Edit: Gấu Gầy
Chương: 24
Ban đêm, Lâm Giang lâu.
Yến hội còn chưa khai tiệc, một nhóm thương nhân đã có mặt ở đây trước một canh giờ, khi tiếng chiêng trống của nghi thức Đông Cung vang lên, Chung Lễ Văn và mọi người trong đại sảnh quỳ xuống cung nghênh Thái Tử.
"Hôm nay ta cùng mọi người vui vẻ, hết thảy giản lược, chư vị đứng lên đi."
Tiếng bước chân tới gần, âm thanh ôn nhuận của Hàn Diệp vang lên. Thương nhân đang quỳ cảm thấy thoải mái trong lòng, đứng dậy theo Chung Lễ Văn, thấy Thái Tử khí chất cao quý bức người, khuôn mặt hòa nhã, lo lắng của bọn họ về chuyện triều đình phái Khâm sai đến Mộc Thiên phủ mấy ngày nay, lúc này đều được quét sạch. Vừa ngẩng đầu lên, mọi người liền nhìn thấy một nữ tử bên cạnh Thái Tử, tất cả đều sửng sốt.
Người tới khuôn mặt bình thường, nhưng lại có một đôi mắt phượng cực kì sắc bén uy hϊếp, mạnh mẽ vô cùng, bước đi thong thả cũng có thể thấy được âm vang khí thế, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nữ tử này một thân đỏ thẫm vạt áo uốn khúc đối xứng, trang điểm trang nhã thanh tú động lòng người, đứng ở bên cạnh Thái Tử gia, biểu cảm vô cùng thân mật.
Người trong thiên hạ đều biết, Thái Tử là trữ quân quốc gia, không ai dám sóng vai đứng chung một chỗ.
Nữ tử này là người phương nào? Lại có thể kiêu căng trước Thái Tử gia như vậy!
"Điện hạ, mời ngồi."
Chung Lễ Văn cũng không phải người thường, trong nháy mắt đã phục hồi trạng thái, chắp tay hành lễ với Thái Tử, vừa dẫn đường vừa không nhịn được liếc nhìn Nhậm An Lạc mấy lần. Rõ ràng buổi trưa hắn thấy là một triều thần Đại Tĩnh chính trực ngay thẳng, nhưng sao lúc này lại biến thành nữ tử được nuông chiều bên cạnh Thái Tử rồi?
Hàn Diệp ngồi ở vị trí phía trên, nhìn thấy mọi người đều tò mò về Nhậm An Lạc, cười nói: "Vị này là Nhậm đại nhân."
Mọi người giật mình, sau đó chợt bừng tỉnh, nhìn thái độ thân mật của hai người lập tức hiểu rõ vài phần. Khó trách nữ tử này khí thế bức người, thì ra là trại chủ An Lạc trại. Nghe đồn nàng cực kì vừa ý Thái Tử, từng cầu hôn trên Kim Loan điện, hôm nay xem ra Thái Tử gia chưa chắc không thích, nhìn dáng vẻ này, có khi đối với nàng là sủng đến tàn nhẫn.
Thương nhân vốn vô cùng kiêng kỵ với Đại Lý Tự Khanh, nhưng lúc này lại có chút cảm giác khinh thường nổi lên, dù sao chỉ là một nữ nhân, có thể trở mình lật sóng cái gì chứ, thiết nghĩ án gian lận khoa cử kia chắc là Thái tử điện hạ sau lưng làm chỗ dựa, mới có thể xét xử hoàn hảo như vậy.
Mọi người đều tán thưởng lấy lòng, Hàn Diệp không hề tự cao, cười cười nói nói ôn nhu hoà nhã, khiến người đang ngồi thụ sủng nhược kinh, lại càng giống như vừa được thánh sủng.
Nhậm An Lạc ngáp một cái, bưng chén rượu lên uống, lơ đãng lôi kéo ống tay áo Hàn Diệp, ẩn trên nét mặt có chút nghiến răng nghiến lợi: "Thái Tử điện hạ, ta chỉ đồng ý thay người ngăn lại ba ngàn dân chúng ngoại ô, chứ không hề nói muốn trở thành đào hát cùng ngài đối mặt với đám gian thương tai to mặt lớn này!"
