Chương 208

Khi Quân Huyền vội vã từ Hoài thành về đến thành Quân Hiến, Thi Tranh Ngôn đã lên đường về kinh bẩm báo công vụ. Một nhóm người vừa về Quân phủ thu xếp ổn thỏa, quản gia Quân Tường của Quân gia đã cầu kiến Quân Huyền.

Quân Tường luôn bình tĩnh, chưa từng vội vàng như vậy. Quân Huyền ngạc nhiên, bảo hắn đợi trong thư phòng.

Sau khi nghe xong Quân Tường bẩm báo, cả thư phòng lâm vào trầm mặc kéo dài.

"Điện hạ chỉ để lại một câu như vậy?" một lúc sau, Quân Huyền xoa lông mày hỏi. Nàng đoán được Hàn Diệp vẫn còn sống, nhưng nàng không ngờ Hàn Diệp về thành Quân Hiến trước nàng một bước, còn cùng Thi Tranh Ngôn về kinh.

Năm đó nàng cho rằng thân phận của Liên Lan Thanh hoàn toàn được giấu kín, lại không ngờ Hàn Diệp sớm đã đoán ra, sợ là Tử Nguyên cũng sớm đã biết rồi, nên trước khi đi mới đánh ngất Mạc Thiên ở Ngũ Lý đình, vì để nàng có thể tự tay cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.

Hai người này, thông minh tuyệt đỉnh như nhau, lại cũng vô cùng nhân từ, Quân Huyền thở dài.

"Vâng, tiểu thư, lúc Thi tướng quân đưa Điện hạ rời khỏi lầu Quân Tử, đích thân nói với lão nô."

Quân Huyền nghe thấy điểm quan trọng trong lời của Quân Tường, ngạc nhiên hỏi "Đưa? Điện hạ thế nào? Bị thương sao?"

Quân Tường do dự một lúc mới nói "Điện hạ chống gậy trúc khi vào lâu, đã không còn nhìn thấy."

Quân Huyền bất ngờ đứng bật dậy "Ngươi nói gì, Thái tử không nhìn thấy nữa."

Thấy Quân Tường lặng lẽ gật đầu, vẻ mặt Quân Huyền ngưng trọng, lẩm bẩm nói "Chẳng trách Thái tử không về Đại Tĩnh, mà sống ẩn cư ở Bắc Tần."

"Tiểu thư, nếu Tử Nguyên tiểu thư biết mắt của Thái tử điện hạ không nhìn thấy nữa ......" Như Ý lo lắng.

"Vậy cũng tốt hơn chuyện ngài ấy chết trên núi Vân Cảnh. Người còn sống quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."

Như Ý gật đầu "Nhưng mà tiểu thư, Điện hạ đã nói không cho phép người nói với Tử Nguyên tiểu thư là ngài ấy vẫn còn sống, chúng ta phải làm sao đây? Trường Thanh vẫn đang ở trong lầu Quân Tử đó? Chúng ta giữ hắn lại Tây Bắc sao?"

Trường Thanh chỉ biết Thái tử có thể còn sống, nhưng không biết Thái tử đã về kinh với Thi Tranh Ngôn. Nếu giữ Trường Thanh ở lại thành Quân Hiến vài ngày, đến lúc hắn vội về kinh bẩm báo với Đế Tử Nguyên, Thái tử đã làm xong việc muốn làm, rời khỏi kinh thành.

Quân Huyền không trả lời, nàng ngẩng đầu nhìn về hướng kinh thành ngoài cửa sổ, đôi tay phía sau chậm rãi siết chặt, khó mà đưa ra quyết định.

Hoàng thành, điện Ỷ Vân.

Khi Đế Thừa Ân vào điện lúc sáng sớm, nàng thấy Cẩn quý phi tinh thần sảng khoái đang cắt hoa trong vườn, nàng bước tới thỉnh an "Nương nương thật khéo tay, cả kinh thành này chỉ có mẫu đơn của điện Ỷ Vân chúng ta là nở rộ nhất, không cung nào phủ nào có thể sánh được."

Cẩn quý phi nghe xong, cười rộ lên "Cái miệng của ngươi đó, thật là ngọt, lại đây, giúp bổn cung chuẩn bị những hoa này. Mấy ngày nữa là tiệc Quỳnh Hoa, mẫu đơn trong cung của bổn cung sẽ được bày khắp điện Nhân Đức."

Đại Tĩnh từ lúc lập triều tới nay, mỗi năm hoàng thất đều sẽ tổ chức tiệc Quỳnh Hoa một lần, để thể hiện quân thần hòa thuận, bốn biển thái bình, xưa nay các quan viên trên tứ phẩm đều có thể tham gia yến tiệc. Mấy năm trước, tiệc Quỳnh Hoa do Tuệ Đức thái hậu tổ chức, sau khi Thái hậu qua đời, chiến tranh liên tục, hai năm qua triều đình rối ren, vua Gia Ninh dưỡng bệnh tại biệt uyển ngoại ô, Cẩn quý phi ở trong cung cẩn thận dè dặt, Đế Tử Nguyên lại không thích phô trương lãng phí, tiệc Quỳnh Hoa này đã dừng hai năm. Vừa qua kỳ thi xuân năm nay, Cẩn quý phi không biết làm sao lại hạ một ý chỉ, muốn tổ chức lại tiệc Quỳnh Hoa ở điện Nhân Đức. Yến tiệc này không chỉ bá quan có thể tham dự, Cẩn quý phi cũng hạ lệnh cho tất cả thí sinh có tên trên bảng vàng của khoa cử năm nay và tám vị thân vương ở đất phong xa xôi tham dự, thanh thế to lớn chưa từng có.

Đây là ý chỉ đầu tiên của Cẩn quý phi sau khi nắm quyền hậu cung, tuy chỉ là yến tiệc Quỳnh Hoa, lại khiến cả đế đô đều mong ngóng. Vụ án gian lận còn chưa được tra rõ, thế tử Tĩnh An Hầu vẫn mang hiềm nghi trên người, khi chính quyền Đế gia rối ren, Cẩn quý phi với thân phận là mẫu thân của Thái tử mời bá quan đến dự tiệc, ý nghĩa sâu xa trong đó, không nói cũng hiểu. Chúng quan đều đoán hoàng thất im ắng hai năm, e là muốn thuận thế này, nâng cao quân uy, để chống lại quyền giám quốc của Nhϊếp chính vương đang nắm trong tay.

"Nương nương, tiệc Quỳnh Hoa này của người tổ chức thật đúng lúc. Người trong điện Hoa Ninh gần đây đang bị đả kích nặng nề, chính là lúc nương nương và Thái tử điện hạ lập uy trước bá quan." Đế Thừa Ân giúp Cẩn quý phi tỉa lá cắt hoa, cười nghênh ngang đắc ý.

Cẩn quý phi thản nhiên nói "Vụ án của thế tử Tĩnh An Hầu, sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Nương nương yên tâm, ta đã cho tên trộm đó của cải mà cả đời hắn không trộm được, hơn nữa một nhà già trẻ nhà của hắn đều nằm trong tay ta, bây giờ hắn chỉ có tội trộm cắp, phạt đến biên cương vài năm cũng xem như qua rồi. Nếu hắn thừa nhận cố tình trộm bài tập của Triệu Nhân trên công đường, thì đó sẽ là trọng tội hãm hại phủ Tề Nam Hầu và đệ đệ của Nhϊếp chính vương đương triều, nào nhẹ nào nặng, hắn tự có chừng mực. Còn về phía Giang Vân Tu ......"

Đế Thừa Ân nhìn về phía Cẩn quý phi, Giang Vân Tu là người do Cẩn quý phi sắp đặt, nàng không có tư cách xen vào.

Cẩn quý phi phất tay "Ngươi không cần lo về Giang Vân Tu, bổn cung tự có an bài."

"Vâng, nương nương."

"Vài ngày nữa là tới tiệc Quỳnh Hoa, Đế Tử Nguyên khoe khoang công chính nghiêm minh, bổn cung chờ xem nàng ta làm sao minh oan cho Cung Quý Chá và Đế Tẫn Ngôn khi có bằng chứng thuyết phục như vậy! Nàng ta dám để Thái tử bái Đế Tẫn Ngôn làm sư, làm hoàng gia mất hết thể diện, bổn cung tuyệt đối không tha cho Đế Tẫn Ngôn."

Cẩn quý phi dùng sức nhẹ nhàng, đóa hoa khô héo rơi xuống, cánh hoa trắng tán loạn trên đất, nghiền nát thành bùn.

Khi bá quan thế tộc trong kinh đều đang nhìn chằm chằm vào tiệc Quỳnh Hoa, Đế Tử Nguyên trong điện Hoa Ninh không có động tĩnh gì, ngoài việc triệu thống soái ba quân Thi Tranh Ngôn ở Tây Bắc xa xôi vào kinh bẩm báo công vụ, không hỏi thêm gì về vụ án gian lận khoa cử, hoàn toàn trái ngược với sự chú trọng của ba năm trước. Thời hạn một tháng giải quyết vụ án đang đến gần, Đại Lý Tự vẫn chưa đưa ra được bằng chứng thiết thực để làm sáng tỏ mối nghi ngờ của hai người. Trên triều đình có không ít triều thần dựa vào Đế gia, dĩ nhiên là lo lắng trùng trùng, nếu Đế Tẫn Ngôn gánh tội danh tiết lộ đề thi, tuy không động đến căn cơ của Đế gia, nhưng ngày sau Đế Tẫn Ngôn muốn đi thêm một bước, sẽ không tránh khỏi chỉ trích của các quan văn. Những triều thần này không dám đoán tâm tư của Đế Tử Nguyên, nên mỗi ngày chỉ đành đến Lạc phủ làm phiền Lạc Minh Tây. Lạc Minh Tây lo lắng về tiến triển của vụ án, lại thêm thanh thế to lớn của yến tiệc Quỳnh Hoa, rõ ràng là nhằm vào Đế gia, lo lắng không yên nên vào cung thỉnh an.

Nào ngờ Đế Tử Nguyên sáng sớm đã đến Ngự hoa viên bắn tên, hắn lại quay đầu đi đến Ngự hoa viên.

Trong Ngự hoa viên, Đế Tử Nguyên mặc y phục luyện võ đỏ rực, tóc dài buộc cao, khí khái hào sảng.

Khi Lạc Minh Tây đến gần, nàng giương cung thành hình bán nguyệt, một mũi tên bắn ra, trúng vào hồng tâm.

Đã lâu không thấy dáng vẻ hào hùng này của Đế Tử Nguyên, Lạc Minh Tây không khỏi vỗ tay, cười nói "Tám vương hầu bị Cẩn quý phi triệu về kinh, đang trên đường tới đây, muội còn có tâm tình nhàn hạ ở đây bắn tên?"

"Ta là Nhϊếp chính vương được vua Gia Ninh sắc phong, không làm rối loạn triều cương, cũng không ép buộc Thiên tử, bọn họ vào kinh thì cứ vào, ta dâng rượu ngon đồ ngon, lẽ nào còn sợ bọn họ sao? " Đế Tử Nguyên hừ một tiếng, không quan tâm.

Lạc Minh Tây nhướng mày, lần đầu tiên thấy một người mặt dày như vậy, vua Gia Ninh đã bị ép đến biệt uyển ngoại ô dưỡng bệnh rồi, còn không tính là ép buộc Thiên tử sao?

"Cũng không cần dâng rượu ngon đồ ngon, vị kia ở điện Ỷ Vân đang mong ngóng tám vương hầu, mấy ngày nay bận rộn lắm."

Đế Tử Nguyên nhướng mày "Dù sao cũng là thân thích Hàn gia của nàng ta, nàng ta hao tâm cũng đúng, tránh lãng phí lương thực trong quốc khố của ta."

"Tám vương hầu cùng đến với thanh thế rất lớn, rõ ràng là để chống lưng cho tiểu Thái tử Hàn gia, nếu bọn họ cường thế hơn một chút, sẽ nghênh đón vua Gia Ninh ở biệt uyển ......" giọng của Lạc Minh Tây chùng xuống, hắn không nói thêm lời nào nữa.

