ĐẾ HOÀNG THƯ - AN LẠC TRUYỆN
Trans: Lynn Dyrnes
Căn nhà mà Gia Ninh Đế ban thưởng nằm ở phố Thanh Vân, xung quang toàn là thế gia quan lại, quý tộc triều đình ở. Khác với dân chúng yêu thích tin đồn bát quái, cả đám người Nhậm An Lạc lúc dọn vào ở căn nhà này thì những hàng xóm xung quanh lại vô cùng yên tĩnh, không một nhà nào chủ động đến đây thăm hỏi, kể cả lễ bộ thị lang Phạm Văn Triều chiêu mộ họ vào kinh cũng chưa từng tới qua.
Uyển Cầm đang giúp Nhậm An Lạc thay bộ y phục dài nhập cung, quay đầu thấy Uyển Thư ngồi xổm ở góc tưởng bẻ ngón tay, thở dài nói: Uyển Thư, xe ngựa chuẩn bị xong chưa?"
Uyển Thư mặt mày ủ dột, hiển nhiên là tâm tư không đặt lên đại sự sắp phải nhập cung, chỉ tâm tâm niệm niệm nhớ đến mười rương vàng bạc mới bị chuyển đi ngày hôm qua, vẻ mặt đau đớn: "Uyển Cầm, đám đại thần kia đã nhận bạc của chúng ta rồi, theo như quy củ đạo lý của chúng ta, đây chính là tiền lót đường, kết quả là ngay cả cổng bọn họ cũng chưa từng mời ta vào, lần này lỗ to rồi!"
Uyển Cầm cốc đầu Uyển Thư một cái, tràn đầy ghét bỏ: "Khó trách tiểu thư nói ngươi không có tiền đồ, những thứ này đều là ban thưởng của hoàng đế, chúng ta chỉ là mượn hoa dâng Phật thôi. Chúng ta mới vào kinh thành, bọn họ chịu nhận những thứ này đã là không tệ, thái độ của hoàng đế đối với tiểu thư chúng ta không rõ, lúc này bọn họ sẽ không kết giao cùng chúng ta đâu."
Uyển Thư chớp chớp mắt, thu lại nét mặt tim nhói gan đau, chỉ ngón tay về phía cửa thì thầm: "Tên to con kia được bố trí thế nào vậy? Tiểu thư vốn dĩ để hắn ở lại Tấn Nam để canh giữ trại mà!"
Thanh niên đen thui canh ở cửa cao chừng cả trượng*, toàn thân mặc áo vải, khuôn mặt thật thà phúc hậu, đôi mắt cực kỳ đen nhánh và trong sáng, phía sau lưng có một thanh côn sắt, thấy Uyển Thư nhìn về phía hắn, lập tức cười ngây ngô, lộ ra cả hàm răng trắng.
Uyển Cầm xua tay: "Nếu Chung thúc đã lo lắng, thì để cho hắn trông coi ở chỗ này là được, kinh thành thâm sâu, có Trường Thanh ở đây cũng tốt."
*Trượng: đơn vị đo lường Trung Quốc, 1 trượng bằng 3,33m. Cái chiều cao 3,33m này mình không tưởng tượng nổi nên để nguyên từ "trượng" của tác giả vậy.
Đang nói chuyện, Nhậm An Lạc đã từ đằng sau bình phong đi ra, cả người mặc trường bào màu xanh đen, tóc dài được vấn cao lên, vừa nhanh nhẹn vừa hiên ngang.
Hẳn là ở bên trong đã nghe được đoạn đối thoại của hai người, Nhậm An Lạc phẩy tay áo một cái cười nhạo Uyển Thư đang rầu rĩ: "Uyển Thư, ta chấp chưởng An Lạc trại mấy năm, ngươi có từng thấy ta chịu thiệt thòi gì chưa?"
Uyển Thư lắc đầu, bất luận là giành giật địa bàn hay là cướp bóc thương buôn, lần nào trại chủ nhà nàng cũng đều xung phong đi đầu, cúc cung tận tụy, tư thế đó giống như hận không thể lột ba tầng da của đối phương.
"Bây giờ bọn họ dè chừng tâm tư hoàng đế mà không cho chúng ta vào cửa, sau này có muốn bước vào Nhậm phủ của ta cũng đừng hòng dùng vài rương vàng bạc cho xong chuyện. Đến giờ rồi, vào cung, Trường Thanh canh giữ cửa phủ."
Nhậm An Lạc nói xong, bước từng bước dài rời khỏi Nhậm phủ.
Uyển Thư nhận được sự đảm bảo của Nhậm An Lạc, mắt cong cong cực kỳ vui vẻ kéo Uyển Cầm chạy theo sau mông Nhậm An Lạc.
Xe ngựa yên tĩnh đi qua phố Thanh Vân, chậm rì rì hướng về phía trong cung mà đến.
Gần giữa trưa, Thượng Thư Phòng.
Gia Ninh Đế ngồi ngay ngắn trên chỗ cao nhất, nhìn hai vị thừa tướng đang đối đầu với nhau phía dưới, có chút đau đầu.
Hữu tướng Ngụy Gián là nguyên lão hai triều, là một nhà Nho lớn* danh chấn Đại Tĩnh, phái Thanh Lưu đa số là đệ tử chân truyền của ông, học trò* trải khắp thiên hạ, tiên đế lúc còn tại thế cũng từng cực kỳ nể trọng ông, hiện tại thân phận tôn quý vì là thầy của thái tử.
*Từ gốc "đại Nho": Người học đạo Nho hay còn gọi là đạo Khổng Tử đến mức uyên bác, dùng để chỉ những người trí thức, có học thức và tư cách đạo đức cao hay các học giả nổi tiếng với kiến
thức uyên thâm.
*Từ gốc "đào mận": thường được ví với học trò.
Tả tướng Khương Du chính là phụ tá trong phủ Trung vương mười mấy năm trước, sau khi Gia Ninh Đế lên ngôi hắn thăng chức rất nhanh, từng bước đạt đến vị trí đứng đầu trong triều đình Đại Tĩnh, kể từ khi Đế gia bị gϊếŧ từ mười năm trước đến nay hắn rất được lòng hoàng đế.
Triều đình Đại Tĩnh hiện nay do hai người phân thành hai phe rõ ràng, kiềm chế và cân bằng lẫn nhau, đây là cục diện mà Gia Ninh Đế rất muốn thấy. Chỉ là mấy ngày qua Nhậm An Lạc vào kinh, hai phe mỗi bên một ý, rắc rối nho nhỏ rồi dần dần cũng trở thành tranh chấp đảng phái giữa cách tả và cánh hữu, Gia Ninh Đế bị ồn ào đến đau đầu, hôm nay nhân dịp tiếp kiến Nhậm An Lạc bèn kéo theo hai vị đại Phật tôn quý này một thể.
"Ngụy tướng, Nhậm An Lạc là một nữ tử, vừa mới tới từ nơi xa xôi, thô kệch lỗ mãng, há có thể đăng đường vào triều ngang hàng cùng chúng ta? Hơn nữa chức vị phó tướng mặc dù không cao, nhưng cũng có thể nắm giữ mấy vạn binh mã. Tương lai nàng nhờ công đầu hàng mà thỉnh cầu được đến biên cương, An Lạc trại từng có nhiều vết nhơ trong quá khứ, nếu ngày nào đó có được lòng quân, chắc chắn sẽ thành họa nuôi ong tay áo của Đại Tĩnh ta! Không bằng ban cho nàng một chức vị để trống khác, cung dưỡng ở kinh thành là được."
Giọng quan của tả tướng Khương Du nói rất có bài bản, chỉ là nếu không phải vì vị trí phó tướng được ban cho Nhậm An Lạc đó ban đầu dự định là để lại cho người trong gia tộc Khương thị, thì lời nói này sẽ thêm một chút uy lực.
"Lời này của Khương tướng sai rồi, Nhậm An Lạc đã đầu hàng rồi, tất nhiên sẽ trung thành với Đại Tĩnh, bệ hạ lúc trước đã chính thức ban cho nàng chức quan, nếu bây giờ nuốt lời, không cho nàng vào triều, uy tín của thiên tử vứt đi đâu? Huống chi Nhậm An Lạc là tướng tài nổi danh, chưa hẳn ngày nào đó không thể thành trụ cột của Đại Tĩnh ta!"
Hữu tướng Ngụy Gián run run bộ râu mép hoa râm, giọng nói như chuông đồng, nghe âm thanh này, rõ ràng một bộ dạng sống thọ!
"Hữu tướng nói quá lời rồi, chỉ là một nữ tử nhỏ bé, nói gì đến trụ cột!"
"Nếu đã là nữ tử nhỏ bé, tả tướng cần gì phải nói chuyện giật gân đến thế!"
"Nàng là phản tặc, gốc rễ thấp kém khó cắt đứt, bản chất côn đồ khó hòa hợp!"
"Đưa tới ba vạn thủy quân cho Đại Tĩnh ta, sao có thể lại gọi nàng ta là kẻ phản tặc!"
Thanh âm trong Thượng Thư Phòng quả thực không nhỏ, Nhậm An Lạc đang được nội thị dẫn vào hành lang gấp khúc nhướng mày, khóe miệng lộ ra ý cười không rõ có ý tứ hàm xúc gì.
"Được rồi!" Gia Ninh Đế ho một tiếng nặng nề, quét mắt nhìn phía dưới, "Hai vị thừa tướng xưa nay đức cao vọng trọng, vì một hạ tướng mà tranh luận không ngớt thì còn ra thể thống gì!"
Hai người liếc nhau, ngừng tranh cãi, thể diện của đế vương còn lớn hơn trời, bọn họ có to gan hơn nữa cũng không dám làm cho hoàng đế mất mặt.
Ngụy Gián bưng chén trà lên, thấy Khương Du ngồi ở đối diện thì ném cho một ánh mắt vân đạm phong khinh. Hiềm khích của vài chục năm lập tức nổi lên trong đáy lòng, chung quy hắn vẫn thua kém tên Khương Du quen lộng quyền thuật này, mấy năm nay hắn phải chịu không ít thiệt thòi mờ ám.
Ngay tức thì tròng mắt Ngụy lão thừa tướng xoay chuyển, hướng về phía người ngồi trên cao nhất cung kính nói: "Bệ hạ."
Khương Du thầm hừ một tiếng, lão già bảo thủ này vẫn còn ảo tưởng, hắn chẳng lẽ có thể thổi Nhậm An Lạc thành đóa hoa hay sao?
A, nhưng thật ra tả tướng đã quên, cô nương mười tám tuổi vốn dĩ là một nhành hoa, nếu bỏ qua không nói đến thân phận cùng các loại tin đồn, thì bản thân Nhậm An Lạc lại vô cùng phù hợp với những tiêu chuẩn này.
"Hữu tướng có gì muốn nói?"
"Lúc trước Nhậm An Lạc đầu hàng đã yêu cầu vị trí thái tử phi Đông Cung, bây giờ nếu như tùy ý thay đổi chức vị này, lấy tính khí của nàng ta, nếu như nàng nhắc lại việc này trên triều đường, phải làm sao mới tốt đây...."
Vẻ mặt tả tướng hơi ngừng lại, cúi đầu thầm mắng, lão thạch đầu già (đầu đá) trong hố này, vì muốn đối đầu với hắn mà lại dám nhắc đến chuyện này trước mặt bệ hạ, thật là lá gan to bằng trời!
Quả nhiên, nghe thấy lời này, Gia Ninh Đế híp mắt lại, vẻ mặt không rõ ràng nhìn thẳng hữu tướng.
"Vị trí thái tử phi vô cùng quan trọng, há có thể dễ dàng quyết định? Nhậm An Lạc đợi một lúc nữa sẽ đến, hai tướng không bằng gặp mặt nàng rồi mới lại bàn bạc thu xếp ra sao."
Đương lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng yết kiến.
"Bệ hạ, Nhậm tướng quân cầu kiến."
Gia Ninh Đế vừa muốn tuyên gặp thì tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, thị vệ bên ngoài thấy người chạy tới là đại tổng quản Trương Phúc của Từ An điện, nhất thời không dám ngăn cản để hắn tùy tiện quỳ gối bên ngoài.
"Bệ hạ, bệ hạ, không ổn rồi!" Thanh âm lanh lảnh vang vọng trong ngoài Thượng Thư phòng.
Nhìn thấy cảnh này, Nhậm An Lạc nâng mày, chân lập tức dừng lại tại chỗ.
Lông mày Gia Ninh Đế chùng xuống, phẫn nộ quát: "Lăn tới đây cho trẫm, nói cho rõ ràng!"
Trương Phúc vừa té ngã vừa lộn nhào chạy vào, trên mặt bình thường hay kiêu căng nay lại tràn đầy sợ hãi: "Bệ hạ, thái hậu ngất rồi, nô tài đã triệu ngự y vào vào cung....."