Hàn Diệp cúi đầu đến gần, lông mày khẽ nhướng lên, tươi cười xán lạn, giọng nói trầm thấp: "Nhậm đại nhân nói cái gì vậy, nếu ngươi đã đồng ý giúp ta, nhiều thêm một đêm cũng có sao đâu?"
Nhậm An Lạc trợn mắt há mồm nhìn Hàn Diệp quang minh chính đại đùa giỡn nàng, ai nói Thái Tử này ôn thuần lương thiện giữ mình trong sạch, đều là nói nhảm!
Trên bàn rượu đã ngà ngà say, mọi người nhìn hai người cúi đầu nói nhỏ, thái độ thân mật, đều cười ầm lên một trận. Mấy tên thương nhân liếc mắt nhìn nhau, cung kính cười nói với Hàn Diệp: "Thái Tử điện hạ thân thể thiên kim, nguyện đích thân tới Mộc Thiên phủ cứu trợ, thực sự khiến mọi người rất khâm phục, thảo dân vì Điện hạ đã chuẩn bị một ít lễ vật, mong Điện hạ vui lòng nhận cho."
Thần sắc Chung Lễ Văn ngừng một lát, quả nhiên là vậy, nói cái gì tẩy trần cho Thái Tử, còn không phải muốn trèo lên cành cao này sao.
"Hả?"
Hàn Diệp ngẩng đầu: "Hôm nay ta đã quấy rầy, sao có thể nhận trọng lễ của chư vị."
"Điện hạ quá lời, có thể diện kiến Điện hạ một lần, là phúc phận cả đời của thảo dân."
Mọi người rối rít đứng dậy chắp tay tạ lễ, một vị thương nhân vỗ nhẹ tay, các thị nữ xinh đẹp bưng hộp nạm nối đuôi nhau vào, đi tới trước mặt Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc lông mày nhướng lên, nhìn Hàn Diệp ngồi vững như núi Thái Sơn, nở nụ cười. Vị Thái Tử gian xảo này, khó trách kiên trì bắt nàng đến tham dự, có lẽ y đã sớm đoán được cảnh tượng lúc này.
"Điện hạ, đây là bảo vật trấn trạch trong phủ thảo dân, hoa Đông Châu ba năm mới nở một lần tìm được ở Cương Bắc, thảo dân thấy vật này thật là thích hợp với Nhậm đại nhân."
Một tên thương nhân bụng to ưỡn ngực đứng dậy, xốc tấm vải đỏ trên bàn lên, Đông Châu mượt mà óng ánh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, thấy vẻ mặt hài lòng của Hàn Diệp, người này không khỏi cảm thấy tự đắc khi nhìn các thương nhân khác.
"Điện hạ, đây là thượng cổ danh kiếm Chung Đỉnh, thảo dân tốn số tiền lớn mới mua được, nghe nói Nhậm đại nhân yêu thích đao kiếm, hy vọng có thể vừa mắt Đại nhân."
Một thương nhân khác tự tay đem hộp khảm bưng tới trước mặt Nhậm An Lạc, đầy vẻ nịnh hót.
Nhìn bảo kiếm trên bàn lệ khí bức người, Nhậm An Lạc nhướng mày, bàn tay chợt thò ra, chuôi kiếm xuất ra khỏi vỏ, chuyển động xoay nhẹ trong tay nàng, quét ra thế kiếm sắc bén, nhất thời trong phòng hàn khí bức người, nàng mỉm cười, lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Trọng kiếm vô phong*, quả thật là bảo vật."
Người trên bàn hoảng hốt đổ mùi hôi hột, thấy Nhậm An Lạc kiêu căng ngạo nghễ nhưng Thái Tử gia lại tràn đầy yêu thích, mọi người thở dài, hai chân run lẩy bẩy đứng lên dối lòng tâng bốc Nhậm An Lạc.