Hàn Vân còn nhỏ, Cẩn quý phi không đáng để lo, Đế Thừa Ân càng không tự lượng sức, điều kiêng dè duy nhất của Đế gia chính là vua Gia Ninh bị Đế Tử Nguyên ép rời cung đến biệt uyển dưỡng bệnh hai năm trước. Ông ta làm chủ Đại Tĩnh mấy chục năm, lại là quân chủ, nếu tám vương hầu nắm được sơ hở của Đế gia, nghênh đón vua Gia Ninh, vậy Đế gia dốc hết sức mình mấy năm qua sẽ bị hủy trong chốc lát .

"Rời khỏi đất phong, không có quân phòng ngự, tám vương hầu chỉ là hổ không răng, còn về chuyện nghênh đón vua Gia Ninh trở về ......" Đế Tử Nguyên không dừng động tác, kéo cung thành hình bán nguyệt, híp mắt, bắn một mũi tên, xuyên qua mũi tên ban nãy trúng vào hồng tâm "Cũng phải xem Đế gia ta có đồng ý không!"

Thấy Đế Tử Nguyên trong lòng tự có tính toán, nét mặt Lạc Minh Tây dịu lại "Còn Đại Lý Tự điều tra hai vụ án gian lận khoa cử thế nào rồi?"

"Vụ án của Cung lão đại nhân đã có manh mối, nhưng vụ án của Tẫn Ngôn ......" Đế Tử Nguyên bỏ cung tên xuống, cau mày nói "Đề thi khoa cử giống với bài tập mà đệ ấy giao cho Triệu Nhân, chỉ là một sự trùng hợp, Hoàng Phổ Không thể tìm thấy bằng chứng chứng minh trong sạch của đệ ấy."

Ngoài Ngự hoa viên, Hàn Vân sau giờ học về điện Ỷ Vân, tình cờ đi ngang qua, dừng lại bước chân khi nghe Đế Tử Nguyên nhắc đến tên của Đế Tẫn Ngôn.

"Nếu là bài tập, dĩ nhiên có học trò của Sùng Văn các trong sảnh, Hoàng Phổ chỉ cần triệu bọn họ đến công đường hỏi thì sẽ biết."

"Ta đã hỏi Tẫn Ngôn." Đế Tử Nguyên phất tay áo, ngồi xuống nhấp một ngụm trà "Đệ ấy nói lúc đưa bài tập cho Triệu Nhân, không có học trò nào ở Sùng Văn các có mặt, nên Hoàng Phổ không cần gọi bọn họ đến hỏi. Còn nói, nếu số mệnh bắt phải gánh lấy tội danh tiết lộ đề thi cũng không sao, dù sao đệ ấy có quân công, sau này có thể thăng chức dựa vào quân công."

Hàn Vân ở ngoài hoa viên sửng sốt, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Sao lại không có học trò có mặt, rõ ràng hôm đó cậu nhóc có ở đó.

"Làm càn, đệ ấy hiện giờ là thế tử Tĩnh An Hầu, không phải là Ôn Sóc, thể diện của đệ ấy chính là thể diện của Đế gia, đệ ấy vốn xuất thân là Trạng nguyên, phải gánh lấy ô danh này, ngày sau quan văn cả triều ai còn phục đệ ấy? Hơn nữa, dù đệ ấy không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ đến Triệu Nhân, nếu đệ ấy không rửa sạch hiềm nghi, Triệu Nhân chắc chắn phải nhận tội danh gian lận khoa cử, không giữ được Thám hoa thì thôi, sau này làm sao gặp người khác? Vụ án này vô cùng kỳ lạ, nghĩ kỹ lại, người biết Tẫn Ngôn ra bài tập ở Sùng Văn các là đáng nghi nhất, nếu không phải biết trước, đối phương làm sao có thể bày sẵn bẫy này? Chỉ cần cẩn thận kiểm tra học trò ở Sùng Văn các ngày hôm đó, nhất định sẽ tìm ra manh mối." Lạc Minh Tây cau chặt mày, giọng nói không khỏi nặng nề vài phần "Tẫn Ngôn xưa nay luôn biết chừng mực, lần này sao lại tùy hứng như vậy?"

