Edit: Gấu Gầy
Chương 21
Bên trong xe ngựa yên tĩnh chừng nửa nén hương, Uyển Thư há to miệng nhìn tiểu thư thổ phỉ nhà mình giả vờ giả vịt làm mặt thẹn thùng, trong đầu cảm thấy bá tánh Tấn Nam thật khôn ngoan khi luôn kính trọng nhưng lại tránh xa Nhậm An Lạc, tiểu thư nhà nàng dường như chưa từng biết hai chữ 'sợ hãi' viết như thế nào.
Nàng cẩn thận quay đầu nhìn về phía Thái Tử, chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm, bỗng chốc cúi đầu, vô cùng chăm chú tự chơi với ngón tay. Nàng cái gì cũng không có nghe, cái gì cũng không có thấy.
Uyển Cầm tuy rằng cũng căng thẳng, nhưng bắt gặp động tác nhỏ không chút tiền đồ của Uyển Thư, tự nhiên trở nên bình tĩnh, chỉ là ánh mắt dường như càng dính chặt vào bộ ấm trà trong tay, không hề ngước mắt nhìn lên.
Hàn Diệp híp mắt, trang sách khép hờ sột soạt trên tay, y ngồi ngay ngắn, có thể nhìn thấy rõ ràng Nhậm An Lạc đang quấn nửa người trong chăn bông, mái tóc đen xoã ra, đáy mắt vẫn một tầng sương mù do vừa tỉnh ngủ mang theo cảm giác khıêυ khí©h trắng trợn, lười nhác mà sắc sảo.
Y câu lên khóe miệng, đặt quyển sách vào một góc, đột nhiên ngồi dậy, trước khi mọi người định thần lại, y vươn người qua bàn gỗ vén mái tóc dài của Nhậm An Lạc, ngón tay thon dài lướt qua từng sợi tóc đen, rơi xuống cần cổ Nhậm An Lạc, y chuyển động toàn thân tới gần thêm một chút, cuối cùng con ngươi đen thẳm không chớp mắt chăm chú nhìn nàng.
Uyển Thư che mắt lại, kẽ hở giữa các ngón tay cũng đủ khiến nàng mắt tròn mắt dẹt nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, không dám thở mạnh. Uyển Cầm run tay, làm rơi vài giọt trà bên trong chén sứ.
Khoảng cách một thước, quá nguy hiểm! Lão nhân từng nói thế nhân xảo trá, gặp người phải giữ lại ba phần, quyết không thể dễ dàng tin người, trên sa trường càng không thể để kẻ khác lướt qua mũi kiếm của mình.
Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, trong lòng nhẩm lại tổ huấn của An Lạc trại mười lần, nhưng vẫn không muốn tránh khỏi cổ tay có vẻ yếu ớt vô lực của Hàn Diệp. Hô hấp nóng rực phả vào mặt, hơi thở nam tử dây dưa, môi mỏng khẽ mím lại, hàng lông mày như mực, mắt phượng mở ra tràn ngập thâm tình như vậy.
Ây da, lão nhân gia, trước khi tắt thở sao người không nói, mỹ nam nhân đế đô mãnh liệt như hổ, khuê nữ của người là con đây quả thực ứng phó không có nổi!
Bên trong xe ngựa lặng im không tiếng động, Hàn Diệp nhìn sắc mặt ửng hồng ngập tràn trên cổ và gò má trắng nõn của Nhậm An Lạc, khóe miệng nhếch lên một độ cong, thốt ra từng câu từng chữ.
"Nhậm đại nhân, ba vạn phi tần nhu nhược ở Đông Cung tuy không hào sảng bất kham như đại nhân, nhưng ai cũng đều dịu dàng như nước, dung nhan thoát tục, chỉ cần như vậy ta đã vui mừng. Đại nhân muốn vào Đông cung, chỉ e là chênh lệch quá lớn rồi."
Ý nói vào được Đông Cung, có ai không phải thế gia quý nữ, tài năng dung nhan xuất chúng đâu, một nữ thổ phỉ biên cương tướng mạo bình thường lại thô bỉ vô tài như ngươi thì đừng có mơ mộng hão huyền!
Uyển Thư mặc dù xưa nay không biết được mấy chữ nhưng cũng nghe ra ý tứ bên trong những lời châm biếm không nặng không nhẹ đáp trả của Thái Tử, nàng buông tiếng thở dài 'tự làm bậy không thể sống', rồi im lặng khép ngón tay lại.