"Đông" một âm thanh vang lên, Gia Ninh Đế đột nhiên biến sắc, chiếc chén sứ trên tay đập xuống bàn án: "Cẩu nô tài, sao không nói sớm chút!"
Ngay khi nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, đi được vài bước thì nhớ ra Nhậm An Lạc còn chờ ở bên ngoài thư phòng, vội vàng phân phó hai vị tướng đang cuống quít đứng dậy: "Trẫm đi xem thái hậu, nếu Nhậm An Lạc đến, các ngươi thay trẫm tiếp kiến, những chuyện khác để sau lại thương nghị."
"Vâng, bệ hạ." Hai người nhìn theo phương hướng Gia Ninh Đế biến mất mà cung kính đáp, liếc nhau một cái, lại lần nữa ngồi vào ghế.
Ngụy Gián thầm than một tiếng, thái hậu tuổi tác đã cao, những năm gần đây thường ngất đi, bệ hạ vô cùng hiếu thuận với thái hậu. Nhậm An Lạc tới thật không đúng lúc, nếu như vào được mắt của bệ hạ, những mưu toan của tả tướng tất nhiên sẽ không thuận lợi.
Nhậm An Lạc đứng trên hành lang gấp khúc bên ngoài Thượng Thư Phòng, nghe được tiếng bẩm báo sợ hãi cùng căn dặn của Gia Ninh Đế ở bên trong, ngẩng đầu lên cũng chỉ kịp nhìn thấy một đạo thân ảnh màu vàng vội vàng biến mất.
Thần sắc nàng im lặng, ánh mắt có chút xa xăm.
Nội thị ở một bên đến gần mời nàng vào Thượng Thư Phòng, nàng nhẹ nhàng thở ra, buông hai tay không biết từ khi nào đã khẽ nắm, khóe miệng thầm cười, chậm rãi đi đến nơi tối trọng yếu tập trung quyền lực của Đại Tĩnh vương triều.
Tiếng bước chân vững vàng tới gần, hai vị lão đại nhân ngồi ngay ngắn trong Thượng Thư Phòng nheo mắt, không hẹn mà cùng ngẩng đầu.
Vừa nhìn qua, hai người cộng tuổi lại hơn một trăm đều thầm khen một tiếng, cho dù là tả tướng sắc mặt không vui thì tay cầm chén trà cũng ngừng một chút.
Không biết nên nói thế nào, khí phách của nàng ta xưa nay hiếm thấy, đại khí đoan chính, nếu không phải vì một chút khí chất vô lại giữa mi tâm, e rằng thật sự có thể nhận được sự ưu ái của thái tử Đại Tĩnh.
*Từ gốc 'bĩ khí': ngôn ngữ, hành động và phẩm chất lạnh lùng, bất cần thường bộc lộ ra theo thời gian, tạo cho người ta cảm giác của "không tốt", kiểu "xấu" đó không phải là làm điều xấu, mà là một cảm giác, một biểu hiện tự tin của một người.
An Lạc trại chủ thống trị vùng Tấn Nam quả nhiên bất phàm, hèn chi lại dám cầu hôn thái tử Đại Tĩnh, nếu nàng thành tâm phò tá thái tử, địa vị Đông Cung chỉ sợ sẽ càng thêm vững chắc.
Hữu tướng là thầy của thái tử, ánh mắt nhìn Nhậm An Lạc càng nhu hòa, sắc mặt tả tướng hơi ngừng lại một chút, cầm chén trà trên tay đặt lên bàn, phát ra tiếng động thanh lạnh.
"Nhậm An Lạc ra mắt hai vị tướng gia." Nhậm An Lạc ôm quyền hành lễ, hoàn toàn có tác phong của võ tướng.
Hai người ho khan một tiếng, đều có chút mất tự nhiên. Triều đình vài chục năm rồi không có nữ tử vào triều làm quan, lúc này nhận lễ của Nhậm An Lạc thật là có chút không thoải mái, nhưng hai người đều không phải là người bình thường, cho nên rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng nhìn về phía Nhậm An Lạc.
"Nhậm tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi." Ngụy Gián vuốt râu, cười nói: "Lão phu từ lâu đã nghe nói Nhậm tướng quân nổi danh nhất Tấn Nam, hôm nay được gặp liền biết tin đồn không phải là quá, đúng là nghe nói không bằng gặp mặt, tướng quân quả là một viên ngọc bị phủ bụi, bây giờ quy về một mối với Đại Tĩnh ta, bệ hạ biết người khéo dùng*, nhất định sẽ làm cho tướng quân càng uy danh hơn trước kia."