"Đệ ấy bây giờ tự có chủ ý, người làm tỷ tỷ như ta quản không được. Đệ ấy một lòng muốn chịu tội, ta còn có thể làm gì." Đế Tử Nguyên thở dài xua tay "Đi thôi, mấy ngày nay đệ ấy nhàn rỗi trong phủ, chúng ta xuất cung thăm đệ ấy."

Lạc Minh Tây gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi Ngự hoa viên.

Ngoài Ngự hoa viên, Hàn Vân dựa vào tường, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.

Ngày hôm đó, cậu nhóc là người duy nhất biết Đế Tẫn Ngôn đã đặt ra đề bài cho Triệu Nhân ở Sùng Văn các, sau khi hồi cung, cậu nhóc luôn nghĩ đến đề bài mà Đế Tẫn Ngôn đưa ra, một mình ở trong cung ngồi viết đáp án mấy ngày liền, có một ngày mẫu phi hỏi cậu nhóc đang làm gì trong thư phòng, cậu nhóc thuận miệng nói đến bài tập mà Đế Tẫn Ngôn đưa ra, nhưng lại bỏ lỡ giây phút trầm tư của mẫu phi.

Cậu nhóc nên sớm đoán được, tuy mẫu phi không có quyền can thiệp, nhưng phụ hoàng đang tịnh dưỡng ở biệt uyển, Nhϊếp chính vương không tránh khỏi lời ra tiếng vào của triều thần. Trước khi đề thi khoa cử được quyết định, các đề bài được đưa ra chỉ được xem qua ở điện Ỷ Vân, ngoài Nhϊếp chính vương và hai vị chủ khảo, người duy nhất biết đề thi là mẫu phi.

Hàn Vân tuy còn nhỏ nhưng lớn lên trong cung, lại bị cuốn vào vòng xoáy triều đình, đầu óc thông minh, chỉ vài câu nói đã vạch ra chân tướng vụ án.

Cậu nhóc tức giận chạy về điện Ỷ Vân, tìm Cẩn quý phi để hỏi cho ra lẽ, nhưng cậu nhóc đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Đế Thừa Ân và Cẩn quý phi bên ngoài điện Ỷ Vân.

"Nàng ta dám để Thái tử bái Đế Tẫn Ngôn làm sư, làm hoàng gia mất hết thể diện, bổn cung tuyệt đối không tha cho Đế Tẫn Ngôn."

Giọng nói của Cẩn quý phi lạnh lùng cứng rắn, Hàn Vân tức giận chạy về điện Ỷ Vân sững sờ đứng bên ngoài, khó mà tiến thêm bước nào.

Năm đó, mẫu thân bệnh nặng được trị khỏi, nghe nói cậu nhóc va chạm với Cửu hoàng tử suýt chút nữa bị giải đến Ngự tiền chịu tội, run rẩy ôm cậu nhóc trong cung Định Vân không dám ngủ. Sau ngày đó, mẫu phi không còn dáng vẻ dịu dàng ôn hòa như trước, sau khi cậu nhóc được phong làm Thái tử, mẫu phi ngày càng uy nghi, cậu nhóc biết trong hoàng cung ăn tươi nuốt sống này, mẫu phi muốn bảo vệ cậu nhóc.

Nhưng mẫu phi không biết, ba năm trước nếu không có Đế Tẫn Ngôn, cậu nhóc còn không có cơ hội lớn lên bên cạnh mẫu phi.

Đế Tẫn Ngôn không cho cậu nhóc đến Đại Lý Tự thẩm án, e là vì hắn sớm đã đoán được người hãm hại chính là mẫu phi.

Nhớ đến nụ cười ấm áp vui vẻ của thanh niên trên Sùng Dương các ngày đó, Hàn Vân chậm rãi dựa vào tường, hai mắt đỏ bừng, khó có thể lựa chọn.

Ba ngày sau, tám vương hầu lần lượt vào kinh, đại tiệc Quỳnh Hoa hoành tráng thu hút sự chú ý của thị tộc đế đô.

Năm ngày sau, thống soái ba quân Thi Tranh Ngôn ở Tây Bắc đã mấy năm không ở trong kinh, gõ cửa thành đế đô.

Đế đô yên tĩnh mấy năm nay, nhen nhóm náo nhiệt, sóng gió lại nổi.