"Cha ơi, sao đệ đệ vẫn còn chưa sinh ra nữa ạ?" Triệu Hi kéo ống tay áo của phụ hoàng, phát hiện phụ hoàng luôn bình tĩnh nay lại lo lắng không thôi, trên trán đã đổ đầy mồ hôi.
Trần Chiêu kéo lại ống tay áo mà con gái đang níu, cau mày nói. "Đừng làm ồn, ngoan ngoãn đợi đi."
Nghe phụ hoàng nói vậy, Triệu Hi bĩu môi, chạy tới cửa phòng lắng tai nghe, nghe thấy mẹ mình đang chửi thề ở bên trong, Triệu Hi chớp chớp mắt, hét lớn. "Mẹ ơi! Tiểu đệ đệ không nghe lời chút nào cả, mẹ mau sinh nó ra để Nha Nha đánh đòn nó giúp người."
Triệu Chân đang chửi mắng xối xả, nghe thấy tiếng con gái nói, nàng lập tức im lặng, dồn hết sức sinh con ra. "Nhãi con này, nếu ngươi còn không ra thì bà đây đánh ngươi thật đấy!"
Bà đỡ cũng mang khuôn mặt u sầu. "Phu nhân, ta đã nói với ngài rồi, ăn ít đi. Nếu đứa trẻ quá lớn thì không dễ sinh đâu, ngài cố gắng dùng sức đi, sắp ra rồi, bây giờ đã thấy đầu rồi."
Bà nghĩ bà đây muốn ăn à? Tên nhóc con này không giống tỷ tỷ của nó, nhóc con này thích ăn thịt, hở chút ra là đói, nàng biết làm sao được? Nàng cũng cảm thấy eo mình to thêm vài vòng rồi.
Sau nhiều lần đấu tranh, cuối cùng Triệu Chân cũng sinh được đứa thứ tư, quả thật là một bé trai, nặng bốn cân, trông rất mập mạp, xem ra có xu hướng phát triển giống hoàng huynh của nó rồi.
Bà đỡ vui mừng hớn hở ôm đứa nhỏ được tắm rửa sạch sẽ ra ngoài. "Chúc mừng lão gia, phu nhân sinh được một tiểu thiếu gia."
Trần Chiêu nhìn nhóc con mập mạp nằm trong tã vẫn chưa mở mắt, trên mặt không có vẻ gì gọi là vui mừng, chàng vội vã bước vào phòng. Triệu Chân đã được lau sạch sẽ, không biết đang ngủ say hay là quá mệt, nằm bất động trên giường, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. "Triệu Chân..." Chàng cầm lấy tay nàng, lúc này tay nàng có vài phần mềm oặt, không xương.
Triệu Chân yếu ớt mở mắt ra. "Trần Chiêu, nếu ta sinh thêm một đứa nữa thì ta sẽ mang họ chàng!" Nói rồi, nàng còn trợn tròn mắt nhìn chàng.
Thấy nàng vẫn còn sức trợn mắt, Trần Chiêu bật cười nói. "Nàng sinh vất vả thế này, ta sẽ đặt tên cho nó là Triệu Dập, được không? Dập trong rạng ngời rực rỡ."
Triệu Chân nghe vậy nhướng mày, lão tứ cũng mang họ Triệu? Nàng còn tưởng chàng chỉ cho một mình Nha Nha theo họ Triệu, bất ngờ này khiến những nỗi hờn giận của Triệu Chân khi sinh con đều giảm bớt. "Ôm Triệu lão tứ lại đây cho ta xem một chút, ta vẫn chưa thấy nó."
Khi được ôm vào, Triệu lão tứ đang khóc. Mới đầu nhóc con kia đang im lặng, bị tỷ tỷ của nó nhéo mặt một cái thì mới òa khóc lên.
Triệu Hi còn chạy vào tố trước, nói. "Mẹ ơi mẹ ơi! Đệ đệ chẳng ngoan chút nào, con bảo nó xấu xí, nó lại trừng mắt với con. Con dạy cho nó một bài học, thế mà nó khóc oa oa rồi! Con trai sao lại khóc được?" Nói rồi đưa đệ đệ đang ôm trong tay mình ra cho nàng xem. "Mẹ à, người nhìn nó đi, xấu biết bao, còn đỏ hỏn như vậy, y như quan công ấy!"