*Thành ngữ gốc 'Tri nhân thiện nhậm': có nghĩa là giỏi hiểu đạo đức và tài năng của con người mà sử dụng chúng một cách hợp lý nhất.
Nghe thấy lời tán thưởng khoa trương quá mức của hữu tướng, tả tướng run rẩy lông mày, thầm cười khẩy một tiếng, hắn dám sờ lương tâm chỉ thiên đối địa, trông thấy Nhậm An Lạc phía trước, lão già này ngay cả trong suy nghĩ cũng chưa từng nghĩ như vậy.
Chẳng qua, Nhậm An Lạc........quả thật là làm cho người ta ngoài ý muốn.
"Hữu tướng quá khen, Nhậm An Lạc là một kẻ thô kệch, gánh không nổi lời khen của lão thừa tướng, chỉ là tuổi tác cũng sắp lớn rồi, nơi chật hẹp nhỏ bé như Tấn Nam khó kiếm nổi vị hôn phu, nghe nói đất phương bắc có người tài tuấn, mới cố ý đến đây tìm hiểu."
Nhậm An Lạc híp mắt lại, lộ ra ý cười nồng nàn.
Hai vị thừa tướng bị lời nói quá mức thẳng thừng lộ liễu của Nhậm An Lạc đùa bỡn đến sửng sốt, lặng im một lát, hữu tướng cao giọng cười to: "Tướng quân có tính cách thật là bộc trực, sau này nếu rảnh không bằng đến phủ của lão phu làm khách."
Nụ cười này, không ngờ đáy mắt cũng có vài phần thật sự thưởng thức.
Thấy hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, đại ý như là hận đã gặp nhau muộn màng, tả tướng ho khan thật mạnh một tiếng, nói với Nhậm An Lạc: "Nhậm tướng quân, lão phu có mấy câu, vẫn mong tướng quân có thể nghe một chút."
Hai người bọn họ là tể phụ* đương triều, căn bản (vốn dĩ) không cần nói với Nhậm An Lạc như thế, nhưng hiển nhiên Gia Ninh Đế rất để ý Nhậm An Lạc, huống chi ba vạn thủy quân thu nhập vào Túy Nam đại doanh còn chưa bị Lạc Xuyên thu phục một ngày, bọn họ liền không thể xem Nhậm An Lạc như triều thần bình thường mà đối đãi như nhau một ngày.
*Tể phụ: tể tướng, thừa tướng (có thể chia ra thành hữu tướng và tả tướng), người đứng đầu triều đình giúp việc cho vua.
"Ồ, mời tả tướng cứ nói thẳng." Nhậm An Lạc cười nhạt, vẻ mặt nhìn tả tướng đầy ôn hòa.
"Hiện giờ biên cương không có chiến sự, tướng quân nhận chức phó tướng quả thật là dùng người tài không đúng chỗ, môn hầu huân quý ở kinh thành rất đông, quý nữ tài đức vẹn toàn lại không ít, tuổi tác của tướng quân suy cho cùng thì vừa đúng lúc, tốt hơn hết nên tìm một chức vị khác thoải mái, qua lại nhiều hơn với nữ tử thế gia, dựa vào sự tài tình của tướng quân, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa sẽ có thể nổi danh khắp kinh thành, đến lúc đó lão phu làm mai mối, giúp tướng quân tìm một chàng rể tốt, cũng có thể giải trừ sự hối tiếc của tướng quân."
Không hổ là tể tướng Khương Du quyền lộng thiên hạ của Đại Tĩnh, nói một hồi rất hợp tình hợp lý, hết sức biểu hiện sự từ ái của trưởng bối.
Tể tướng là người làm mối, chàng rể là con cháu thế gia, bất luận nữ tử Đại Tĩnh nào khi nghe được lời này chỉ sợ đều sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Chỉ tiếc......nàng là Nhậm An Lạc!
"Lời này của Khương tướng có ý gì?" Sắc mặt Nhậm An Lạc hơi trầm xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía tả tướng Khương Du, tác phong quân ngũ sắc bén dội thẳng vào mặt mà đến.
