Ngay cả Trương thị bên cạnh lúc này cũng quên cả khóc lóc, dường như bị tội danh mà Mộ Lưu Vân nói ra dọa sợ, trừng mắt há mồm, ngây ngốc nhìn bọn họ, không nói nên lời.
"Nếu ngươi không nói, vậy ta sẽ nói thay ngươi." Mộ Lưu Vân đi tới đi lui trước mặt tên thợ săn, "Hôm trước ngươi đi săn trong núi, gặp một người phụ nữ đi ngang qua sườn núi, thấy người phụ nữ đó da trắng tướng mạo đẹp, dáng người thướt tha, liền nảy sinh tà niệm, cưỡng ép bắt cóc người ta, cướp đi trong sạch của người phụ nữ đó!
Người phụ nữ đó thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi đỏ trên ngực ngươi, nàng ta ra sức chống cự, kiên quyết không theo, còn dùng móng tay cào lên lưng ngươi mấy vết máu!"
Tên thợ săn ban đầu nghe Mộ Lưu Vân nói hắn ta bắt cóc người ta như thế nào, trên mặt còn lộ ra vẻ căng thẳng, nghe đến phía sau, trong ánh mắt đã nhiều hơn mấy phần khinh thường được che giấu cẩn thận.
"Đại nhân, những điều ngài nói đều chưa từng xảy ra! Không tin ngài cho người kiểm tra! Trên ngực tiểu nhân không có nốt ruồi đỏ gì cả! Trên lưng cũng không có vết cào! Tiểu nhân oan uổng!" Hắn ta ưỡn ngực, lớn tiếng kêu oan.
"Kiểm tra!" Mộ Lưu Vân gật đầu với nha dịch bên cạnh.
Tên nha dịch bước tới, cởi dây thừng trên người tên thợ săn ra một chút, xé toạc vạt áo trước của hắn ta.
Trương thợ săn ngày thường hay lên núi săn bắn, da dẻ thô ráp, bị nắng phơi sạm đen, nhưng trên ngực thật sự không có nốt ruồi đỏ nào.
Tên nha dịch lại kéo cổ áo hắn ta xem xét sau lưng, sau lưng cũng lành lặn, không hề có dấu vết bị cào cấu.
"Bẩm đại nhân... Cái này..." Tên nha dịch không ngờ kết quả kiểm tra lại như vậy, nhất thời có chút lúng túng.
Nhìn Mộ Lưu Vân nói chắc nịch như vậy, nhưng kiểm tra một hồi lại không thu hoạch được gì, tiếng bàn tán bên ngoài sân lại càng lúc càng lớn.
"Đại nhân ơi, ngài xem tiểu nhân không hề nói dối! Trên người tiểu nhân không có nốt ruồi cũng không có vết thương, xin đại nhân minh xét!" Trương thợ săn miệng thì đáng thương cầu xin, nhưng hai mắt lại đảo như rang lạc, len lén quan sát phản ứng của Mộ Lưu Vân.
"Ta không hề oan uổng ngươi, nốt ruồi gì đó, có lẽ là ta nhớ nhầm, dù sao những chuyện thế này ta xử lý cũng nhiều, nhớ lẫn lộn cũng không phải chuyện hiếm." Mộ Lưu Vân không hề bối rối, thản nhiên nói tiếp, "Phía trước nhớ nhầm, nhưng phía sau chắc chắn không sai!
Ngươi thấy người phụ nữ kia da trắng đẹp đẽ, liền nảy lòng tà da^ʍ, sau khi chiếm được nàng ta vẫn chưa thỏa mãn, còn oán trách với nàng ta, nói nếu không phải trong nhà có bà vợ da vàng như nghệ, tóc tai như rơm rạ, da thô ráp như giấy nhám, nhìn một cái đã thấy sợ, chạm vào một cái đã muốn nôn, làm sao bằng người phụ nữ kia trắng trẻo nõn nà, nhìn đã thấy ngứa ngáy trong lòng!
Ngươi nói với thiếu phụ kia, đã bị ngươi cưỡng bức rồi, chi bằng đi theo ngươi, còn hơn là tìm đến cái chết, ngươi ở trên núi Đà Phong có một chỗ nghỉ chân, có thể an trí nàng ta ở đó, ngươi ngày thường cũng không ở nhà, mượn cớ lên núi săn bắn, hai người cũng có thể hú hí với nhau.
Chờ ngươi tìm được cớ, sẽ bỏ bà vợ da vàng ở nhà, rước nàng ta về nhà, đường đường chính chính sống chung với nhau.
Ngươi còn nói nếu bà vợ ở nhà không biết điều, ngươi là thợ săn, có cung tên, cùng lắm thì lừa nàng ta lên núi, một mũi tên bắn chết, vứt xác trong rừng, mấy hôm sau quay lại tìm, chắc cũng bị thú dữ gặm nhấm hết rồi, đến lúc đó chỉ cần nói là bà vợ tự mình lên núi tìm người, không may gặp phải mãnh thú, bị mãnh thú ăn thịt, như vậy ngươi sẽ thành người góa vợ, có thể tái giá!
Phụ nhân kia không nghe những lời ma quỷ của ngươi, kiên quyết không theo, ngươi thẹn quá hoá giận, sợ nàng ta về báo quan, liền ra tay tàn nhẫn, kéo nàng ta xuống sông, muốn dìm chết nàng ta, người phụ nữ kia vùng vẫy rơi xuống nước, bị nước sông cuốn trôi, may mắn được người ta cứu sống, mới giữ được mạng sống để báo quan!"
Mộ Lưu Vân nói xong, ánh mắt rơi vào Trương thị bên cạnh, đánh giá nàng ta một lượt, chậc lưỡi nói: "Lời này ta vốn cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng hôm nay gặp nương tử nhà ngươi rồi... Ngươi nói với phụ nhân kia quả nhiên không phải là lời nói dối!"
Trương thị vốn đã bị Mộ Lưu Vân nói cho choáng váng, nghe đến sau cùng, sắc mặt dần dần thay đổi, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được, bỗng nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
"Được lắm tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi đã sớm có ý đồ này rồi phải không? Ta nói lần trước ngươi lên núi, ta đã chuẩn bị đầy đủ lương khô cho ngươi, ngươi lại muốn ta cách hai ngày lại đưa thêm lên núi, thì ra ngươi muốn ta chết! Ta ở nhà vất vả chăm lo cho cả nhà già trẻ, ngươi lại muốn hại chết ta! Ngươi còn là người nữa không!"