Chương 1: 【An Cư Lạc Diệp】 Đế Hoàng Thư bản hiện đại

Hai giờ chiều, xe cộ qua lại nườm nượp gần trung tâm đế đô. Gió thổi từng đợt không khí khô nóng, mặt trời chói chang treo cao.

Hết giờ nghỉ trưa, hầu hết nhân viên đều cầm theo cốc cà phê giấy, tụ tập thành nhóm hai ba người quay về công ty.

Hôm nay là thứ sáu, mọi người cười cười nói nói, vô cùng thoải mái.

Chỉ có hai cô gái làm việc ở tập đoàn Hàn thị nhận được thông báo trong nhóm, vẻ mặt vốn đang hóng chuyện lập tức biến mất, vội vàng chạy về công ty.

"Tại sao lại nhanh như vậy, không phải nói hôm nay có thể sẽ không tới sao?"

"Ai biết được chứ, nếu tôi có thể hiểu được suy nghĩ của những người này thì tôi đã trực tiếp đi mua cổ phiếu rồi."

"Được rồi được rồi, mau lên đi..."

Tổng bộ Hàn thị có hai toà nhà lớn thông nhau gần trung tâm tài chính, kết cấu phân chia hình học, to cao chọc trời, khí thế phi phàm.

Hai giờ mười lăm phút, đại sảnh tầng một ngày thường trống rỗng trong toà nhà văn phòng đứng đầy ban quản lý công ty, cấp bậc từ thấp đến cao, từ ngoài vào trong xếp thành hai hàng ngay ngắn, những người đứng ngoài cùng đều là tổ trưởng tổ Hội Nghị.

Hai giờ hai mươi phút, ba chiếc ô tô màu đen lần lượt tiến vào mái hiên toà nhà.

Chiếc Maserati đi đầu dừng lại trước chiếc cột bên phải, chiếc Bentley ở giữa vô cùng bá đạo, phanh thẳng chính giữa.

Một người đàn ông trung niên bước xuống từ ghế phụ của chiếc Bentley, ông ta vừa chỉnh lại vest vừa bước về phía sau, hơi cúi người, cung kính mở cửa sau xe ra.

Mọi người nín thở, ánh mắt dán chặt vào cửa xe, vô thức cảm thấy căng thẳng.

Ánh nắng buổi chiều vô cùng chói chang, mặt đường nóng rực, lá cây xanh tươi, trong cái nóng bức và huyên náo của ngày hè, dường như còn có sự tĩnh lặng xa xăm như ống kính từ từ thu nhỏ.

Hàn Diệp bước ra từ trong xe, chậm rãi đứng thẳng lưng.

Tướng mạo mày kiếm mắt sáng còn sạch sẽ lãnh đạm của hắn rất hợp với thân hình dong dỏng thẳng tắp, đứng ở đó rất có cảm giác uy nghiêm.

Nhìn từ xa, vừa trẻ trung vừa quý phái.

Mọi người còn chưa hoàn hồn, cửa của hai xe trước sau cũng đồng loạt mở ra, vài vị trợ lý bước xuống. Bọn họ đều mặc vest và xách cặp, vô cùng quy củ theo sau Hàn Diệp, duy trì khoảng cách nửa mét.

Đoàn người hừng hực khí thế bước vào toà nhà văn phòng, đến thẳng văn phòng chủ tịch bỏ trống đã lâu ở tầng sáu mươi tám.

Trợ lý lập tức tiến lên, nhanh nhẹn dán bảng tên tạm thời lên trên cửa.

Hai trợ lý khác cũng phân công phối hợp, đo đạc và ghi chép lại các dự liệu trong văn phòng để tiện sắp xếp bộ bàn ghế mà Hàn Diệp thích.

Trợ lý Triệu Phúc mở máy tính xách tay ra, phát một thông báo đã sớm soạn xong cho tất cả nhân viên qua mạng nội bộ của công ty:

"Thông qua quyết định của lãnh đạo tập đoàn, kể từ hôm nay, nguyên phó chủ tịch tập đoàn là Hàn Diệp tiên sinh sẽ nhậm chức chủ tịch tập đoàn Hàn thị, đề nghị các bộ phận tích cực phối hợp với sự phân công công việc của Hàn Diệp tiên sinh, mong rằng dưới sự lãnh đạo của Hàn Diệp tiên sinh, tập đoàn Hàn thị có thể vươn lên một tầm cao mới."

Chữ ký là của cựu chủ tịch, Hàn Trọng Viễn.

Cùng lúc đó, máy tính trong văn phòng lần lượt truyền đến tiếng thông báo có email mới.

Nhận được thông báo này, toàn bộ công ty như bùng nổ.

