chỉ có hai ngày, một đường gió êm sóng lặng, làm cho Thi Tranh Ngôn giữ nghiêm phòng bị quả thực thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, Thi Tranh Ngôn và Nhậm An Lạc mời Thái Tử khởi hành rời đi, đã thấy Giản Tống đi theo Hàn Diệp trên người mặc áo vải từ trong phòng đi ra.
"Tranh Ngôn, ngươi và Cấm vệ quân canh giữ ở chỗ này trước, ta có chỗ muốn đi, đợi sau khi ta trở về chúng ta mới khởi hành hồi kinh."
"Điện hạ, sao không về kinh thành trước, trên đường không yên ổn, Điện hạ nếu muốn đi, thuộc hạ sẽ đi cùng điện hạ."
Giản Tống có chút bất ngờ, vội khuyên nhủ.
"Không có việc gì, ta mang theo thị vệ là được, chỗ kia cách nơi này chỉ có một ngày, ta sẽ trở về trong vòng hai ngày."
Thi Tranh Ngôn thoáng nhíu mày, ánh mắt chợt bừng tỉnh, không có phản đối, chỉ nói: "Thần ở chỗ này đợi Điện hạ trở về, Giản thống lĩnh, an toàn của Điện hạ giao cho ngươi."
Giản Tống gật đầu, thần sắc nghiêm túc.
Nhậm An Lạc thấy Hàn Diệp đã quyết định, nhún nhún vai ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị ngủ tiếp, không ngờ Hàn Diệp đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại: "An Lạc, ngươi đi theo ta."
Ngoại trừ Nhậm An Lạc, hai người khác trong sảnh đường vẻ mặt đều sửng sốt, Thi Tranh Ngôn xưa nay ít nói mở to đôi mắt trầm mặc đảo quanh người Nhậm An Lạc, ước chừng nửa ngày không rời đi.
Nhậm An Lạc có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Điện hạ, chúng ta đi đâu vậy?"
Hàn Diệp không trả lời nàng, trực tiếp đi ra khỏi cửa viện nhảy lên ngựa, Nhậm An Lạc bĩu môi, miễn cưỡng dời bước chân đi lên trước, than thở số mệnh vất vả bi thương của mình.
Đợi mấy người bọn họ đi xa, Ôn Sóc mới từ phía sau đường lẻn ra, hỏi Thi Tranh Ngôn: "Tướng quân, Điện hạ đi đâu vậy?"
"Thương Sơn."
Thi Tranh Ngôn nói ra hai chữ cực kỳ đơn giản, lại làm cho Ôn tiểu công tử trong nháy mắt mất giọng: "Thương Sơn, ngươi nói Điện hạ đi Thương Sơn, còn mang theo Nhậm An Lạc?"
Một hồi lâu không nói gì thêm, Thi Tranh Ngôn nhìn thiếu niên dậm chân dậm cẳng lẩm bẩm lung tung ở trong sảnh đường, đáy mắt hiện ra ý cười nhàn nhạt.
Hắn còn tưởng rằng, cả đời này Thái Tử cũng sẽ không dẫn người nào đến đó, ngoại trừ vị Đế gia kia.
Một ngày sau, mấy con kỵ binh chạy tới từ trên đường lớn tới, dừng chân ở dưới một ngọn núi.
Ngọn núi này liên miên ngàn dặm, cao vυ"t trong mây, khí thế vô cùng.
Càng dễ thấy hơn chính là cờ minh hoàng ở chân núi và thị vệ nội cung tay cầm trường đao bày thế trận sẵn sàng nghênh địch.
Chắc hẳn rất quen thuộc Hàn Diệp, thị vệ trấn thủ dưới núi xa xa nhìn thấy đoàn người liền cung kính nhường đường.
Hàn Diệp từ trên ngựa lập tức nhảy xuống, trầm giọng nói với Nhậm An Lạc phong trần mệt mỏi phía sau: "An Lạc, nơi này là Thương Sơn, hàng năm ta đều đến đây vào ngày này."
Nói xong dẫn đầu chậm rãi đi lêи đỉиɦ núi.
Thương Sơn, thần dân Đại Tĩnh có ai không biết Thương Sơn.
Lăng tẩm của Thái Tổ khai quốc Hàn Tử An, chính là ở nơi này.
Nhậm An Lạc vẫn chưa nói lời nào, nàng chỉ nhìn bóng dáng chậm rãi phía trước, bước chân dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn lại, mặt trời mới mọc, núi xanh hoà vào mây trắng, tất cả dường như vẫn không thay đổi.
Tựa như năm đó, nàng nắm tay của
thiếu niên, leo hết một ngàn hai trăm ba mươi mốt bậc thang đá này.
Đến gặp vị Hoàng đế tặng nàng một đời vinh quang kiêu hãnh kia.
Hàn Diệp, ta chưa bao giờ nghĩ đến, khi còn sống ta vẫn còn cơ hội quay lại nơi này.
———
Chú thích:
*Thuỵ bào: áo ngủ
*Hành dinh: hành trình đi về dinh thự (cung điện).
———
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đế Hoàng Thư
- Chương 27: Tựa như năm đó, nàng nắm tay của thiếu niên...