Bà đỡ vội vàng theo vào, sợ tiểu thư làm rớt tiểu công tử mới sinh. "Tiểu thư, thiếu gia rất thích người đấy. Khi vừa mới sinh, thiếu gia không mở mắt đâu, vừa gặp người thì đã mở mắt, nào có trừng người? Hơn nữa, trẻ con mới sinh đều đỏ như vậy, vài hôm sau là hết thôi."
Triệu Chân nhìn nhóc con đỏ hỏn nằm trong tã, không có lông mày, hai má tròn vo, mũi cũng tét, trông khá xấu xí. "Thôi, để nó mang họ Trần đi!" Triệu lão tứ xấu xí thế này, nàng không muốn nhận đâu.
Cuối cùng, lão tứ vẫn tên là Triệu Dập. Sang hôm sau, ca ca và các tỷ tỷ của nó tới thăm, có lẽ vì khi vừa mở mắt, bị tỷ tỷ véo một cái nên Triệu Dập có hơi sợ người lạ, đang ngủ thì không sao, tỉnh ngủ thấy mọi người vây xung quanh mình, nó sẽ khóc lớn. Nhưng có một điều kỳ lạ là thủ phạm Triệu Hi ôm nó thì nó sẽ ngừng khóc, lúc này Triệu Hi mới tin rằng đệ đệ thích mình, bắt đầu không ngại chuyện nó xấu xí nữa.
Sinh đứa nhỏ này khiến Triệu Chân quá vất vả, tựa như đi dạo một chuyến ở Quỷ Môn Quan, cơ thể cũng béo lên không ít, cho nên nàng không thích tiểu nhi tử, bèn giao cho vυ" em chăm sóc, còn mình tập trung ở cữ, giảm cân.
Người mẹ tùy hứng như Triệu Chân, Trần Chiêu cũng đã quen rồi, nên một mình chàng chăm sóc cho con trai, Nha Nha ngày nào cũng tới chỗ đệ đệ ngồi chơi thật lâu, tuy còn nhỏ nhưng rất chu đáo trong việc chăm sóc đệ đệ, xứng đáng là một tỷ tỷ.
Khi được trăm ngày, Triệu Dập đã phát triển rất nhiều, lông mày đã mọc, mũi nhỏ đã nhô cao, tuy hai má vẫn còn núng nính nhưng đã lộ cằm ra rồi, đôi mắt to và hàng mi dài rất đẹp, còn dễ thương hơn các ca ca tỷ tỷ của nó khi còn nhỏ.
Triệu Hi rất thích tiểu đệ đệ, hôm nào cũng muốn ôm nó đi ngủ, thay tã cho đệ đệ, chơi cùng đệ đệ. Mỗi khi luyện võ, Triệu Chân phải gọi to vài lần Triệu Hi mới ra.
Trần Kình muốn sờ khuôn mặt phúng phính của đệ đệ nhưng lại bị tiểu muội muội đánh vào tay. "Tay của hoàng huynh đang bẩn! Không thể sờ đệ đệ."
Trần Kình sờ bàn tay bị muội muội đánh đỏ cả lên. "Nha Nha, trước kia muội không ghét hoàng huynh như bây giờ."
Triệu Hi phớt lờ hắn, ôm đệ đệ vỗ về vài lần. "Không được đánh thức đệ đệ!"
Trần Kình tủi thân bĩu môi, lại chỗ mẫu hậu. "Mẫu hậu, người nhìn xem, có phải đệ đệ rất giống con khi còn nhỏ không?" Hai người cũng béo như nhau.
Triệu Chân còn chưa lên tiếng, Triệu Chân đã ghét bỏ. "Sao hoàng huynh so được với đệ đệ? Còn lâu mới giống."
Trần Kình cảm thấy tình yêu của muội muội giành cho mình đã một đi không trở lại rồi....