"Công phu của Đại nhân thật tốt, khiến ta kính phục."
"Cũng chỉ có nữ trung hào kiệt như Đại nhân mới xứng với Thái Tử điện hạ."
........
Có thể thấy những người giàu nhất vùng này không phải kẻ ngu dốt, nhìn Nhậm An Lạc làm cái gì cũng được lòng Thái Tử, lễ vật mang đến đều tập trung trước mặt nàng, nhất thời mọi người đều khách khí vui mừng, nữ thổ phỉ thấy tiền sáng mắt nhẹ nhàng nhận hết lễ vật bỏ vào trong túi, mắt híp lại thành một đường cong.
Chung Lễ Văn thần sắc ung dung nhìn cảnh náo nhiệt trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, nhưng ánh mắt lại âm trầm, ngày thường những thứ mấy tên thương nhân này hiến tặng cho Mộc vương và hắn thua xa lễ vật quý báu hiếm lạ tặng cho Thái Tử hôm nay, quả thật là một đám 'bạch nhãn lang'!
"Chư vị tiếp đãi nồng hậu."
Đang lúc cười nói vui vẻ, Hàn Diệp nâng chén rượu lên, khẽ nhấp một ngụm: "Chư vị dâng lên đều là kỳ trân, ta luôn ở Đông cung, không để tâm đến tiền tài trong dân gian, chỉ là không biết những thứ này giá trị bao nhiêu, tránh cho ta vì không biết trân bảo mà phụ tâm ý chư vị."
Hàn Diệp vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng nhìn lại ánh mắt uy nghiêm áp chế khϊếp người, thương nhân đứng đầu rùng mình, cảm thấy bản thân có phúc lớn, cao giọng đáp như trút hết tâm can: "Điện hạ, chỗ lễ vật này đều là trân báu vô giá, có thể chạm đến tâm điện hạ là đủ rồi."
Mọi người lần lượt trả lời, ánh mắt Hàn Diệp giãn ra, cười lớn: "Tốt lắm, tốt lắm.. Mộc Thiên phủ quả thật là nơi địa linh nhân kiệt, Chung đại nhân, ngươi làm quan phụ mẫu rất tốt."
Chung Lễ Văn ngồi cả buổi trên ghế ghẻ lạnh, nghe thấy Thái Tử gọi tên mình, trong lòng vui mừng, chắp tay đáp "không dám", trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy đáy mắt mơ hồ lạnh nhạt của Thái Tử, không khỏi nổi lên bất an.
Yến hội kết thúc vào lúc nửa đêm, mọi người ở dưới lầu Lâm Giang cung tiễn Thái Tử, ai cũng cảm thấy mĩ mãn trở về phủ.
Đường phố trống trải, nghi thức Đông Cung đẹp đẽ cao quý đặc biệt thu hút ánh nhìn, Giản Tống tay cầm trường kiếm, dẫn theo thị vệ cách chừng mười thước, yên tĩnh đi thong thả theo sau hai người giữa ngã tư đường.
Gió thu se lạnh, ánh trăng rằm mờ ảo, tiếng bước chân không nặng không nhẹ, giống như âm thanh của Hàn Diệp lúc này.
"An Lạc, ở Tấn Nam cũng giống như vậy sao?"
Hàn Diệp từ sau khi ra khỏi Lâm Giang lâu, vẻ mặt vẫn luôn mờ mịt nặng nề, Nhậm An Lạc hiểu suy nghĩ trong lòng y, đáp: "Điện hạ không thể chấp nhận nổi?"
"Mộc Thiên phủ bị thiên tai ngàn dặm, hàng vạn bá tánh thương vong, nhưng những thương nhân này lại có thể tiện tay mang ra bảo vật trân quý có thể sánh ngang với Đông Cung, ức hϊếp dân chúng, hoành hành quê hương, đáng gϊếŧ."
"Tham quan thiên hạ không bao giờ gϊếŧ hết được, gian thương cũng vậy, Điện hạ quả thực không cần quá bận tâm, ngay cả Tấn Nam cũng không có trong sạch."