Nhậm An Lạc trừng to mắt nhìn Hàn Diệp thản nhiên lùi lại ngồi xuống ôn hoà, bĩu môi một cái, rất là ủy khuất, trong lòng lẩm bẩm Hoàng gia các người quả nhiên được nuông chiều, chỉ nói đùa một câu mà cũng vểnh râu hổ.
Thái Tử điện hạ thành công đoạt được vinh quang, tuy mặt không biểu cảm, nhưng ý cười lần đầu tiên chạm vào đáy mắt.
Xe ngựa lắc lư cuối cùng cũng thu hồi tâm trí trên chín tầng mây của Nhậm An Lạc trở về, sau khi ổn định tinh thần, nàng mới bắt đầu quan sát khung cảnh bên trong xe ngựa, phát hiện bản thân vẫn ăn mặc chỉnh tề thì vô cùng hài lòng, sau đó tùy tiện dùng mảnh vải cột mái tóc dài lên, vén rèm vải nhìn ra bên ngoài, non xanh nước biếc, vẫn còn mang theo chút ít không khí thôn quê, không còn là kinh thành phồn hoa đô hội, nàng nhướng mày nhìn Hàn Diệp.
"Phụ hoàng hạ thánh chỉ, cử hai chúng ta làm Khâm sai đến Giang Nam cứu tế, Đại Lý Tự tạm thời do Hoàng Phổ trông coi."
Hàn Diệp lật qua trang sách: "Có lẽ bây giờ thánh chỉ đã đưa đến Nhậm phủ."
Nhậm An Lạc đưa ngón tay đếm qua số người bên trong xe ngựa, nghi hoặc nói: "Điện hạ, người đang nói đến mấy người ở đây sao?"
"Chúng ta đi trước, nửa ngày sau Tranh Ngôn sẽ dẫn đầu cấm vệ quân mang theo số bạc cứu tế lên đường."
Hàn Diệp dừng một chút, hiếm khi lộ ra vẻ tán thưởng: "Tiền Quảng Tiến quả thật là một nhân tài, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hắn đã khiến trên dưới Hộ bộ răm rắp nghe lời, chưa đến một ngày đã gom đủ số bạc cứu tế."
"Nếu như bất tài, làm sao có thể được Bệ hạ tín nhiệm coi như cánh tay đắc lực khi còn trẻ tuổi như vậy, Điện hạ nếu thần phục được người này, chắc chắn sẽ thêm phần trợ lực."
Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, tiếp tục nói: "Điện hạ, người đáng lẽ nên âm thầm không tiếng động đến Giang Nam mới đúng chứ, chiếc xe ngựa này cũng quá bắt mắt đi."
Nhìn bên trong xe được bố trí xa hoa thoải mái, Nhậm An Lạc rung đùi đắc ý phê bình, nhưng bàn tay thì một khắc cũng không chịu nhàn rỗi, chỉ mới nói mấy câu mà đồ ăn trên bàn gỗ đã bị nàng càn quét sạch sẽ.
Uyển Cầm đưa tới một tách trà nóng, nàng bưng lấy nhấp mấy ngụm, tỏ ra hết sức hài lòng.
Hàn Diệp nhíu mày, nhìn nữ tử om sòm tham ăn trước mặt, bắt đầu nghi ngờ việc chọn Nhậm An Lạc đi cùng mình đến Giang Nam nói không chừng là một quyết định sai lầm, y vừa định mở miệng, Nhậm An Lạc đã ợ một cái, dong dài nói tiếp: "Thần nghĩ đến trấn Tam Khẩu Điện hạ sẽ thay y phục."
Hàn Diệp tay cầm sách dừng lại, trầm mắt nhìn Nhậm An Lạc. Y mới xác định hành trình chuyến đi vào tối qua thôi. Nhậm An Lạc làm sao biết được?
"Đến Mộc Thiên phủ ngoại trừ đường chính ra, còn có hai con đường khác là sườn núi dài mười dặm và Tam Khẩu trấn. Mười dặm sườn núi thì bằng phẳng rộng rãi, Tam Khẩu trấn lại vòng vèo hiểm trở, Thái Tử điện hạ là thiên chi kiêu tử*, lại rời khỏi kinh thành trên cỗ xe ngựa như thế này, nếu thần là Mộc vương, chắc chắn sẽ cản trở nhân mã của Điện hạ ở con đường mười dặm sườn núi kia."
