"Thiếu gia, ngài giúp một tay đi! Người nhà của Đồng chưởng quỹ nói rồi, đều biết mười vụ án ở nha môn thì sáu vụ là Khổng đại nhân nhờ ngài đến giúp đỡ phá án, bọn họ cũng sợ trực tiếp đến nha môn tìm Khổng đại nhân, lỡ như làm ầm ĩ lên mà không bắt được người, Lý thị sẽ càng không có cách nào sống tiếp, vậy chẳng phải bị ép đến đường cùng hay sao!"
Hồng Quả tâm địa mềm yếu, vừa rồi nghe gia đinh của Đồng gia đến kể lại thì đã cảm thấy bi phẫn, bây giờ lại hết lời khuyên nhủ Mộ Lưu Vân, sợ hắn trực tiếp từ chối chuyện này.
Mộ Lưu Vân ban đầu đối với bà nhũ mẫu trắng trẻo Đồng gia không mấy hứng thú, nhưng sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, liền tỉnh táo hẳn ra.
Thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, chuyện vừa rồi còn đang không biết phải làm sao, bỗng chốc đã có manh mối!
"Được rồi, ngươi cho người đi nói với Đồng gia đến đây, cứ chờ ở cửa, ta đi bẩm báo với Viên đại nhân một tiếng rồi theo hắn đi!" Mộ Lưu Vân sảng khoái phất tay với Hồng Quả.
Hồng Quả mừng rỡ, đáp lời rồi xoay người chạy đi.
Mộ Lưu Vân đã có cách ứng phó cũng sải bước nhanh nhẹn, đi nhanh về phía sân sau, Viên Giáp đang đen mặt canh giữ ở đó, thấy hắn đến cũng không có ý định tránh đường, Mộ Lưu Vân cũng không để ý đến điều này, hắn cũng không muốn đi vào.
"Viên đại ca, Viên đại nhân đang bận sao? Làm phiền đại ca chuyển lời với Viên đại nhân, trong huyện có một nhà buôn bán quen biết với ta xảy ra chút chuyện, mời ta đến giúp đỡ, vừa rồi ta định đến báo với Viên đại nhân một tiếng, nhưng không khéo thời gian gấp gáp..." Mộ Lưu Vân có chút chột dạ cười gượng chắp tay với Viên Giáp, "Vậy làm phiền đại ca, ta đi trước."
Viên Giáp đảo mắt, xoay người đi vào, lười nói với hắn thêm một câu.
Mộ Lưu Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sải bước nhẹ nhàng đi ra ngoài, còn chưa đi được bao xa, liền nghe thấy phía sau có người gọi "Mộ tiên sinh", trong Mộ gia, ngoài ba người chủ tớ họ Viên ra, không còn ai gọi hắn như vậy, vì vậy hắn vội vàng dừng bước, quay đầu lại nhìn, Viên Ất đang sải bước đi về phía này.
"Mộ tiên sinh xin dừng bước!" Thái độ của Viên Ất đối với Mộ Lưu Vân luôn luôn khách khí hơn Viên Giáp rất nhiều, bây giờ cũng vậy, trên mặt mang theo nụ cười khách sáo, hòa nhã nói với hắn, "Gia nhà ta nói dù sao cũng đang rảnh rỗi, nếu bên vụ án thi thể không đầu tạm thời chưa có tin tức gì, chi bằng cùng Mộ tiên sinh đi một chuyến, cũng nhân tiện được mở mang tầm mắt, xem Mộ tiên sinh phá án."
"Chỉ là chút chuyện vụn vặt, không dám làm phiền Viên đại nhân..." Mộ Lưu Vân vội vàng muốn từ chối.
"Mộ tiên sinh đừng khách sáo!" Nụ cười của Viên Ất thêm vài phần bất đắc dĩ, "Trong nhà tiên sinh nữ quyến đông đảo, nếu tiên sinh không có ở nhà, ba người chúng ta ở đây dường như cũng nhiều bất tiện, chi bằng ra ngoài đi dạo cùng Mộ tiên sinh một chút."
Mộ Lưu Vân á khẩu không trả lời được.
Viên Ất nói "nữ quyến đông đảo" đã là rất khách khí rồi, so với lời đồn bên ngoài dễ nghe hơn không biết bao nhiêu, Viên Mục tuy xuất thân bất phàm, nhưng nghe đồn tính tình người này thất thường, khó đoán, không nói đến chuyện vẫn chưa cưới vợ, mà hậu viện của hắn sạch sẽ đến mức không có bóng dáng của nữ nhân, còn lại hai huynh đệ Viên Giáp Viên Ất thì càng không cần phải nói, căn bản chính là một đôi đũa - hai tên độc thân.
Trong nhà có nhiều nữ quyến như vậy, ngoại trừ nha hoàn ra, còn có mấy người giống như Thường Nguyệt Sam, không danh không phận được tạm thời thu nhận trong nhà, chủ tớ Viên gia người ta muốn tránh hiềm nghi, cũng không phải là không có lý.
Thấy đã không còn lý do gì để từ chối, Mộ Lưu Vân chỉ đành phải chắp tay khách sáo với Viên Ất: "Có Đề hình đại nhân cùng đi, vậy thì không còn gì tốt hơn!"
Mộ Lưu Vân đợi ở cửa khoảng tầm năm phút, Viên Mục liền dẫn theo hai huynh đệ Giáp Ất đến. Viên Mục mặc một bộ trường bào rộng tay màu xanh lam, đầu đội khăn lụa the, cả người ăn mặc trông giống như một thư sinh bình thường.
Chỉ là bên hông hắn vẫn đeo thanh trường kiếm màu đen tuyền nhỏ dài kia.
Thời buổi này ai đã từng thấy thư sinh nào đeo bên hông một thanh trường kiếm toát ra sát khí như vậy chứ?
Mộ Lưu Vân mấp máy môi, vốn định nhắc nhở Viên Mục, nếu muốn cải trang thường phục, đóng giả thư sinh, tốt nhất nên cất kiếm đi.
Nhưng lời đến bên miệng hắn lại thôi, nghĩ đến dù sao cũng là quen biết không sâu, nói nhiều sợ lỡ lời, thanh kiếm này đối với Viên Mục hình như rất quan trọng, lỡ như không cẩn thận đυ.ng chạm phải chỗ nào, bản thân hắn chỉ là một quan chức nhỏ nhoi, sợ là không gánh nổi hậu quả.
Hơn nữa, không cần phải nói đến những lời ca ngợi như tuấn tú lịch lãm, phong độ ngời ngời, chỉ cần nói đến đôi mắt của Viên Mục, sắc bén như chim ưng, ai đã từng thấy một thư sinh cả ngày chỉ biết đọc sách thánh hiền lại có ánh mắt như vậy?