Hàn Diệp dừng lại, nhìn nữ tử điểm trang phục sức nhẹ nhàng dưới ánh trăng, đột nhiên mở miệng: "An Lạc, thế cục kinh thành có nhiều biến động, tương lai khó lường, ngươi sẽ ở lại kinh thành mãi sao?"
Nhậm An Lạc ngẩn ra, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Tất nhiên, thần sẽ luôn ở lại kinh thành."
Lông mày Hàn Diệp trở nên nhu hòa, đáy mắy đen trầm như có ý cười lướt qua: "Vậy ngươi có thể cùng ta tạo nên một thời đại hưng thịnh? Giống như Thái Tổ cùng gia chủ Đế gia năm đó?"
Lặng im không một tiếng động, Nhậm An Lạc không trả lời, xoay người đi về phía trước, không biết từ lúc nào bàn tay phủ trong áo bào đã nhẹ nhàng siết chặt, khóe miệng nàng cong lên, đôi mắt lạnh thấu xương khó đoán.
Hàn Diệp chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng đỏ thẫm, thật lâu sau mới nghe thấy câu trả lời có chút sầu não của nàng.
"Điện hạ, ngài đúng là rất thích hồi tưởng quá khứ, trên đời này nếu không có Hàn Tử An thứ hai, thì tất nhiên cũng sẽ không có Đế Thịnh Thiên thứ hai!"
Đúng vậy, thế gian này còn ai có thể như hai người kia sinh tử có nhau, cả thiên hạ nguyện chắp tay cúi đầu trước họ. Hàn Diệp nhếch miệng tự giễu, không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy, âm thanh bên tai lúc nãy đặc biệt bi thương.
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng Hàn Diệp vội vàng bị gõ.
"Điện hạ, không hay rồi."
"Vào đi."
Giản Tống đẩy cửa phòng ra, thấy Thái Tử quan phục đoan chính ngồi ngay ngắn trước bàn án thư, Ôn Sóc ở bên cạnh cẩn thận mài mực, thần sắc khẽ giật mình.
"Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?"
Hàn Diệp ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt.
"Điện hạ, bá tánh ngoài thành nghe nói đêm qua ngài cùng thương nhân mở yến hội, không chịu gặp bọn họ, hiện giờ bá tánh bạo động phẫn nộ, muốn xông vào thành."
"Nhìn không ra Chung Lễ Văn tính tình thiếu kiên nhẫn như vậy, ngay cả một ngày cũng không chờ được."
Nhậm An Lạc một chân bước vào cửa phòng, người mặc khôi giáp, mái tóc dài buộc chặt trong ngọc quan, tay cầm trường kiếm, giương mắt nhìn, quả thực khí thế lẫm liệt bức người, cho dù là Hàn Diệp, thấy dáng vẻ của nàng như vậy, cũng ngẩn ra.
"Điện hạ, thần sẽ phòng thủ ở cổng thành, không cho bá tánh xông vào thành gây nguy hiểm đến sự an toàn của Điện hạ, cũng sẽ không để bất kỳ bá tánh vô tội nào phải bỏ mạng dưới đại đao của sai vệ Mộc Thiên phủ."
Hàn Diệp gật đầu, y sở dĩ giao Cấm vệ quân cho Nhậm An Lạc không chỉ vì ngăn chặn bá tánh bạo động, mà còn để uy hϊếp Chung Lễ Văn bằng sức mạnh của triều đình, Nhậm An Lạc tư chất thông minh, quả nhiên nhìn ra ý đồ của y.
Nhậm An Lạc xoay người muốn đi ra ngoài, Hàn Diệp gọi nàng lại: "An Lạc, ngươi cứ như vậy tin tưởng ta, nếu đến giữa trưa ta không lấy được lương thực tới thì sao?"
Nhậm An Lạc quay đầu lại, khóe miệng cong lên: "Điện hạ có biết tại sao ta ở sa trường bách chiến chưa một lần bại không?"
"Hả?"
Hàn Diệp hứng thú, hỏi: "Vì sao?"
"Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, ta đã tin tưởng Điện hạ, thì sẽ vì Điện hạ trấn thủ đến cùng."
Lời vừa dứt, Nhậm An Lạc xoay ngang trường kiếm trong tay, bước nhanh ra ngoài, chưa tới một lát, tiếng bước chân của Cấm vệ quân đi theo Nhậm An Lạc dưới lầu đã biến mất.
"Giản Tống, bên trong khách điếm còn lại bao nhiêu hộ vệ."
"Điện hạ, chưa đến năm mươi."
Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn Ôn Sóc đang đứng thẳng một bên: "Ôn Sóc, còn nhớ hôm qua ở Lâm Giang lâu nhận bao nhiêu lễ vật không?"
Ôn Sóc gật đầu liên tục, không khỏi đắc ý: "Hôm qua thần thay y phục thành sai vặt đứng sau lưng Điện hạ, nhớ rõ ràng tấy cả lễ vật. Lý phủ thành Tây một hộp Đông Châu, Trương phủ một cây linh chi trăm tuổi, Hạ phủ thành Nam một thanh danh kiếm thượng cổ..."
"Tốt lắm, nhớ rõ ràng là được."
Hàn Diệp khoát tay: "Ta đem những thứ này giao cho ngươi, trước giữa trưa ngươi thay ta mang lương thực cứu tế bá tánh trở về."
Ôn Sóc dừng một chút, mắt trợn to: "Điện hạ, toàn thành đói kém, thần lấy ở đâu ra lương thực?"
"Mộc Thiên phủ hàng năm tích trữ vô số lương thực, ngươi thật sự cho rằng Chung Lễ Văn dùng hết cho bá tánh sao?"
Hàn Diệp đặt bút xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh lùng.
"Điện hạ nói Chung tri phủ đã nuốt riêng đống lương thực này, nhưng trong kho lương ngay cả một hạt gạo cũng không có!"
"Thứ Chung Lễ Văn muốn không phải lương thực, mà là bạc, ngươi nói hắn sẽ tích trữ lương thực ở đâu trong Mộc Thiên phủ?."
Sắc mặt của Ôn Sóc biến đổi, thất thanh nói: "Trong kho lương của thương nhân Mộc Thiên phủ!"
Mộc Thiên phủ thiên tai hàng năm, mùa màng thất bát, nhưng thương nhân ở đây lại có một lượng lớn lương thực dư thừa để bán cho dân chúng với giá cao, chuyện này vốn đã không bình thường. Chung Lễ Văn thực tế không có đem lương thực dự trữ của triều đình mang ra cứu trợ, mà thông đồng cùng thương nhân Mộc Thiên phủ kiếm lời, dưới tình hình hiện tại, tất nhiên không còn một hạt gạo trong kho, hắn căn bản cũng không sợ triều đình mở cửa kiểm tra lương thực!
"Điện hạ."
Ôn Sóc tái mặt tức giận, nhưng vẫn không đánh mất lý trí: "Chúng ta không có chứng cứ, lương thực ở Mộc Thiên phủ còn quý hơn vàng, những gian thương này sẽ không dễ dàng giao ra lương thực."
Huống chi giao ra lương thực thì chẳng khác nào đắc tội với Chung Lễ Văn và Mộc vương.
"Cho nên ta muốn ngươi mang theo những thứ tối qua nhận được, nhớ kỹ, không cần nói nhiều, chỉ cần nói với bọn chúng hai câu là được."
"Nói cái gì?"
Ôn Sóc thò người ra hỏi.
"Ngươi thay ta hỏi bọn chúng, có còn nhớ giá trị lễ vật tối hôm qua hiến tặng là bao nhiêu, và người được hiến tặng.. là ai?"
Hàn Diệp khẽ mím môi, trầm giọng nói từng câu từng chữ.
Lễ vật hiến tặng là bảo vật vô giá, người được hiến tặng là Nhậm An Lạc.
Ôn Sóc chớp mắt mấy cái, nở nụ cười: "Điện hạ, thần nhất định không phụ kì vọng của Điện hạ, chắc chắn trước buổi trưa thay Điện hạ đem lương thực mang về."
Khó trách Điện hạ đêm qua lại muốn mang theo Nhậm đại nhân cùng đi, còn biểu hiện thân mật như thế, thương nhân nếu đưa cho Thái Tử chính là hiến tặng, căn bản không bị lên án, nhưng hôm qua nhận hết lễ vật này tới lễ vật khác lại là Nhậm An Lạc, nàng là Đại Lý Tự Khanh, chức quan tam phẩm, thương nhân tặng cho nàng kỳ trân thế kia, theo luật pháp Đại Tĩnh, chính là phạm tội hối lộ mệnh quan triều đình, huống chi hôm qua đám thương nhân còn luôn miệng nói lễ vật hiến tặng đều là trân báu vô giá, tội nặng thêm một bậc, nếu thực sự truy cứu, tịch thu tài sản cũng không quá đáng.
Chắc là hôm qua Nhậm đại nhân đã nhìn ra ý đồ của Điện hạ, mới có thể phối hợp như thế.
Thấy thiếu niên hăng hái đi ra ngoài, Hàn Diệp lắc đầu phân phó Giản Tống: "Thay ta chăm sóc tốt cho hắn."
"Nhưng Điện hạ, nếu đem thủ vệ cuối cùng trong khách điếm rút lui, an nguy của Điện hạ...."
"Không sao, trong thiên hạ vẫn chưa có ai dám ban ngày ban mặt hành thích Thái Tử một nước, ta ở ngay tại đây, xem ai dám đến!"
Hàn Diệp đứng dậy, đến trước cửa sổ, bóng lưng xanh đen lạnh lùng cứng cỏi, Giản Tống cúi đầu, nhận lệnh lui ra ngoài.
"Điện hạ."
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một giọng nói, Trường Thanh trên lưng cõng thiết kiếm loé lên một tiếng, xuất hiện ở trong phòng.
Thấy hắn xuất hiện, Hàn Diệp thở phào một hơi, "Uyển Thư có thể đã tới ngoại ô?"
Trường Thanh gật đầu, đáy lòng âm thầm oán trách: Thái Tử điện hạ yêu thích việc làm nhàn hạ, tám chín phần là chưa từng thấy dáng vẻ của tiểu thư trên chiến trường, nếu thấy, sợ rằng ngay cả một trăm Cấm vệ quân kia cũng sẽ bị triệu về.
Luận về dũng mãnh đánh địch, ai bì kịp với tiểu thư nhà hắn!
"Đêm qua tra được cái gì rồi?"
Thấy tên thị vệ đầu gỗ suy nghĩ bay lượn đến chín tầng mây, Hàn Diệp xoa xoa lông mày, hơi cao giọng hỏi.
"Cũng may không làm thất vọng mệnh lệnh, Điện hạ, quản sự trị thủy bị giam giữ trong Triệu gia trang cách thành Nam mười dặm."
"Tốt lắm, Trường Thanh, ra ngoại ô bảo vệ Đại nhân nhà ngươi đi."
Hàn Diệp ra lệnh, nhất thời không nghe thấy một tiếng động, quay người lại, thấy Trường Thanh đứng thẳng tắp cách y ba thước.
"Điện hạ, tiểu thư đêm qua phân phó, nếu nàng không có ở đây, Trường Thanh không được rời Điện hạ nửa bước."
Trường Thanh dừng một chút, hơi suy tư, yên lặng nhìn Hàn Diệp, đi lên hai bước, trịnh trọng nói: "Tiểu thư nói phải đứng cách đúng một thước, thuộc hạ đứng hơi xa chút."
Hàn Diệp nhìn chằm chằm tên đầu gỗ trước mặt này, ước chừng nửa ngày, không nói nên lời.
———
Chú thích:
*Trọng kiếm vô phong: ý nói kiếm thuật thực sự không dựa vào góc cạnh của kiếm, mà dựa vào sự luyện tập của bản thân.