Trong phút chốc khí thế biến đổi trong mơ hồ này lại không phân cao thấp với hai vị tể tướng tung hoành trên triều đình Đại Tĩnh hơn mười năm, tròng mắt hữu tướng rũ xuống, khóe miệng có ý cười, bưng trà lên nhấp từng ngụm nhỏ.
Tả tướng khẽ giật mình, phản ứng của Nhậm An Lạc thực sự trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của hắn, còn chưa kịp phản ứng, Nhậm An Lạc đã vô cùng tức giận mở miệng.
"An Lạc sớm đã có lời, thỉnh cầu để quy hàng Đại Tĩnh là vị trí Đông cung thái tử phi, mặc dù bệ hạ không đồng ý, An Lạc cũng chưa bao giờ nghĩ tới gả cho bất cứ ai khác, tả tướng mong muốn giúp An Lạc lại tìm một vị hôn phu, là vì cảm thấy An Lạc là người đứng núi này trông núi nọ, hay là cho rằng vương triều Đại Tĩnh còn có vị hôn phu càng phù hợp hơn so với thái tử điện hạ?"
Đại đường một mảnh tĩnh lặng, Ngụy Gián cúi đầu, không nhìn vào Nhậm An Lạc lời lẽ chính nghĩa nữa, ông vô cùng gian nan nuốt một ngụm trà xuống bụng, mới đè nén được sự xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.
Ông dám khẳng định, cho dù là Gia Ninh Đế quân lâm thiên hạ, cũng chưa từng làm cho Khương Du mất thể diện như vậy!
Bất luận trả lời thế nào, Khương Du đều không thể tự bào chữa cho qua chuyện. Nếu hắn coi thường tính cách của Nhậm An Lạc, đó sẽ là hành vi làm mất khí độ của tể tướng, còn về phần câu hỏi thứ hai của Nhậm An Lạc.....đào sâu hơn mà nói, cũng được coi là một lời chỉ trích*!
*Tru tâm: có nghĩa là vạch trần hoặc chỉ trích những suy nghĩ hoặc ý định của mọi người.
Chỉ một câu nói đã khiến Khương tướng gia biện luận hùng hồn á khẩu không nói nên lời, mặt nạ nhân nghĩa bị xé ra không chút lưu tình.
Bất kể là vô tình hay cố ý, Nhậm An Lạc người này, trí dũng* song toàn, nhất định là người cực tốt.
*Trí dũng: trí tuệ và dũng khí (chứ không phải dũng trong dũng mãnh về thể lực)
Sắc mặt tả tướng thâm trầm lạnh lẽo, hắn đứng sừng sững trong triều đình hơn mười năm, còn chưa bao giờ có người dám chất vấn hắn như vậy.
Khá khen cho một tên Nhậm An Lạc!
Hắn chăm chú nhìn Nhậm An Lạc một lúc lâu, híp mắt lại trầm giọng nói: "Nhậm tướng quân nói quá lời rồi, lão phu chẳng qua là có lòng tốt, chưa biết rõ tâm ý của tướng quân nên mới có sự hiểu lầm này, thực là không nên."
"Nếu đã là hiểu lầm, tháo gỡ là được, An Lạc là người thôn quê, vừa rồi đã đắc tội tướng gia."
Tả tướng mím miệng ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười*, Nhậm An Lạc cũng không kém cạnh hơn bao nhiêu, đao quang kiếm ảnh không một tiếng động.
*Thành ngữ gốc 'tiếu lý tàng đao': có nghĩa là bên ngoài tốt với mọi người, nhưng trong lòng nham hiểm và độc ác.
"Có điều Khương tướng có một lời thật ra không sai, hiện giờ không có chiến sự, An Lạc chiếm chức phó tướng quả là lãng phí......"
Nghe được lời ấy, sắc mặt thâm trầm của tả tướng cuối cũng có chút hòa hoãn lại, theo như hắn thấy, đây là Nhậm An Lạc cầu hòa cho sự việc vừa rồi.
Hữu tướng hơi nhíu mày không tán thành nhìn về phía Nhậm An Lạc. Nhậm An Lạc vốn là tướng tài, nếu phải ở kinh thành đảm nhiệm chức quan nhàn hạ, sớm muộn gì cũng sẽ bị phai nhạt ý chí chiến đấu.
"Ý kiến của Nhậm tướng quân rất phải...."
"An Lạc từ nhỏ đã ở An Lạc trại lớn lên, lây nhiễm một thân tác phong thổ phỉ, muốn học một chút phương pháp giải quyết công việc của triều thần Đại Tĩnh. Đại Lý tự quản lý công việc của đế đô, chi bằng cứ điều An Lạc đến Đại Lý tự đảm nhiệm chức thiếu khanh*, tả tướng xem có được không?" Nhậm An Lạc cười nói, thần sắc thành khẩn.
*Thiếu khanh: chức phó quan ở Đại Lý tự
Tả tướng thực sự có chút ngoài ý muốn, Đại Tĩnh lập quốc mới mấy chục năm, không ít thế gia có công dựng nước sinh sống ở kinh thành từ lâu, hai đời đế vương đều ban ân lớn, con dòng cháu giống ở kinh thành ỷ thế làm bậy là chuyện bình thường. Đại Lý tự chưởng quản việc của đế đô, tuy cũng có chút quyền hạn, nhưng lại là một cái nha môn không biết lấy lòng, nếu không phải Đại Lý tự khanh* Bùi Triêm giải quyết công việc khôn khéo, biết xu nịnh hai bên, thì cũng không thể bình yên đến bây giờ.
*Đại Lý tự khanh: chức quan đứng đầu Đại Lý tự thời xưa gọi là khanh.
Huống chi thiếu khanh chỉ là chức quan cấp phó của Đại Lý tự, phân vị chỉ là tứ phẩm, tính khí Nhậm An Lạc nhìn thế nào cũng không giống người có thể ở dưới cơ Bùi Triêm lâu dài.
Có điều như thế cũng tốt, nếu Nhậm An Lạc vào Đại Lý tự, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra tai họa, tả tướng cân nhắc xong đã ra quyết định: Nếu Nhậm tướng quân tự nguyện vào Đại Lý tự, lão phu chắc chắn sẽ giúp tướng quân góp lời trước mặt bệ hạ."
Nhậm An Lạc mỉm cười cảm tạ tả tướng, nếu đã có quyết định bàn bạc, ba người hàn huyên vài câu rồi ra khỏi Thượng Thư Phòng, tả tướng đi phía trước, thần sắc trên mặt không rõ.
Hữu tướng cố ý rớt lại phía sau vài bước, thấy Nhậm An Lạc thần thái tự nhiên, thấp giọng khuyên nhủ: "Nhậm tướng quân, lão phu thấy ngươi đều không giống người có tính nết bảo sao nghe vậy, hà tất vì bị gián quan nói như vậy mà bẻ đi vây cánh, mai một ở kinh thành?"
Lương tướng đương nhiên phù hợp với sa trường, mặc dù da ngựa bọc thây, cũng là kết cục số mệnh đã định. Nhậm chức ở Đại Lý tự, quả là đáng tiếc. Ngụy Gián tuy tính tình cương trực bảo thủ, nhưng cũng thật sự yêu thích người tài.
Nhậm An Lạc dừng bước chân lại, nhìn lão thừa tướng vẻ mặt thản nhiên mà nở nụ cười, trong mắt sinh ra ánh sáng rạng rỡ, màu sắc đồng tử đen nhánh thông suốt rõ ràng.
"Ngụy tướng, ngài đã tin tưởng An Lạc có năng lực ở trên chiến trường giương cánh, vì sao không tin ta cũng có năng lực ở trên triều đình bay lượn? Trong thiên hạ nam tử có thể làm được gì, nữ tử cũng có thể làm được như vậy."
Ngụy Gián giật mình tại chỗ, nhìn nữ tử trước mặt mà im lặng một lúc lâu.
Nhậm An Lạc cười nhạt, hành lễ với Ngụy Gián xong mới chậm rãi mà đi.
Thân ảnh tiêu sái dưới ánh phản quang chiếu ra cảm giác quen thuộc mơ hồ, loại tính cách tùy ý và sự hào hùng từ trước đến nay chưa từng có như vậy, kể từ khi Thái tổ băng thệ mười sáu năm trước, sau khi gia chủ của Đế gia Đế Thịnh Thiên biến mất thì ông không bao giờ còn được trông thấy nữa.
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu nhìn thấy Nhậm An Lạc, chưa từng coi nàng thành nữ tử bình thường khác, cũng là bởi vì cái nguyên nhân này đi.
Nhậm An Lạc đi qua ngự hoa viên, thấy Uyển Thư cùng Uyển Cầm đang canh giữ ở cửa vào, liền dẫn các nàng bước ra ngoài cung.