"Có phải sức khoẻ của chủ tịch Hàn thực sự không ổn rồi không? Vị kia mới hai mươi bảy, hai mươi bảy hay hai mươi tám nhỉ? Cũng quá trẻ rồi."

Mọi người đồng loạt ngừng công việc đang làm lại, bắt đầu sốt sắng, nhân tiện tụ tập tán gẫu.

"Còn trẻ thì sao, người ta tốt nghiệp ở trường top đầu, hai mươi hai tuổi đã chủ trì dự án M&A cao cấp nhất, khi đó dự án M&A này khiến lão đại chúng ta rất đau đầu, nhưng người ta giải quyết rất thuần thục, cứ phải gọi là nhanh gọn."

"Tôi biết anh ta lợi hại, thương hiệu nổi tiếng trước đó không phải cũng là do anh ta xây dựng sao, nhưng cứ trực tiếp tiếp quản tập đoàn như vậy vẫn khiến tôi có cảm giác quá trẻ."

Có một đồng nghiệp nữ khác xen vào: "Tôi cảm thấy vấn đề không phải là quá trẻ mà là quá đẹp trai, nhìn như minh tinh vậy, sẽ có cảm giác không tầm thường."

"Đẹp trai còn không tốt sao, lẽ nào ngày ngày cô đều nguyện ý nhìn bộ mặt của Khương tổng?"

Khương tổng là giám đốc phòng Kế Hoạch của bọn họ, là một người vừa nghiêm túc vừa cứng nhắc.

Một tràng cười lớn vang lên, bầu không khí đột nhiên thoải mái hơn.

"Vậy anh ấy có bạn gái chưa? Đẹp trai như vậy mà không thử tình yêu chốn công sở thì đáng tiếc quá." Có một đồng nghiệp nữ thuận thế trêu chọc.

Đồng nghiệp nam khẽ xì mũi, vừa mở miệng liền không chút lưu tình chọc vỡ bong bóng hồng phấn vừa nổi lên.

"Bạn gái cái gì, tôi nghe nói anh ta còn có cả vị hôn thê rồi."

"Vị hôn thê?"

"Không phải chứ, sao tôi chưa nghe nói đến."

"Vị hôn thê của anh ấy là ai?"

...

Mọi người bàn tán xôn xao.

"Tôi nghe nói vị hôn thê của anh ta là người của Đế thị."

"Đế thị nào?"

"Còn Đế thị nào, đương nhiên là Đế thị ở Tấn Nam."

"Chắc là kết thông gia nhỉ?"

"Nhưng không phải Đế thị đã phá sản lâu rồi sao?"

"Nhưng căn cơ nhà người ta vẫn còn đó, tôi nghe nói vị tiểu thư Đế gia đó đã đi du học rồi, không chắc khi nào sẽ quay lại lật ngược thế cờ."

"Thu lại suy nghĩ của các cậu đi! Đến lúc đó ấy à, mấy bông hoa trắng bé nhỏ các cậu làm sao qua được đoá hoa sen đen người ta?!"

"Xì, không phải chỉ là một nha đầu sa sút rồi sao, xem thường ai chứ?"

"Ài! Còn không mau làm việc đi? Lát nữa Nhậm tổng sẽ nghiệm thu báo cáo của quý này đó!"

"Mau mau mau! Nhậm tổng làm việc dứt khoát có tiếng đó!"

Tiếng thảo luận của mọi người trong văn phòng dần ngừng lại, bắt đầu bận rộn công việc của mình.

Sau khi nhậm chức, Hàn Diệp trực tiếp thực hiện cải cách mạnh mẽ, sau khi chứng kiến thủ đoạn của anh, mọi người cũng đã bớt đi vài phần thành kiến với vị tổng tài trẻ tuổi này, người ta còn trẻ, nhưng thực lực của người ta thật sự rất kinh người.

/

Trong văn phòng chủ tịch ở tầng sáu mươi tám, Hàn Diệp đang gọi video với một tiểu bối trong nhà.

Hàn Diệp vừa quay về công ty sau khi đến quán bar, anh cởϊ áσ khoác ngoài ra, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi sẫm màu được thiết kế riêng.

Trong lúc nói chuyện, anh tiện tay chỉnh lại vạt áo, mơ hồ có thể nhìn thấy cúc áo hình vuông màu bạc trên cổ tay, giống như những yếu tố đen, trắng và xám vừa được thêm vào văn phòng này, khiến cả người anh càng thêm lạnh lẽo.

Tiểu gia hoả trong điện thoại lúc thì than thở văn phòng của anh quá lạnh lẽo không có tình người, lúc lại nhìn ra anh chắc chắn vừa đến quán bar, không dám quay về dinh thự Hàn gia.

Đợi tiểu tử đó nói xong, anh mới nhàn nhạt bổ sung: "Ôn Sóc, anh đã lớn thế này rồi, còn cần em lo lắng?"

"Được được được, em không nói lại anh." Đầu dây bên kia trước giờ vẫn rất chừng mực.

Đột nhiên, cậu liếc thấy camera rõ nét hiển thị trên màn hình bên cạnh Hàn Diệp, mỉm cười, còn rất rảnh rỗi chụp ảnh màn hình rồi gửi Weixin cho anh.

Ôn Sóc: 【Hình ảnh】

Ôn Sóc: 【Không nói nữa không nói nữa, bạn thân của anh tới kiểm tra rồi.】

Hàn Diệp nhướng mày, trực tiếp ngắt video.

Ôn Sóc: 【Tại sao còn không cho người ta nói? Em thấy người ta trang điểm lộng lẫy như vậy đến gặp anh, anh cũng không thể làm người ta mất hứng chứ!】

Hàn Diệp đã độc thân nhiều năm như vậy rồi, cậu một lòng tận tình khuyên bảo anh buông bỏ quá khứ, nhưng người ta cứ không chịu nghe lời khuyên, con cái của người cùng thế hệ đã lớn cả rồi, vậy mà anh vẫn độc thân, Ôn Sóc quả thực không nhìn nổi nữa.

Ôn Sóc: 【Nhậm tổng đúng thật là, trong camera mà cũng xinh đẹp như vậy, chậc chậc chậc.】

Hàn Diệp không để ý đến cậu, liếc nhìn camera một cái, sau đó bấm điện thoại nội bộ gọi Triệu Phúc xuống đón người.

Tay chạm lên bàn, không biết tại sao anh lại bấm vào tấm hình Ôn Sóc vừa chụp, chăm chú nhìn kỹ.

Cô quả thực rất xinh đẹp, trang điểm tinh tế, ăn mặc thời thượng, dáng người cũng rất chuẩn, đặc biệt là khi bước đi, khí thế đó có thể khiến anh cảm nhận được âm thanh giày cao gót chạm xuống đất.

Còn nhớ khi vừa mới đến, cô muốn đầu tư một hạng mục hàng trăm triệu cho Hàn thị. Trên trời không thể đột nhiên rơi xuống một miếng bánh ngon như vậy, nếu có thì cũng là có ý đồ khác.

Không ngoài dự liệu, điều kiện đầu tư của cô chính là:

Cô muốn vị trí phu nhân chủ tịch tương lai.

Khẩu khí thật lớn!

Có điều thấy người Hàn gia không hề có ý muốn đáp ứng, cô cũng không lập tức rời đi.

Cô nói để lại tiền vốn, nhưng cô cũng yêu cầu có một vị trí trong Hàn thị.

Hàn Trọng Viễn vốn định tuỳ tiện đẩy cô đến phòng Marketing, nhưng không ngờ cô không những xinh đẹp mà làm việc cũng rất dứt khoát, hiệu quả cực cao, vào công ty chưa bao lâu đã lấy được mấy hạng mục hơn trăm triệu, mang về không ít lợi nhuận cho công ty.

Bây giờ trong công ty cô giống như cá gặp nước, rất được lòng người. Lần này tới tìm anh, có lẽ là lại lấy được hạng mục nào đó nên tới giành công với anh rồi.

Dù biết năng lực của cô rất mạnh, tính cách cũng rất phóng khoáng, nhưng trong lòng Hàn Diệp đã sớm nhận định người đó, vị trí kia nhất định không thể cho cô.

Nhậm An Lạc.

Cái tên rất bình thường, thậm chí còn có chút lãng mạn cổ xưa.

Nhưng người phụ nữ này lại có sức hút rất lớn, Hàn Diệp vô thức bị cô thu hút, khi biết cô đến, trong lòng anh còn có chút hưng phấn không thể che giấu.

Hàn Diệp ngồi trước bàn làm việc, theo chuyển động của chiếc ghế xoay, cửa phòng làm việc cũng bị gõ lên.

"Mời vào." Anh nhẹ giọng nói.

Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mắt.

Cô ăn mặc rất chỉnh tề, chân mày tinh tế nhã nhặn, mang theo sự tuỳ ý và bá đạo.

Cô bước đến trước bàn làm việc của Hàn Diệp, đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn, động tác không nhiều nhưng đủ tuỳ ý. Đôi môi đỏ mọng cong lên, có chút khıêυ khí©h.

"Nói đi, Hàn tổng định thưởng cho tôi thế nào?"

END.

Lời tác giả: Bản hiện đại của An Cư Lạc Diệp tới rồi! Nhưng phần này sẽ không viết tiếp nữa, đến đây là kết thúc rồi, bởi vì nội dung phát triển sẽ giống như Đế Hoàng Thư vậy, tui chỉ muốn xem thử nếu viết thành bản hiện đại thì sẽ thế nào thôi.