Đáy mắt Hàn Diệp thần sắc biến ảo, gập quyển sách lại: "Hả? Mộc vương vì sao lại phải cản trở ta?"
"Điện hạ, tin báo nạn lụt ở Mộc Thiên phủ mãi đến mười ngày sau mới tới được kinh thành, thậm chí còn sau cả cáo dân tị nạn cáo ngự trạng, không phải là rất kỳ lạ hay sao? Chỉ có mau chóng đến Mộc Thiên phủ mới có thể tra ra được dấu vết để lại, con đường qua Tam Khẩu trấn tuy thuộc dạng khỉ ho cò gáy, đường xá gian khổ, nhưng lại là con đường ngắn nhất."
Nhậm An Lạc đặt chén trà nóng trong tay xuống, thần sắc thư thái thấu đáo.
Hàn Diệp trầm mặc nhìn nữ tử đối diện đang cười cười nói nói, cất lời khen: "Xem ra Nhậm đại nhân có mưu kế."
Đáy mắt Nhậm An Lạc giảo hoạt, "Điện hạ, tuy Đông Cung của người ba ngàn mỹ nhân, nhưng có thể vào triều như thần, thật sự rất khó tìm được một người ở trên giang hồ."
Nàng vừa nói vừa nhấc mắt ngạo mạn, dáng vẻ thề sống thề chết trung thành dũng cảm bảo vệ thành trì. Hàn Diệp khẽ nhếch miệng, lười nói lý với nàng, chỉ phân phó một câu 'đến trấn Tam Khẩu thì gọi ta', rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhậm An Lạc ngâm nga một điệu điệu nhỏ, chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá chậm rãi đi về hướng trấn Tam Khẩu.
Nửa ngày sau đến trấn Tam Khẩu, đoàn người tìm được một khách điếm nhỏ nghỉ lại qua đêm, Hàn Diệp toả ra khí chất hoàng thất, ngoại trừ Hàn Diệp, những người còn lại đều bị giáng xuống làm người hầu, Nhậm An Lạc hầm hực hồi lâu rồi vào phòng thay đồ nam trang, lắc mình một cái biến thân thành nhị công tử, Hàn Diệp mặc kệ nàng náo loạn, ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ uống trà, Uyển Cầm an tĩnh đứng ở sau lưng y, ôm mặt cười khổ.
Hàn Diệp từ sau khi uống tách trà nàng tiện tay dâng lên ở trên xe ngựa, thị nữ Nhậm phủ là nàng liền tạm thời bị Đông Cung trưng dụng, Nhậm An Lạc hết sức phản đối không làm gì được, Thái Tử chỉ nói một câu 'phí phạm của trời' rồi xua đuổi nàng đi.
Tới gần chạng vạng, mưa rào đổ xuống, từng giọt tí tách bắn lên trên bệ cửa, Hàn Diệp khẽ cau mày, thần sắc hơi trầm xuống. Nếu mưa lớn không ngừng, toàn bộ đường sông Giang Nam vỡ đê, dân chúng sẽ gặp phải tai họa lớn hơn.
Nhậm An Lạc phe phẩy cây quạt dựa vào cầu thang gỗ lầu hai xem một màn 'mỹ nhân ngắm mưa', cực kỳ phấn khởi.
"Buông ra ta!"
Giọng nói có phần giận dữ của thiếu niên từ sau hành lang gấp khúc vọng lại, nghe thấy âm thanh vô cùng quen thuộc này, Hàn Diệp và Nhậm An Lạc đều sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài.
Trường Thanh thân đeo thiết kiếm, khuôn mặt chất phác mộc mạc, trong tay xách một người mặc áo tơi, đầu đội mũ che mưa đi tới, thiếu niên vùng vẫy, mũ chùm đầu rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt lúng túng. Trường Thanh mang người vào trong sảng đường đặt xuống, buồn bực nói: "Tiểu thư, công tử Ôn Sóc đi theo chúng ta nửa ngày, ta thấy trời mưa càng lúc càng lớn, nên mới xách hắn mang vào."
Ôn Sóc vừa nghe, không vùng vẫy nữa, tràn đầy kinh ngạc: "Ngươi sớm biết ta đi theo sao?"
Trường Thanh gật đầu, rũ mắt lui sang một bên, trở lại làm một cây cọc gỗ.
Nhậm An Lạc phe phẩy cây quạt: "Ây da, Ôn tiểu công tử, tân khoa Hàn Lâm tốt như vậy không làm, đi theo chúng ta tới đây chịu khổ làm gì?"
Ôn Sóc ho khan một tiếng: "Ở Hàn Lâm viện cũng chẳng học được thứ gì, còn chẳng bằng đi theo các người đến Giang Nam..."
"Làm càn."
Hàn Diệp lạnh lùng nghiêm mặt quát: "Ngươi là mệnh quan triều đình, là tân khoa Trạng Nguyên, ở đâu ra đạo lý tự tiện vứt bỏ thân phận!"
Ôn Sóc đi tới bên cạnh Hàn Diệp: "Điện hạ, sáng nay thần đã cầu xin ý chỉ Bệ hạ, Bệ hạ đồng ý nên thần mới đi theo."
Sắc mặt Hàn Diệp càng lạnh hơn, Ôn Sóc cẩn thận nói: "Nếu như thần nói, Điện hạ chắc chắn không cho thần đi theo, nhưng thần vẫn muốn theo."
"Về đi."
Hàn Diệp đứng dậy, nhàn nhạt ra lệnh, cũng không quay đầu lại, đi về phía lầu hai.
Ôn Sóc quýnh lên, vội vàng nói: "Điện hạ, Đông Cung có Triệu Nham trông coi, mọi sự đều ổn thoả, chuyến đi Giang Nam lần này nguy hiểm quá nhiều, ta phải ở bên cạnh Điện hạ mới có thể thuận tiện bảo hộ người."
"Hộ vệ của ta chẳng lẽ để trưng sao, còn cần Trạng Nguyên tới bảo hộ."
Đáy mắt Hàn Diệp lộ rõ vẻ tức giận.
Ôn Sóc cúi đầu, ngoan cố đứng tại chỗ, bày ra dáng vẻ không cầm gậy đánh thì sẽ không nghe.
"Điện hạ, để hắn theo đi."
Âm thanh lười nhác của Nhậm An Lạc từ trên lầu truyền xuống: "Có Trường Thanh bên cạnh, hắn nhất định an toàn, không cần lo lắng."
Ôn Sóc khẽ liếc qua Trường Thanh, có chút khó xử, nhưng ánh mắt nhìn Nhậm An Lạc lại hiện lên cảm kích.
Hàn Diệp quay đầu, lãnh đạm trầm mặc: "Ôn Sóc, chuyện Mộc Thiên phủ quan trọng, liên quan đến mấy vạn bá tánh, hãy chứng minh cho ta thấy ngươi không phải là gánh nặng."
Ôn Sóc khẽ mím môi, bước lên một bước, thấp giọng đáp: "Điện hạ, thần đã điều tra qua, Mộc Thiên phủ có hai mươi lăm quan viên, trong đó mười ba vị liên quan đến khoản tiền sửa đê năm ngoái, cầm đầu là Chung Lễ Văn, đều là người của phe Mộc Vương. Thần từng nghe nói các quan viên Giang Nam một quyển ghi chép nội bộ, trong đó các quan viên sẽ chỉ dùng danh hiệu, ngày thường mỗi người một quyển, đợi đến cuối năm sẽ tập hợp lại.
Giang Nam có quyển sổ ghi chép nội bộ cũng không phải là bí mật gì, nhưng bên trong sổ hoàn toàn không có tên huý, cho dù có lấy được, cũng không thể biết được những quan viên nào có liên quan đến.
"Vậy thì đã sao?"
Hàn Diệp nhướng mày.
"Trong số hai mươi lăm quan viên Mộc Thiên phủ, có hai mươi bốn người xuất thân là Tiến sĩ, thần ở Hàn Lâm viện ngây người cả đêm qua, bài thi khoa cử của từng quan viên thần đều nhìn qua một lần.. "
Ôn Sóc ngẩng đầu, khuôn mặt thiếu niên tuy mệt mỏi nhưng vẫn vô cùng hăng hái: "Chữ viết của từng người thần đã ghi nhớ kỹ càng, sổ sách nội bộ của Giang Nam rất quan trọng, nhất định bọn họ sẽ tự mình viết, chỉ cần lấy được quyển sổ đó, thần có thể phân biệt ra được những quan viên nào liên quan trong đó."
Trong một đêm nhớ bút tích của hai mươi bốn người, chuyện khó tưởng tượng này, cũng chỉ có thiếu niên mười lăm tuổi đỗ Trạng Nguyên đứng ở trước mặt này mới có thể làm được.
Không chỉ Hàn Diệp, ngay cả cây quạt phe phẩy trong tay Nhậm An Lạc cũng dừng lại, một lúc sau nàng mới mỉm cười, nhìn Hàn Diệp vẻ mặt phức tạp, bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, người dạy ra được đệ tử không tồi nha!"
Hàn Diệp không đáp, xoay người trở về phòng, xem như là đồng ý.
Trời về khuya, thời tiết trầm lắng, Hàn Diệp vừa bước ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy Nhậm An Lạc ôm bầu rượu nhỏ ngồi ngang bệ cửa sổ, khuôn mặt ẩn dưới ánh trăng, thoáng chút lạnh lẽo.
Y dừng một chút, vẫn quyết định đi tới phía trước.
"Nhậm đại nhân.."
"Nhậm An Lạc."
Nhậm An Lạc quay đầu, nhìn Hàn Diệp quơ quơ bầu rượu, nghiêm túc sửa lại: "Sao vậy, Điện hạ có chuyện gì?"
Hàn Diệp đi tới bên cạnh nàng, hỏi: "Tại sao lại để Ôn Sóc ở lại, nếu như từ đầu ngươi đã biết hắn theo sau, thì không phải chờ đến nơi này rồi mới nói với ta."
" Điện hạ, Ôn Sóc lo lắng cho người, nên mới một đường đi theo từ kinh thành tới đây, hơn nữa triều đình sóng gió liên tục, đi sai một bước là vạn kiếp bất phục, hắn tư chất thông minh, để hắn sớm tham gia sự vụ triều đình sẽ càng trưởng thành nhanh hơn."
Hàn Diệp biết Nhậm An Lạc có lý, vẫn nhíu mày nói: "Ta sẽ che chở hắn."
"Người có thể bảo hộ hắn được bao lâu? Chung quy rồi sẽ có một ngày hắn phải học cách rời xa cánh của Thái Tử, trên thế gian này, ngoại trừ bản thân mình ra, không ai có thể bảo vệ cho mình được hết."
Nhậm An Lạc khẳng định chắc chắn, Hàn Diệp nheo lại mắt:" Nhậm An Lạc, ngươi đối với Ôn Sóc dường như quan tâm quá mức... Vì sao?"
Nhậm An Lạc ngẩn ra, nhìn bóng đêm mờ mịt, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Thần từng có một tiểu đệ..."
Nàng quay đầu lại, nhìn Hàn Diệp: "Đáng tiếc thân thể yếu đuối, khi còn nhỏ chết yểu, nếu đệ ấy còn sống, chắc cũng bằng tuổi Ôn Sóc. "
Hàn Diệp nhìn thấy rõ ràng nét đau buồn thâm trầm xẹt qua đáy mắt của nữ nữ luôn vui cười với thế gian này, chỉ có nguời thân cận cùng huyết mạch qua đời mới có cảm giác lạnh lẽo thấu xương như vậy, nàng lẳng lặng nhìn y, con ngươi đen trầm lạnh lùng quen thuộc, giống như là, y đã từng gặp ở đâu vậy...
"Điện hạ."
Nhậm An Lạc thấp giọng gọi một tiếng, Hàn Diệp đang hoảng hốt định thần lại, lặng lẽ nắm chặt hai tay phía sau lưng. Y nhìn Nhậm An Lạc, môi mỏng khẽ mím lại.
Nữ tử trên bệ cửa sổ nhảy xuống một cái, vừa lắc lắc bầu rượu đã trống rỗng vừa đi về hướng phòng nghỉ.
"Điện hạ, người còn sống là phúc, người phải trân trọng."
Âm thanh nhàn nhạt truyền tới, Hàn Diệp xoay người, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người cô liêu khuất dần ở phía cuối hành lang.
———
Chú thích:
*Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời