"Tương phi nương nương nói tài đánh đàn của Hoàng hậu nương nương không tầm thường, chẳng biết có được thần thϊếp có được thưởng thức một chút hay không?" Hinh Tuyết không cam lòng, không biết đã làm cho nhiều người tức giận. Trước kia ở trước mặt Phù Diêu Tam vương tử muốn bêu xấu Đại Nhi còn chưa nói, hôm nay ở trước mặt đại thần và hiền tài còn muốn lặp lại một lần nữa.
Nàng thật sự cho rằng Bách Phi Thần dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy sao?
Quả nhiên, ánh mắt của Bách Phi Thần như lưỡi đao liếc về phía Hinh Tuyết, Hinh Tuyết giật mình, sắc mặt trắng bệch. Đúng vậy, Lâm Đại Nhi đại biểu cho hoàng gia, nàng mất mặt giống như Hoàng thất mất mặt. Nàng thật là hồ đồ!
Mà bên kia, Vinh vương gia không hề động dung cũng nhíu mày, giống như đang bất mãn nghĩa nữ của mình không hiểu chuyện nhưng không mở miệng nói gì, hắn biết, nếu mở miệng thì càng vứt bỏ hoàn toàn mặt mũi hoàng gia, không biết Bách Phi Thần sẽ tức giận đến mức nào đấy.
"Tô công tử thật sự không suy nghĩ những lời của Hoàng thượng mới vừa đề nghị?" Đại Nhi nghiêng mắt nhìn qua Hinh Tuyết, rồi nhìn về phía Tô Lăng, trên mặt không có chút nào tức giận.
"Từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng, Tô công tử cố chấp âm luật như thế sợ rằng sẽ phải cô độc cả đời." Đang lúc nói chuyện, như hữu ý như vô ý liếc mắt về phía Ôn Ngọc vẫn lạnh nhạt không nói.
Tô Lăng tự nhiên hiểu ý tứ của Đại Nhi, dường như hắn cũng đột nhiên cảm thấy ngoại trừ âm luật, hắn càng có chuyện quan trọng để theo đuổi. Đang lúc do dự, chỉ nghe Đại Nhi nói tiếp.
"Ngọc tiểu thư, Bổn cung đặc biệt yêu thích một nhạc khúc, vừa khéo cũng là nhạc khúc mà các hủ nữ thích nhất, không biết Ngọc tiểu thư có nguyện ý hợp tấu bổ sung với bản cung hay không." Nói là hỏi, nhưng không khác gì là câu khẳng định.
"Thật là vinh vạnh." Ôn Ngọc đứng dậy hành lễ, trên khuôn mặt lạnh nhạt đã có chút ấm áp.
Đại Nhi gật đầu, sai người đặt ở giữa thảm đỏ một cây cổ tranh và một cây đàn tỳ bà, Đại Nhi đi về phía chủ vị ngồi vào chỗ của mình, Ôn Ngọc cũng tay ôm tỳ bà đứng ở bên cạnh nàng, vì hát nàng dĩ nhiên phải đứng chỗ tốt nhất.
Đại Nhi cười, mặc dù không biết vị cô nương này vì nguyên nhân gì mà tới, nhưng nếu là cô nương hủ nữ, làm sao không biết tất cả hủ nữ trong thiên hạ thích nhất 'Hà Đồ đánh đổ thiên hạ'? Lúc nảy mình nói như vậy, tự nhiên cũng muốn xác định vị cô nương này biết hay không biết. Thái độ như thế dĩ nhiên là nghe nhiều nên quen thuộc rồi. Nhớ năm đó, mình học một nhạc khúc hoàn chỉnh, đã khổ luyện một năm nhạc cụ cổ điển, Tỳ Bà, Cổ tranh, Ngọc Cầm …. Những ngày tháng đó vô cùng thú vị. Còn buộc sư phụ, sư huynh học theo, thật là hoài niệm a.
Cổ tranh tấu chính, tỳ bà hòa âm. Một khúc Hà Đồ đánh đổ thiên hạ vang lên.
"Đao kích thanh cộng ti trúc sa ách
Thùy đái nhĩ khán thành ngoại tư sát
Thất trọng sa y huyết tiên liễu bạch sa
Binh lâm thành hạ lục quân bất phát
Thùy tri tái kiến dĩ thị sinh tử vô thoại
Đương thì triền quá hồng tuyến thiên táp
Nhất niệm chi soa vi nhân tác giá
Na đạo thương ba thùy đích cựu thương ba
Hoàn năng bất động thanh sắc ẩm trà
Đạp toái giá nhất tràng thịnh thế yên hoa"
Tạm dịch:
Đao kích hòa cùng sáo trúc rền vang
Ai đem nàng ra ngoài thành xem chém gϊếŧ
Bảy lớp sa y máu tươi nhuộm đầy lụa trắng
Binh đến dưới thành Lục quân không thể cứu
Ai ngờ gặp lại đã sinh ly tử biệt
Đương thời vương vấn nghìn mối tơ duyên
Một bước sa chân khiến nàng gánh họa
Vết thương này nối tiếp vết thương cũ nào đây
Liệu còn có thế ung dung thưởng trà
Phá xong trận này dẹp tan khói lửa.”(*)
Đầu ngón tay lướt trên dây, hết sức không câu chấp, khóe miệng cong lên một chút ý cười khiến cho Bách Phi Thần hoa mắt.
Giọng của Ôn Ngọc hơi trầm trầm, không mềm mại như lúc nói chuyện nhưng có một cổ anh khí khó có thể che giấu. . Hợp khúc cổ quái, bổ sung duy mỹ, làm cho người nghe không sinh ra cảm giác xa cách, ngược lại phối hợp với nhạc khúc, tiếng hát làm lay động trái tim, hình ảnh kia xuất hiện ở quanh quẩn trong tâm trí.
"Huyết nhiễm giang sơn đích họa
Chẩm địch nhĩ mi gian nhất điểm chu sa
Phúc liễu thiên hạ dã bãi
Thủy chung bất quá nhất tràng phồn hoa
Bích huyết nhiễm tựu đào hoa
Chích tưởng tái kiến nhĩ lệ như vũ hạ
Thính đao kiếm âm ách
Cao lâu yểm yểm nhất tức khuynh tháp"
Tạm dịch:
Máu nhuộm thắm bức tranh giang sơn
Sao bằng một vết chu sa trên trán nàng
Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được
Trước sau chỉ là một kiếp phồn hoa
Máu đào nhuộm thắm cánh đào hoa
Nghĩ thầm ngày gặp lệ nàng tràn như mưa
Nghe chừng đao kiếm im hơi lặng tiếng
Lầu cao vời suy yếu ngả nghiêng”
Giữa tiếng tỳ bà thấp thỏm, mấy phần tình ý, mấy phần không muốn, phiền muộn đầy cõi lòng. Triển Phong Hoa không biết mình nên dùng tâm tình gì để nhìn Ôn Ngọc, yên lặng lắng nghe giọng hát mê hoặc của nàng, trong lòng vô cùng buồn bực.
"Thị thuyết nhất sinh mệnh phạm đào hoa
Thùy vi nhĩ toán đích na nhất quái
Tối thị vô hà phong lưu bất giả
Họa lâu tây bạn phản đạn tỳ bà
Noãn phong xử xử thùy tâm viên ý mã
Sắc thụ hồn dữ điên đảo dung hoa
Ngột tự bất khẳng tương đối chiếu chá
Thuyết ái chiết hoa bất ái thanh mai trúc mã
Đáo đầu lai toán đích na nhất quái
Chung thị vi nhĩ phúc liễu thiên hạ"
Huyết nhiễm giang thượng đích họa, chẩm địch nhĩ mi gian nhất mạt chu sa...
Chung thị vi nhĩ phúc liễu thiên hạ...
Tạm dịch:
“Nói cả đời này mệnh phạm đào hoa
Ai đã xem cho nàng quẻ ấy?
Ngọc không tì vết vướng phong lưu.
Bên lầu Tây ai khảy khúc tỳ bà
Gió ấm nơi nơi ai sớm lòng thay đổi
Sắc nhập hồn cùng điên đảo mặt hoa
Vẫn không thể bên nhau dưới đèn
Thà yêu hoa tàn không yêu thanh mai trúc mã
Kết cuộc không tránh khỏi quẻ này
Cuối cùng vì nàng đánh đổ thiên hạ”
Bức tranh máu nhuộm trên sông,
Sao bằng một vết chu sa trán nàng.
Cuối cùng vì nàng đánh đổ thiên hạ . . . . . .
Thì ra là nàng muốn như vậy. . . . . . Bách Phi Thần lắc đầu, cuối cùng không nhịn được ngây người nhìn nụ cười của Đại Nhi.
chú thích (*):
Bạch Viêm (Chu đế) làm phản khởi binh công thành cũng là vì hồng nhan – là vị quý phi cuối cùng của Kính Đế. Kính Đế đem nàng ra trước thành uy hϊếp Bạch Viêm và gϊếŧ nàng nên mới có câu tiên huyết nhuốm bạch sa, bạch sa chính là chỉ vị quý phi mà Bạch Viêm đem lòng yêu thương. Lần gặp lại của Bạch Viêm và người yêu nào ngờ là lần sinh ly tử biệt, nhìn nhau mà chẳng thể nói được lời nào, chỉ vì quyết định chiếm ngôi của Bạch Viêm mà khiến người yêu phải hi sinh.
Chương 044: Một chỗ ngoặt mà thôi 2
"Minh nguyệt chiếu lượng thiên nhai
Tối hậu thùy hựu đắc đáo liễu kiêm gia
Giang sơn tê minh chiến mã
Hoài bão trung na tịch tĩnh đích hoa
Phong quá thiên địa túc sát
Dung hoa tạ hậu quân lâm thiên hạ
Đăng thượng cửu trọng bảo tháp
Khán nhất dạ lưu tinh táp đạp"
Tạm dịch:
Ánh trăng sáng chiếu rọi thiên nhai
Kết cuộc ai chiếm được thân lau sậy
Giang sơn chiến mã hí vang trời
Ôm ấp binh hùng trong tĩnh mịch
Cuồng phong đi qua xơ xác tiêu điều
Hoa dung chết sau khi giành thiên hạ
Bước lên chín tầng bảo tháp
Ngắm một đêm sao đổi ngôi”
Âm thanh chậm rãi đong đưa, dẫn dắt vào trong suy nghĩ của mọi người, ngựa sắt băng sông, giai nhân và tùy tướng, quân vương và thiên hạ, nhưng không được bên nhau cả đời.
"Hồi đáo na nhất sát na
Tuế nguyệt vô thanh dã nhượng nhân hại phạ
Khô đằng trường xuất chi nha
Nguyên lai thì quang dĩ phiên nhiên khinh sát
Mộng trung lâu thượng nguyệt hạ
Trạm trứ mi mục y cựu đích nhĩ a
Phất khứ y thượng tuyết hoa
Tịnh kiên khán thiên địa hạo đại"
Tạm dịch:
Trở về một thuở xưa kia
Năm tháng lặng trôi cũng làm người sợ hãi
Dây leo khô cằn cũng đâm chồi nảy lộc
Hóa ra thời gian đã chóng vánh trôi
Giữa mộng vàng dưới trăng lầu cao ấy
Dừng lại trước gương mặt nàng vẫn không thay đổi
Phủi đi hoa tuyết rơi trên áo
Sóng vai nhìn trời đất bao la”
Nhạc khúc kết thúc, Vinh vương gia vẫn không động dung cũng đã là cúi đầu khẽ lau lệ. Trong chuyện này, cảm xúc sâu nhất cũng chỉ có hắn mà thôi.
Lựa chọn nhạc khúc này thật ra là có nguyên nhân, quan trọng nhất vẫn là muốn khảy đàn sẽ bí mật thôi miên. Chỉ vì nàng rất yêu nhạc khúc này, sau khi dung nhập tâm thần, khó có thể phân tâm làm những chuyện khác.
Cùng Ôn Ngọc nhìn nhau cười một tiếng, Đại Nhi đứng dậy nhìn về phía Tô Lăng, khẽ khạc ra hai chữ.
"Thế nào?"
Tô Lăng hoàn hồn, không thể không bội phục vị Hoàng hậu nương nương này. Nhạc khúc này rõ ràng là để cho hắn quyết định mà tấu. Có thể phỏng đoán được nội tâm của người khác, chính xác nắm chặt suy nghĩ trong lòng người khác, thật không hổ là một đời Đế hậu.. Nếu như lúc nảy mình còn do dự không chừng, vậy bây giờ hắn đã xác định tâm ý. Đúng vậy a, mình không hề có công trạng, làm sao để cho người khác thưởng thức mình, yêu mình. Nếu có công trạng, theo đuổi giai nhân vẫn không được, cũng không hề tiếc nuối.
Chỉ có thể nói, hữu duyên vô phận thôi.
"Hoàng thượng thứ tội, thảo dân nguyện vì Hoàng thượng ra sức muôn lần chết không chối từ." Tô Lăng hướng về phía Bách Phi Thần hành lễ quân thần, nói rõ quyết tâm của mình. Tô Lăng hắn, ngoại trừ cha mẹ cho tới bây giờ không có quỳ trước người nào. Cho dù là quỳ một gối. . . . . .
"Như thế rất tốt." Bách Phi Thần gật đầu, trong lòng thầm nói Tô Lăng muốn bỏ văn theo võ sao, thật không biết là tác thành cho hắn hay hại hắn. Quỳ xuống một gối là lễ số võ tướng.
"Đêm nay trẫm lại được ba vị hiền tài, đúng là trời cao chiếu cố, các vị không cần quá nhiều câu nệ, có thể tự do hoạt động." Bách Phi Thần nói xong liền giơ chung rượu lên hướng về phía ba vị hiền tài mới nhận được. Đây chính là vinh hạnh rất đặc biệt a.
Tiếng đàn sáo lại vang lên, giữa thảm đỏ vũ cơ múa hát. Mà những phu nhân, tiểu thư chưa thân thiết đã ngồi chung một chỗ vui vẻ cười đùa, thảo luận về các công tử như thế nào, trong nhất thời không khí vô cùng náo nhiệt.
Hinh Tuyết đưa ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Đại Nhi, lén lút đi theo bóng lưng của nàng, lắc nhẹ chiếc vòng bạc trong tay, sau khi nhìn thấy bóng dáng màu vàng nhạt bám theo phía sau đuôi, lúc này mới lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Hừ! Hôm nay trước mắt mọi người, ta xem ngươi còn chạy trốn thế nào!
Ngự Không không chú ý hành động vừa rồi, quay lại nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của Văn Nhân, thầm nghĩ tại sao đến giờ Lãm Nguyệt vẫn còn chưa trở về, nói là đi thăm mẫu hậu cũng không cần lâu như vậy. Nàng còn mang thai đứa bé, đừng để xảy ra chuyện. Nghĩ tới đây sắc mặt lại buồn bực, mặc dù thầm nghĩ không quan tâm, không quan tâm, nhưng chuyện đổ lên đầu trong lòng vẫn có chút vướng mắc.
Đứa bé kia, đến tột cùng là của ai?
Đáng thương cho Ngự Không đến bây giờ vẫn chẳng hay biết gì. Nương tử ngươi chỉ giả bộ dáng mang thai có được hay không. . . . . . Hơn nữa đêm tân hôn ngươi bỏ người ta một mình trong tân phòng, lấy lý do muốn tốt cho đứa bé, không cho người ta giải thích với ngươi. Tự làm tự chịu a, không trách được người khác.
Triển hồ ly liếc mắt nhìn vẻ mặt của Ôn Ngọc, không biết nàng nói những gì, chẳng qua nhìn vẻ mặt của Ôn Ngọc lạnh nhạt, không hề gợn sóng cũng biết Triển hồ ly gặp trắc trở. Nhưng. . . . . .
Ôn Ngọc là một nữ tử a.
Trong lúc vô tình, Bách Phi Thần nghiêng mắt nhìn đến, trong lòng kỳ quái, phải biết Triển hồ ly không thích nữ nhân, đây cũng là nguyên nhân mà Bách Phi Thần không truy cứu chuyện Triển hồ ly xuất hiện tại trên giường của Đại Nhi.
Một chỗ ngoặt mà thôi. . . . . .
"Hoàng thượng, bẩm Hoàng thượng, không xong rồi, Lan phi nương nương rơi xuống nước."
Mọi người chạy tới Minh Nguyệt Hồ cách Tây Cống Các không xa, liền nhìn thấy Lan phi cả người ướt nhẹp đã được cứu lên, ban đêm hơi lạnh, đầu mùa hè nước hồ rất lạnh lẽo, dưới ánh nến lờ mờ, gương mặt Lan phi trắng bệch như tờ giấy. Mặc dù đang hôn mê nhưng cả người run lẩy bẩy.
"Đã xảy ra chuyện gì? Người nào chăm sóc Lan phi? !" Sắc mặt Bách Phi Thần thật không đẹp mắt, lại là Minh Nguyệt Hồ, lúc trước Mai phi và Liễu phi cũng bỏ mạng tại nơi này.