Edit: Gấu Gầy
Chương 26
"Điện hạ, Chung đại nhân vừa rồi cầu kiến, bị Nhậm tướng quân ngăn trở về, đây là tấu chương trần tình do Chung đại nhân viết, hắn nói sẽ suốt đêm đưa đến kinh thành, trình lên Bệ hạ tiến cử công lao của Điện hạ trấn an dân tị nạn, lúc này để Điện hạ xem qua trước."
Giản Tống đi vào thư phòng, trong tay cầm một tấu chương, đặt ở trước mặt Hàn Diệp.
Hàn Diệp liếc nhìn tấu chương trên bàn, thanh sắc lạnh nhạt: "Khẩu Phật tâm xà, hắn sợ ta tiếp tục điều tra về số bạc tu sửa đê sông, nên muốn cùng ta làm giao dịch."
"Giao dịch?"
Giản Tống nghe không hiểu thế nào.
"Hắn muốn ta buông tha không điều tra nữa, thì hắn sẽ ở trước mặt phụ hoàng tăng gạch thêm ngói cho thanh danh của ta. Nếu thật lòng vì ta góp lời, có thể trực tiếp đem tấu chương đưa vào kinh thành là được, sao còn mang nó đặt ở trước mặt ta. Giản Tống, đem thứ này trả về, tránh làm ô uế mắt ta."
"Điện hạ, Chung Lễ Văn dù sao cũng là tri phủ Mộc Thiên, thổ hoàng đế nơi này, Thi tướng quân còn năm ngày nữa mới đến, nếu chúng ta đắc tội hắn quá mức, sợ là sẽ bất lợi cho Điện hạ."
Giản Tống có chút chần chờ, khuyên nhủ.
"Không sao."
Hàn Diệp cười nói: "Giản Tống, ngươi là Đông Cung đệ nhất cao thủ của ta, có ngươi ở đây, bọn đạo chích nào dám phạm vào nơi này."
"Điện hạ yên tâm, Cấm vệ quân nhất định sẽ bảo hộ Điện hạ chu toàn."
Giản Tống sắc mặt trịnh trọng, thấy Hàn Diệp tín nhiệm như thế, đáp lại rồi lui ra ngoài.
Tiếng bước chân dần dần xa, Hàn Diệp ngước mắt lên, nhẹ nhàng chuyển động vặn ngón tay, vẻ mặt khó hiểu.
"Điện hạ, thống lĩnh của người đúng là một người thành thật."
Âm thanh trêu chọc chợt vang lên, Hàn Diệp nhếch khóe miệng, lập tức mím lại, bất động thanh sắc quay đầu nhìn về phía nữ tử ngồi ở mép cửa sổ: "Tướng quân nói vậy là sao, Giản Tống dù có thành thật đến đâu, cũng kém xa thị vệ Trường Thanh bên cạnh Tướng quân, cả ngày hôm qua ta còn không thể cách xa hắn quá một thước!"
Nhậm An Lạc cười to, tròng mắt đảo quanh, đáp lại hợp tình hợp lý: "Trường Thanh kiếm pháp cao siêu, Giản thống lĩnh không có ở đây, ta đương nhiên muốn hắn canh giữ bên cạnh Điện hạ."
"Sau này không cần."
Hàn Diệp đứng dậy đi tới trước mặt Nhậm An Nhạc, đặc biệt nghiêm túc: "Nếu lại gặp phải tình huống giống như hôm qua, Trường Thanh không thể rời xa ngươi nửa bước."
Nhậm An Lạc bĩu môi, giơ tay đầu hàng: "Được rồi, Điện hạ, đừng có bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, ta đồng ý là được chứ gì."
Nàng chuyển đề tài, nói: "Người bảo Giản Tống trả lại tấu chương, là muốn chọc giận Chung Lễ Văn, để cho hắn tự loạn trận tuyến?"
Hàn Diệp gật đầu, mang theo lời khen ngợi: "Lương thực trong kho bị ta mang ra cứu tế, hắn ở trước mặt Mộc vương đã rất khó đứng vững, nếu chuyện đê sông lại bại lộ, hắn sẽ trở thành đứa con bị bỏ rơi, thay vì chúng ta đi tìm, không bằng để cho hắn tự mình đem chứng cớ dâng tới tay. "
"Điện hạ là nói thành Nam giam giữ quan viên công trình?"
Hàn Diệp cười cười: "An Lạc, ngươi cho rằng Chung Lễ Văn người này như thế nào?"
"Bề ngoài ôn hoà hiền hậu, kì thực thủ đoạn độc ác, nhìn dân chúng Mộc Thiên phủ là có thể biết được một vài phẩm tính của người này."
Nhậm An Lạc dừng một chút, nhìn về phía Hàn Diệp híp mắt nói: "Vì cầu tự bảo vệ mình, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào san bằng chướng ngại vật, bao gồm cả quan viên và quản sự bị giam giữ. Bá tánh Mộc Thiên phủ bị Chung Lễ Văn áp chế trường kỳ, mặc dù lên công đường cũng không dám dễ dàng mở miệng, nhưng nếu bọn họ biết Chung Lễ Văn muốn diệt khẩu... lại là chuyện khác, họ sẽ trở thành lời khai sắt bén nhất của vụ án này. "
"Ngươi nói không sai, ta đoán nếu tấu chương của Chung Lễ Văn bị ta đuổi về, nhiều nhất là hai ngày hắn sẽ động thủ."
Hàn Diệp nhíu mày: "Chỉ là có chút đáng tiếc, ta phái người vào phủ Chung Lễ Văn tìm mấy lần, nhưng vẫn không tìm được sổ sách nội bộ, ngoại trừ Chung Lễ Văn, cũng không có chứng cớ tìm ra quan viên khác liên quan đến vụ án, nếu lần này không đem tham quan Mộc Thiên phủ một lưới bắt hết, tham ô nơi này sớm muộn gì cũng như 'tro tàn gặp gió lại bùng cháy'."
"Làm hết sức mình mới biết được vận mệnh ý trời, còn có mấy ngày, có lẽ sẽ chuyển biến."
Nhậm An Lạc an ủi: Chẳng qua Giản thống lĩnh nhất định phải canh giữ khách điếm, nếu hắn rời đi, tất sẽ đánh cỏ động xà, Điện hạ chuẩn bị sai người nào đi cứu quan viên trị thuỷ?"
"Ta muốn mượn Trường Thanh và Uyển Thư dùng, tối mai để cho bọn họ dẫn Cấm vệ quân canh giữ ở thành Nam, ta sẽ đem toàn quyền chỉ huy giao cho Uyển Thư."
"Ồ? Vì sao không phải Trường Thanh?
Nhậm An Lạc nhướng mày, có chút kinh ngạc.
"Nha hoàn ngươi nhìn thì thành thật, kì thực lấy chủ tử ngươi ra học theo mười phần, một bụng ý xấu, giao cho nàng ta lại càng thỏa đáng."
Hai người mặc dù đã hoàn thành kế hoạch, nhưng Nhậm An Lạc nghe những lời này, thổi râu trừng mắt với Hàn Diệp, thuận tay ném một quân cờ trắng lên, giải tán ván cờ, coi như trả thù.
Chạng vạng, Mộc Thiên phủ nha, thư phòng.
Chung Lễ Văn nhìn mật tín vừa mới đưa đến tay, thần sắc âm tình bất định, phất tay áo phân phó gã sai vặt: "Nhanh chóng tìm sư gia tới."
Vương Thạch vội vàng chạy tới, bước vào thư phòng đầu đầy mồ hôi, "Đại nhân, xảy ra chuyện gì?"
Mồi lửa đốt lên, mật tín chỉ còn lại một chút, đợi cháy thành tro tàn, Chung Lễ Văn mới ngẩng đầu trầm giọng nói: "Thái Tử quả nhiên là đến đây vì số bạc tu sửa đê sông năm ngoái, bọn họ tra ra nơi quản sự bị giam giữ, tối mai Cấm vệ quân sẽ đi thành Nam canh giữ, đêm nay nhất định phải động thủ."
Vương Thạch sửng sốt, có chút không tin: "Đại nhân, lấy đâu ra mật tín, nếu là lời đồn..."
"Dong dài, trong Cấm vệ quân có người Mộc vương gia an bài, sao có thể nhầm lẫn! Hiện tại Thái tử đã lưu ý Triệu gia trang, không thể lưu lại chút chứng cớ nào, đêm nay ngươi mang theo cờ hiệu sơn tặc Vu Sơn, nguỵ trang làm trộm cướp."
"Vâng, Đại nhân."
Đáy lòng Vương Thạch cũng trầm xuống, chân không dính đất nhận lệnh mà đi.
Chung Lễ Văn thở phào nhẹ nhõm, phục hồi tinh thần mới cảm giác trên lưng thấm ra mấy tầng mồ hôi lạnh, nếu không có người báo tin, đợi những quản sự kia rơi vào trong tay Thái Tử, hắn cũng coi như xong.
Đêm khuya, lúc vạn người đều tĩnh lặng, cách thành Nam mười dặm,
Triệu gia trang.
Vương Thạch dẫn hơn trăm nha sai cải trang lặng lẽ mà đến, khoan đao thúc ngựa, mặc y phục thổ phỉ, giương cao cờ đạp khoái mã hô 'gϊếŧ' xông vào Triệu gia trang, sau khi tiến vào trong trang chừng trăm thước, Vương Thạch thấy bốn phía vẫn tối đen như cũ, không thấy nha sai thủ vệ ban đầu theo kế hoạch áp giải quản sự đi ra, đáy lòng hoảng hốt, nhận thấy không đúng, tay cầm cương dây run lên.
Cảm xúc bất an lan tràn đến cả đội quân, tiếng ngựa xôn xao, mọi người nhìn về phía Vương Thạch, còn chưa kịp hỏi, trong bầu trời đêm tối đen kịt chợt vang lên một tiếng nổ lớn, mấy trăm ngọn lửa từ từ tới gần, dưới ánh lửa đỏ tươi, Cấm vệ quân nắm chặt kích đạp quân mã thành vòng tròn, vây quanh trăm nha sai, một mảnh nghiêm sát.
Vương Thạch vừa thấy trận thế này vẻ mặt ngơ ngác, cùng với nha sai không tự chủ lui về phía sau.
"Ầy, nghe nói Mộc Thiên phủ trị an rất tốt, không thể tưởng được gần phủ thành còn có sơn tặc cướp bóc, các ngươi trước khi đến cũng không hỏi thăm một chút, bà cô ta ở Tấn Nam chém người không hề lưu tình, thổ phỉ ta tự xưng thứ hai, ngoại trừ tiểu thư nhà ta ra không có ai dám xưng thứ nhất! Cung tiễn thủ ở đâu, bắn đám mao tặc đui mù này thành tổ ong vò vẽ cho ta! "
Hàn quang hiện lên, cung nỏ sắc bén bị kéo đến trăng tròn, nhắm thẳng vào đám người Vương Thạch. Uyển Thư rút trường đao ra, tay phải khẽ chỉ về phía trước, phảng phất chỉ cần nàng vừa hạ xuống, mũi tên sắt lạnh sẽ lập tức bắn ra.
Vương Thạch biết đại sự không thành, rơi vào cái bẫy của Thái Tử, đang muốn tìm chút lời chống chế, thấy Uyển Thư tay chuyển động, lập tức hồn phi phách tán, từ trên ngựa ngã xuống quỳ sát đất hô: "Tướng quân, không cần bắn tên, không cần bắn tên, chúng ta không phải là thổ phỉ gì, chúng ta là nha sai của Mộc Thiên phủ..."
"Nói bậy, nha sai sao lại mặc y phục thổ phỉ! Làm sao có thể chạy đến Triệu gia trang! Uyển Thư mặt mày dựng thẳng, quát.
"Tiểu nhân không nói bậy, Tướng quân, ta là sư gia Mộc Thiên phủ, chúng ta đại nhân nhận được mật báo nói đêm nay có sơn tặc cướp bóc Triệu gia trang, nên mới để chúng ta cải trang mà đến, hiểu lầm a!"
"Ồ? Là vậy à? Các ngươi thật sự là nha sai sao? "
"Tất nhiên là thật, tướng quân, ngài không tin, có thể cùng chúng ta trở về Mộc Thiên phủ tìm Chung đại nhân đối chất..."
"Không cần, hắn ở chỗ này, có chuyện gì đến hỏi trước mặt ta."
Cấm vệ quân mở ra một con đường, Nhậm An Lạc đi đầu, Thái Tử ở bên cạnh nàng, an tĩnh ngồi trên lưng ngựa, y nhìn Chung Lễ Văn vẻ mặt chật vật bị Cấm vệ quân xách ra, thản nhiên nói: "Chung đại nhân, ta vừa rồi vào phủ nha hỏi ngươi, nếu thành Nam xuất hiện một đám phỉ tặc thì nên xử trí như thế nào, ngươi đã trả lời ta thế nào?"
Vương Thạch bị cảnh trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm, Chung Lễ Văn trầm mặc nửa ngày, chắp tay nói: "Hạ quan, hạ quan..."
"Ngươi nói đám phỉ tặc này thiêu gϊếŧ cướp bóc không có chuyện ác nào không làm, Cấm vệ quân nếu gặp, không cần chất vấn, gϊếŧ sạch là được. Ngươi nói, người này là ai?"
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Hàn Diệp trong đêm khuya yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, Vương Thạch chợt ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn chằm chằm Chung Lễ Văn, ngã quỵ trên mặt đất.
Vương Thạch bắn thẳng tới ánh mắt phẫn nộ như lửa, Chung Lễ Văn nghiêng đầu né tránh, sắc mặt xám xịt, biết mình sập bẫy Thái Tử, hối hận muộn màng.
Gần chạng vạng tối, Thái Tử đột nhiên đến phủ thăm hỏi, hắn bị giữ chân bồi chuyện, sau một canh giờ Thái Tử mới thản nhiên nói cho hắn biết Cấm vệ quân phát hiện một đám phỉ tặc lưu lạc, nên xử trí như thế nào, hắn lúc ấy liền biết đại sự không ổn, chỉ đành lá mặt lá trái trả lời, còn ôm hy vọng Cấm vệ quân chỉ là trùng hợp phát hiện tung tích Vương Thạch, mới một mực khẳng định không cần thẩm vấn, trực tiếp gϊếŧ sạch là được, lại không nghĩ Cấm vệ quân đã sớm bắt được tại Triệu gia trang. Từ đầu đến cuối đều là cục diện do Thái Tử bày ra, ngay cả mật tín đưa vào phủ nha cũng chỉ là một nước cờ mà thôi.
Hắn chỉ là không rõ, Mộc vương cài ám tử nằm vùng không có bị phát hiện, tại sao lại vừa vặn đưa ra tin tức sai lầm.
"Điện hạ, tiểu nhân là sư gia Vương Thạch của Mộc Thiên phủ, chuyện này đều do Chung đại nhân sai khiến, không liên quan đến chúng tiểu nhân!"
Tên nỏ lạnh lẽo cùng ý định gϊếŧ người diệt khẩu của Chung Lễ Văn rốt cục trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, Vương Thạch đột nhiên bò về phía Hàn Diệp, chỉ vào Chung Lễ Văn hô: "Là Chung đại nhân bảo chúng ta cải trang thành sơn tặc cướp bóc Triệu gia trang, chúng tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc."
Theo tiếng la hét của Vương Thạch, một đám nha sai đã sớm bị dọa cho choáng váng, đều từ trên ngựa nhảy xuống, đồng loạt quỳ trên mặt đất.
Chung Lễ Văn chợt ngẩng đầu, gắt gao nhìn Vương Thạch, ánh mắt âm trầm.
"Ồ?"
Âm thanh của Hàn Diệp nhàn nhạt, dường như không tin chút nào: "Chung đại nhân là mệnh quan triều đình, sao có thể để nha sai giả làm sơn tặc cướp bóc dân chúng, lời này của ngươi quá mức hoang đường, bảo ta làm sao tin được đây?"
"Điện hạ."
Dù sao cũng là chết, chi bằng tận lực bảo vệ người nhà, Vương Thạch do dự, cắn răng dập đầu, "Chung đại nhân sợ Điện hạ điều tra số bạc tu sửa đê sông năm ngoái, cho nên phái tiểu nhân đến diệt khẩu, trong Triệu gia trang này, giam giữ toàn bộ quản sự và quan viên trị thuỷ."
Giọng nói của Vương Thạch run run rẩy rẩy, nhưng đủ để người trong trang nghe rõ ràng, Chung Lễ Văn nhìn thấy thần sắc Thái tử đột nhiên lạnh xuống, trực giác đại hạn đã đến, liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc, chân mềm nhũn lui về phía sau.
Lại không ngờ một tiếng xé gió cắt ngang qua không trung, Chung Lễ Văn hoa mắt, đau đớn nóng bỏng chợt đánh vào người, hắn hít thở không thông nhìn lại, chỉ thấy Nhâm An Lạc một thân quân trang, tay cầm roi dài ngồi trên ngựa chậm rãi đi ra, mặt lạnh như băng, uy phong lẫm liệt bức người.
"Chung Lễ Văn, ngươi tàn sát bá tánh, quan phụ mẫu làm bậy một phương, còn không bằng súc sinh!"
Nhậm An Lạc quét tới ánh mắt giống như tử thần đi tuần, Chung Lễ Văn ớn lạnh thấu tim, rốt cục liệt ngã xuống đất.
"An Lạc."
Hàn Diệp khẽ gọi một tiếng, Nhâm An Lạc mới quay đầu lại, lười nhìn Chung Lễ Văn một cái.
"Chung đại nhân, lời Vương Thạch nói có đúng không?"
Hàn Diệp trầm giọng hỏi, Chung Lễ Văn cúi đầu, không nói một lời.
Sự thật bày ra trước mắt, tang chúng vật chứng đều đủ cả, không muốn để Chung Lễ Văn lật lọng, Hàn Diệp nhướng mày khoát tay, cũng không hỏi nữa, chỉ ra lệnh cho Cấm vệ quân: "Tản ra."
Vương Thạch và Chung Lễ Văn đều sửng sốt, ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng cách đó không xa, không thể ngờ tới.
Bên ngoài vòng vây, đằng sau Cấm vệ quân là hàng trăm dân chúng mặc áo vải, bọn họ nhìn nha sai ở giữa sân tràn đầy khoái ý lẫn kinh sợ, Vương Thạch nhìn thấy rõ ràng, đây chính là quản sự và quan viên trị thuỷ bị giam giữ ở chỗ này.
"Chư vị đã thấy rõ bộ mặt thật của Mộc Thiên phủ nha chưa?
Một ngày sau ta sẽ thăng đường ở Mộc Thiên phủ, không biết các vị hương thân có đồng ý làm chứng cho ta không? Đưa tham quan này trừng trị trước pháp luật, đem sự thật phơi bày ra ánh sáng!"
Hàn Diệp nhìn về phía quan viên trị thuỷ, vẻ mặt thành khẩn.
"Điện hạ cứu tính mạng chúng thần, chúng thần tuyệt đối không phải là người có ơn không báo, chúng thần đồng ý làm chứng cho Điện hạ!"
Hơn mười quản sự trung niên nhìn nhau, từ trong đám người đi ra, quỳ rạp xuống đất cất cao giọng vang vọng.
"Được rồi! Cấm vệ quân sẽ đưa các vị về nhà, trưa mai phủ nha thăng đường, ta chờ chư vị đến."
Hàn Diệp bảo mọi người đứng dậy, xua tay phân phó: "Đem Vương Thạch cùng một đám nha sai mang về phủ nha giam giữ, về phần Chung đại nhân, ta mượn Mộc Thiên phủ nha của ngươi dùng tạm, ngươi có ý kiến gì không?"
Chung Lễ Văn vẻ mặt suy đồi, quan bào không chỉnh tề, nhưng hắn vẫn đứng lên, chắp tay hành lễ với Hàn Diệp, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, khổ thán nói: "Điện hạ tâm tư tỉ mỉ, Chung mỗ tâm phục khẩu phục. "
Một vòng rồi lại một vòng, kín kẽ vô cùng, hắn còn có gì để nói!
Trước tiên hủy thanh danh, cưỡng đoạt lương thực, giả đưa mật tín, buộc hắn diệt khẩu, sau đó tang chứng vật chứng đều thu được.
Để cho quản sự trị thuỷ tận mắt chứng kiến nha sai đến truy sát, khiến bọn họ ở trên công đường không còn băn khoăn, mặc dù y không tìm được bất kỳ chứng cớ nào, nhưng những quan viên quản sự này sẽ trở thành nhân chứng.
Y cơ hồ đem toàn bộ Mộc Thiên phủ tính kế, tâm cơ thâm trầm như thế, mưu kế lâu dài, Mộc vương điện hạ làm sao có thể thắng được?
Đông Cung Thái tử Hàn Diệp, không hổ là đệ tử do Thái Tổ cùng gia chủ Đế gia tự tay dạy ra, hắn ngay từ đầu đã chọn nhầm người.
Hàn Diệp không mở miệng nữa, giơ tay lên ý bảo, Cấm vệ quân áp giải nha sai cùng Chung Lễ Văn rời đi, quan viên quản sự cung tiễn quỳ đầy đất, hắn nhìn thoáng qua Nhậm An Lạc, hai người vung roi rời đi.
Còn cách khách Điếm Bình An hơn trăm thước, Hàn Diệp chợt giữ chặt dây cương, nhìn nữ tử bên cạnh vẫn sóng vai với mình, nở nụ cười.
"Nhậm An Lạc, ngươi rất giỏi, thật sự rất giỏi."
Nhậm An Nhạc nhướng mày: "Điện hạ đang nói cái gì vậy? Công lao đêm nay đều ở trên người nha đầu Uyển Thư kia, ta cũng không ngờ nha đầu đó còn biết hù dọa người khác."
"Nếu không đoán ra sắp đặt của ta, hôm nay ngươi sẽ không cùng ta diễn một vở kịch trong khách điếm, để Chung Lễ Văn nhận được tin tức ta muốn cho hắn biết, hơn nữa còn sớm phân phó Uyển Thư dẫn người đến Triệu gia trang cứu người. Ngươi đoán từ khi nào vậy? "
Nhậm An Lạc ngửa ra sau: "Cũng không tính là sớm, từ khi Trường Thanh tìm được nơi giam giữ quan viên quản sự, ta liền cảm thấy Điện hạ người có lẽ sắp đặt một bàn cờ."
"Hở?"
"Ta cũng không phải không tin Trường Thanh, chỉ là hắn cũng không quen thuộc Mộc Thiên phủ, cho dù điều tra kiệt sức, cũng không có khả năng trong vòng một ngày tra ra địa điểm, trừ phi có người cố ý muốn hắn điều tra, mượn miệng hắn để tránh tai mắt nội gian của Cấm vệ quân."
Nhâm An Nhạc nhìn về phía Hàn Diệp, híp mắt nói: "Ngoại trừ Điện hạ ngài, ta thật sự nghĩ không ra còn có người thứ hai, nếu đoán ra Điện hạ có kế hoạch, ta tất nhiên phải toàn lực phối hợp, sớm ngày giải quyết cục diện Mộc Thiên phủ, trả lại cuộc sống thanh bình cho bá tánh nơi đây."
Nữ tử dưới ánh trăng thản nhiên lỗi lạc, vung roi ngựa hướng về khách điếm chạy tới, tiếng cười vang dội truyền đến: Điện hạ, bị một nữ tử đoán trúng mưu kế, chẳng lẽ quân tâm không vui sao?"
Hàn Diệp bất lực nhìn bóng dáng đi xa, giương roi ngựa, đuổi theo về phía trước.
Bình minh, Hàn Diệp một đêm không ngủ ngồi xếp bằng trên giường, xem ván cờ đã bị Nhậm An Lạc tùy ý hủy diệt, vẻ mặt xa xôi.
Ván cờ hoàn chỉnh, chỉ có vây thành phá một chỗ, thiếu một quân cờ.
Vây mà không diệt, xoay chuyển sống chết, đây là Nhậm An Lạc đang nói cho y biết, nàng đã có thể phá được thế cục, nguyện toàn lực trợ giúp y.
Cho nên y mới đem Cấm vệ quân yên tâm giao cho Uyển Thư, sau đó một mình vào phủ nha giữ chặt Chung Lễ Văn.
Ván cờ này, nếu không có Nhậm An Lạc, tuyệt đối sẽ không viên mãn như thế.
Hàn Diệp đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ánh nắng ban mai dần dần lên cao, chân trời bình mình tựa như sống lại.
Sư phụ, cuối cùng con cũng tìm được người có thể đánh cờ với con, chỉ là... Quá đáng tiếc, nàng không phải Tử Nguyên.
———