Ba người bất luận là quần áo hay điệu bộ đều khác một trời một vực với nữ tử bình thường, chỉ chốc lát sau đã kéo tới một vài cung nữ nhìn lén rồi nghị luận.
Bên trong đình nghỉ mát trên hòn giả sơn Ngự Hoa Viên, một thiếu nữ váy hoa lệ nghe được âm thanh, rũ mắt nhìn xuống, chỉ kịp thấy một chút bóng dáng tiêu sái cực sắc bén, hiếu kỳ hỏi: "Bích Linh, người nào vào cung vậy?"
Cung nữ canh giữ ở một bên bưng lên trà bánh cho thiếu nữ: "Công chúa, nghe nói là nữ trại chủ Nhậm An Lạc ở biên cương kia vào cung."
Thiếu nữ nhàn rỗi ngồi ở đình nghỉ mát là công chúa được sủng ái nhất hiện giờ, nàng với Cửu hoàng tử là huynh muội ruột cùng một mẫu thân, nhận hết sủng ái của hoàng đế, lại thêm tả tướng còn là ngoại tổ phụ của bọn họ, cho nên mắt luôn cao hơn đầu.
"Ồ? Nàng ta chắc đã gặp qua phụ hoàng, cũng không biết rốt cuộc là dạng nhân vật gì, lại dám nói muốn gả cho thái tử ca ca!" Thiếu nữ cười nói, đáy mắt đều là ý cười ngạo mạn.
Bích Linh phụ họa vài câu, thuận theo lời của Thiều Hoa dỗ nàng vui vẻ ra mặt.
Nữ nhi Đỗ Đình Phương của hộ bộ thượng thư có mối quan hệ cá nhân rất thân thiết với Thiều Hoa công chúa, chuyện nàng ngưỡng mộ thái tử mọi người đều biết, công chúa tự nhiên sẽ không thích Nhậm An Lạc nói xằng nói bậy cầu hôn thái tử điện hạ.
Chập tối, Thượng Thư Phòng.
Gia Ninh Đế vội vã trở về từ Từ An điện nhìn thấy tả tướng vẫn còn đang chờ, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn.
"Bệ hạ, thái hậu có bình an không?" Tả tướng cung kính hỏi, thần sắc lo lắng.
"Không sao rồi, thái hậu chỉ là do phải ở dưới nhiệt độ nóng nực." Gia Ninh Đế xua tay, "Tả tướng lưu lại đến lúc này, có phải là đã cùng hữu tướng thương lượng ra cách thu xếp cho Nhậm An Lạc rồi?"
Tả tướng gật đầu: "Bệ hạ, Nhậm An Lạc tự mình thỉnh cầu nhậm chức thiếu khanh của Đại Lý tự, thần cùng với hữu tướng đều cảm thấy rất thỏa đáng."
"Sao? Thiếu khanh Đại Lý tự?" Gia Ninh Đế thản nhiên nhìn thoáng qua tả tướng, "Nếu đã là nàng tự mình thỉnh cầu, thì cứ theo như nàng đã tấu."
Tả tướng thở nhẹ một hơi, hắn đợi đến lúc này để thuận tiện biến chuyện này thành kết cục đã định, miễn cho Nhậm An Lạc lại hối hận.
"Tả tướng, có nhiều lời đồn về Nhậm An Lạc ở đất Tấn Nam, theo như ngươi thấy hôm nay, Nhậm An Lạc này là người thế nào?" Gia Ninh Đế thờ ơ hỏi, mắt đen trầm lại hàm chứa vài phần nghiền ngẫm.
Những gì xảy ra trong Thượng Thư Phòng đã được truyền vào lỗ tai hắn không sót một chữ từ lâu, trái lại hắn chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ một nữ tử biên cương mười tám tuổi cũng có thể khiến cho thừa tướng của hắn không còn lời để đối đáp.
Tả tưởng không nói gì cả nửa buổi, trước vẻ mặt tràn đầy hứng thú của Gia Ninh Đế, đột nhiên nhớ lại ánh mắt sắc bén chứa đầy sát khí của nàng ta, chỉ cúi người nhẹ nhàng đáp một câu, vô cùng nghiêm túc chắc chắn.
"Bệ hạ, Nhậm An Lạc......quyết không thể làm một tướng quân của Đại Tĩnh ta."
Hết chương 5