Chương 37: Nắm chắc phần thắng

Hai người phụ nữ lao về phía bộ quần áo dính máu, đến gần rồi thì sợ hãi vội vàng dừng bước, Triệu gia nương tử run rẩy liếc nhìn một cái, sau đó mới bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát, vừa xoa ngực vừa vội vàng lùi lại.

"Không phải Tam Lang nhà ta!" Tuy vội vàng lùi lại, nhưng sắc mặt Triệu gia nương tử đã giãn ra không ít, "Tam Lang nhà ta lúc ra khỏi nhà hôm trước, mặc y phục màu đen, không phải màu này!"

Phản ứng của Trương gia nương tử lại hoàn toàn ngược lại, vừa nhìn thấy bộ y phục màu xanh đậm bị nhuốm máu, sắc mặt lập tức thay đổi, hai mắt nhìn chằm chằm, sau đó lại run rẩy nhìn cây cung gãy bên cạnh, tiến lại gần quan sát, rồi "á" một tiếng ngã ngồi xuống đất.

"Ngươi có nhận ra những thứ này không?" Mộ Lưu Vân thấy có hy vọng, vội vàng hỏi.

"Ta nhìn y phục và cây cung này... hình như là của Đại Lang nhà ta! Hai ngày trước hắn vào núi săn bắn, theo thói quen trước đây, hôm nay phải về nhà rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, ta ở nhà chờ đợi cũng sốt ruột lắm..." Trương gia nương tử nhìn những thứ đó, sắc mặt trắng bệch, môi run run, suýt chút nữa thì nói không ra lời.

"Trên cây cung hình như có khắc chữ, ngươi hãy nhận dạng xem, có phải là họ của nhà ngươi không!" Mộ Lưu Vân nhắc nhở nàng.

"Nhưng ta một chữ cũng không biết... Đại Lang nhà ta cũng chỉ biết viết tên mình thôi! Hắn quả thật có khắc gì đó lên cây cung của mình, nhưng ta cũng không nhận ra được là chữ gì..." Trương gia nương tử ấp úng nói.

"Tiếc là cây cung này đã hỏng, chữ trên đó cũng không nhìn rõ, nhưng nhìn thì giống chữ "Trương"..." Mộ Lưu Vân lẩm bẩm.

Thính giác của Trương gia nương tử rất tốt, nghe rõ ràng câu nói này, vừa nghe thấy hình như là chữ "Trương", lập tức hai mắt trợn trắng, suýt nữa thì ngất xỉu, may mà được người bên cạnh đỡ lấy, dân làng xung quanh vừa đưa nước vừa quạt cho nàng ta, lúc này nàng ta mới từ từ tỉnh lại.

"Thật là khổ quá... Nếu Đại Lang thật sự xảy ra chuyện gì, trong nhà ta còn mẹ chồng già yếu, hai đứa con thơ dại, sau này biết sống sao đây!" Trương gia nương tử tỉnh lại liền ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết.

Mộ Lưu Vân bị tiếng khóc của nàng ta làm cho đau đầu, vừa móc tai vừa xua tay với nàng ta: "Đừng có khóc lóc nữa! Mấy vị thương nhân này chỉ tìm thấy y phục và cây cung, chứ không phát hiện thi thể nào ở gần đây, biết đâu Đại Lang nhà ngươi gặp phải mãnh thú bị thương, đã chạy thoát rồi?

Ngươi hãy miêu tả dáng vẻ của Đại Lang cho ta nghe, ta sẽ phái thêm người lên núi tìm giúp ngươi!"

Trương gia nương tử nghe vậy, vội vàng quỳ xuống tạ ơn, nói: "Đại Lang nhà ta cao mét tám, trên vai có một vết sẹo, là do trước đây đi săn bị cáo cắn..."

"Còn dung mạo? Trên mặt có đặc điểm gì dễ nhận dạng không?" Mộ Lưu Vân tiếp tục dẫn dắt nàng ta.

Trương gia nương tử theo câu hỏi của hắn mà trả lời: "Đại Lang nhà ta lông mày rậm, gần như liền lại với nhau, rất dễ nhận dạng!"

Mộ Lưu Vân gật đầu: "Được rồi, ngươi đừng lo lắng, hãy về nhà yên tâm chờ đợi, ta sẽ phái người lên núi Đà Phong tìm giúp. Mà nói đi cũng phải nói lại, Đại Thụy triều ta quốc thái dân an, rất nhiều phụ nữ cũng có thể ra ngoài buôn bán kiếm sống, không cần phải dựa dẫm vào phu quân, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng..."

Nói đến đây, Mộ Lưu Vân bị một cây quạt gõ nhẹ vào eo, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Giang Cẩn đang đứng sau lưng, vẻ mặt nho nhã, nuốt những lời còn lại vào bụng, không nói ra nữa, chỉ xua tay với người phụ nữ kia: "Đi đi, về nhà chờ tin tức đi!"

Trương gia nương tử vừa khóc lóc vừa cảm tạ, ba bước ngoái đầu nhìn lại một lần, lo lắng rời đi.

Lý chính nhiệt tình mời bọn họ đến nhà uống chén trà, nghỉ ngơi một chút, Mộ Lưu Vân cố nén cơn đau nhức hai chân, xua tay với ông ta: "Lòng tốt của Lý chính, ta xin nhận, trà thì không cần đâu, ta còn phải về sắp xếp người lên núi tìm người, xem ra Trương thợ săn kia cũng bị thương, không biết nặng nhẹ ra sao, không thể trì hoãn được."

Hắn đã nói như vậy, Lý chính cũng không khách sáo nữa, những lời mời uống trà nóng ban nãy, vốn cũng chỉ là nói cho có lệ, tuy trong mắt một Lý chính nhỏ bé, chức vụ Tư Lý Tham Quân của Mộ Lưu Vân ở châu phủ cũng coi như không nhỏ, vạn lần không thể đắc tội, nhưng một người ngày ngày tiếp xúc với xương người chết, ít nhiều cũng mang theo chút xui xẻo, ông ta cũng không thật lòng muốn mời Mộ Lưu Vân đến nhà mình.

Ra khỏi làng, Mộ Lưu Vân bảo hai nha dịch tìm chỗ xử lý bộ quần áo dính máu và cây cung gãy, sau đó dẫn bọn họ rẽ vào một con đường nhỏ, đi chưa được bao lâu, ngay cả Viên Giáp thiếu kiên nhẫn nhất cũng chưa kịp hỏi, thì đã nhìn thấy một quán trà ở ven đường phía trước.

"Đại nhân," Không còn người ngoài, Mộ Lưu Vân không dám nói chuyện thiếu lễ phép với Viên Mục nữa, "Vừa rồi ngài cũng nghe thấy rồi đấy, Trương gia nương tử nói, tên thợ săn kia hai ngày trước vào núi, hôm qua dám đến bờ sông giở trò đồϊ ҍạϊ với nhũ mẫu Lý thị Đồng gia, chắc là trên núi không săn được gì, rảnh rỗi sinh nông nổi, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi!