- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đế Hậu Hồi Xuân
- Chương 120
Đế Hậu Hồi Xuân
Chương 120
Bằng chứng này đương nhiên là "Trần Thanh Trần", Trần Khải Uy bị dịch dung thành "Trần Thanh Trần" bị người đưa đến, cậu ta bị Triệu Chân phong ấn võ công và điểm huyệt câm, được đẩy tới trước mặt mọi người rồi kéo mũ che đầu xuống, gương mặt xuất chúng lộ ra trước mặt mọi người khiến ai nấy xôn xao.
Tần thái sư nói. "Không cần nói thì mọi người ắt hẳn cũng đoán được thân phận của người này."
Vài đại thần trẻ tuổi có lẽ không quen với dung mạo thời niên thiếu của Thái thượng hoàng, nhưng một vài cựu thần vẫn còn nhớ rõ, Trần Chiêu được xem là đế vương tuấn mỹ nhất trong các triều đại, có rất nhiều ghi chép ca ngợi về dung mạo của ngài.
Tần thái sư nhìn Hướng Nho đang mang vẻ mặt khó nhìn, nói. "Hướng thừa tướng, khi còn trẻ ngài là bạn thân của Tiên đế, là người quen thuộc nhất với dung mạo của tiên đế, chắc ngài cũng rõ người này có bao nhiêu phần giống Tiên đế."
Hướng Nho nghe vậy sắc mặt càng khó xem, nhất thời không nói nên lời.
Trần Kình giả vờ như thật bất ngờ khi thấy người tới, rồi lại đột nhiên tức giận nói. "Nực cười! Ngươi ấy mà lại vớ bừa một người có gương mặt giống phụ hoàng ta tới đây giả mạo làm huyết mạch hoàng thất để làm phản với trẫm, há chẳng phải là ai ai cũng tạo phản được hay sao? Hơn nữa, dù hắn ta là con riêng của phụ hoàng thì liên quan gì tới trẫm? Trẫm mới là Thái tử mà tiên đế bổ nhiệm, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế này!"
Trần Kình là hoàng đế chính tông, lại vì một đứa con riêng mà bất an tới như vậy, lọt vào mắt các quần thần lại giống như hắn đang chột dạ, chẳng lẽ bên trong có chuyện muốn người ta không biết sao?
Tần thái sư châm chọc, nói. "Trần Kình, ngươi được phong làm thái tử không phải vì tiên đế chỉ có một đứa con trai là ngươi hay sao? Ta là thái phó của thái tử, hiểu rõ ngươi nhất, sau khi kế vị, ngươi ngốc nghếch vô dụng, tiên đế đã sớm sinh lòng bất mãn với ngươi, ta là người biết rõ nhất, chắc hẳn có vài vị đại thần trong triều cũng biết chuyện này! Tiên đế tìm về huyết mạch bị lưu lạc bên ngoài, định để cậu ta thay thế ngươi. Sau khi biết, ngươi đã gϊếŧ cha sát mẹ, liên tục đuổi gϊếŧ cậu ta, nhờ trưởng công chúa giấu cậu ta ở phủ công chúa nên mới thoát được. Nhưng sau khi bị ngươi phát hiện ra, ngươi liền bày mưu hãm hại Minh Hạ Hầu, nhốt trưởng công chúa, trưởng công chúa chính là chứng cứ tốt nhất! Ngươi có dám mời trưởng công chúa tới đây đối chất không?"
Mọi người nghe vậy ai nấy đều ngạc nhiên, Trần Kình trợn trừng hai mắt, lâu sau cũng chưa nói nên lời, đã có vẻ chột dạ rồi nhưng cuối cùng vẫn cứng đầu cứng cổ nói. "Trẫm không hề nhốt trưởng công chúa, trưởng công chúa chịu nỗi đau mất phu quân, thường xuyên nằm trên giường bệnh. Trẫm phái người tới bảo vệ tỷ ấy, phòng chuyện bất trắc."
Tần thái sư cười lạnh, hùng hổ nói. "Sở dĩ ngươi không dám mời trưởng công chúa tới đây có phải vì trưởng công chúa gặp bất trắc không?"
Lúc này, một tên lính nhỏ mặc đồ thị vệ bước ra từ trong đám người, cởi mũ sắt trên đầu xuống, đây chính là Minh Hạ Hầu thế tử Phó Doãn Hành, mắt cậu đã đỏ hoe, quát ầm lên. "Hoàng cữu, tại sao người lại gϊếŧ cha mẹ của ta? Mẹ ta là tỷ tỷ ruột cùng một mẹ sinh ra với người mà! Mẹ ta chứa chấp Trần Thanh Trần là vì không muốn người lại gϊếŧ người ta, huynh đệ tương tàn, mẹ ta nghĩ cho người mà!"
Trần Kình kinh hồn bạt vía lui về sau mấy bước, dáng vẻ này chắc chắn là đang chứng minh cho lời nói của Minh Hạ Hầu thế tử, hắn cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình đã đạt tới đỉnh cao rồi. Nếu Dự Ninh Vương thế tử không lộ mặt, có lẽ hắn không kiên trì được nữa.
Cuối cùng, Dự Ninh Vương thế tử mang theo cờ lớn, dùng lý do thảo phạt bạo quân, gióng chống khua chiêng xông vào cung, quân đi rầm rập như ở chỗ không người.
Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, Tần thái sư liên minh với Dự Ninh Vương thế tử và Thẩm tướng quân tạo phản, người không đủ thông minh còn tàn bạo sẽ không giữ được giang sơn của mình!
"Không đủ thông minh còn tàn bạo." Lúc này Trần Kình mới lộ vẻ hiểu rõ. "Dự Ninh Vương thế tử! Là ngươi! Là ngươi muốn tạo phản!"
Dự Ninh Vương thế tử cưỡi một con ngựa to cao, cười giễu. "Tạo phản? Không phải, bản thế tử chỉ giữ cho giang sơn Trần quốc không rơi vào tay người ngoài mà thôi."
Trần Kình ngạc nhiên. "Gì cơ?"
Một chiếc xe ngựa tiến vào, nha hoàn đỡ một nữ nhân lớn tuổi mặc trang phục Thái phi xuống, dung mạo già nua, tóc hoa râm, ước chừng cũng đã hơn 70 tuổi.
Dự Ninh Vương thế tử nói. "Vị này là Minh Thái Phi, phi tần của Khang Bình Đế, cũng là mẹ nuôi của tiên đế. Hơn 50 năm trước, trong hậu cung có một chuyện bí mật, mẹ ruột của tiên đế là Khương mỹ nhân làm ẩu với thị vệ, bị Khang Bình Đế phát hiện nên ban chết, tiên đế cũng không phải là huyết mạch của Khang Bình Đế mà chính là đứa con do Khương mỹ nhân gian díu với thị vệ rồi sinh thành, Minh lão thái phi có thể làm chứng!"
Không biết nha hoàn kia nói thầm gì với Minh lão thái phi, bà ta đột nhiên phẫn nộ nói. "Tiện nhân! Khương thị chính là một ả tiện nhân! Trần Chiêu là con hoang! Không phải con trai của bệ hạ, là đứa con của tiện nhân Khương thị gian díu với người khác rồi sinh ra!" Nói với mức tâm trạng kích động không thở nổi, được nha hoàn đỡ ngồi quay lại xe ngựa.
Vở kịch phát triển tới đây, văn võ đại thần không rõ chân tướng lại càng thêm mơ màng.
Dự Ninh Vương thế tử tiếp tục nói. "Mãi tới khi hấp hối, Khang Bình Đế mới biết chuyện này, vốn đã lập chiếu chỉ phế bỏ thân phận thái tử của tiên đế, nhưng lại bị tiên đế sát hại một cách tàn nhẫn, về lẽ gϊếŧ cha sát huynh, bệ hạ rất giống tiên đế." Nói rồi, ông ta nhìn tổng quản thái giám Vương Trung đứng bên cạnh Trần Kình. "Vương Trung tổng quản nói xem."
Vương Trung hầu hạ hai đời hoàng đế là tiên đế và đương kim thánh thượng, còn sư phụ dạy ông là đại thái giám ở bên cạnh Khang Bình Đế, cũng hiểu rõ những chuyện bí mật của ba đời hoàng đế.
Vương Trung khom người bước lên, khi mọi người nghĩ rằng câu chuyện này lại có điều bất ngờ, ông lại mỉm cười nói. "Thế tử gia, có lẽ ngài không biết tất cả tổng quản thái giám đều cô đơn, không có cha mẹ huynh đệ, lão nô không dối ngài, từ năm ba tuổi lão nô đã chặt đứt căn, chấm dứt chuyện hồng trần, không còn gì lưu luyến. Ngài dùng những chuyện không có chứng cứ để uy hϊếp lão nô vu khống hãm hại tiên đế thân đế, lão nô không làm được."
Dự Ninh Vương thế tử biến sắc. "Vương tổng quản! Ông phải biết rõ ông đang nói gì!"
Vương Trung đứng bên cạnh Trần Kình. "Lão nô không tuổi già hồ đồ, điên loạn nhiều năm như Minh lão thái phi, đương nhiên biết mình đang nói gì."
Kịch diễn tới đây cũng nên thu lưới rồi.
Tần hoàng hậu vừa mới đổ máu được kéo xuống nay đã thay phượng bào đoan trang, ngoại trừ gò má trái có hơi đỏ ửng thì đã không còn dáng vẻ chật vật như vừa rồi, bên cạnh nàng là trưởng công chúa Trần Du được người ta đồn rằng đã gặp bất trắc.
Trần Kình vội vàng bước tới, đau lòng sờ gương mặt của Tần Như Yên. "Hoàng hậu, vừa rồi trẫm có đánh nàng đau lắm không? Sao nàng lại không tránh đi chứ?"
Tần Như Yên đẩy hắn ra, quỳ xuống nói. "Tội thϊếp không dám, cha thϊếp thông đồng với địch bán nước, liên minh với Dự Ninh Vương để tạo phản, tội thϊếp là người Tần gia, khó tránh trách nhiệm, mong bệ hạ giáng tội!"
Trần Kình đỡ nàng dậy, trìu mến nói. "Sao Trẫm lại giáng tội nàng cho được, nếu không có hoàng hậu đại nghĩa diệt thân, tố giác chuyện này với trẫm, giúp trẫm vãn hồi đại cục thì trẫm còn bị lừa gạt dài dài. Hơn nữa, hoàng hậu đang có mang, mau đứng dậy đi."
Tần thái sư nhìn Tần Như Yên với vẻ mặt không tin nổi, đương nhiên không ngờ được nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời lại phản bội mình, dám giao tính mạng của thân gia cho kẻ đế vương bạc tình.
Dự Ninh Vương thế tử biết mình bị bẫy, lập tức bước tới bắt Phó Doãn Hành đang định nhân cơ hội bỏ chạy làm con tin.
Triệu Chân cải trang thành lính rút kiếm ra, kề vào cổ Trần Chiêu đang dịch dung thành "Trần Khải Uy", chặn trước mặt Phó Doãn Hành, Dự Ninh Vương thế tử sửng sốt, Phó Doãn Hành nhân cơ hội chạy trốn tới chỗ cấm vệ quân.
Thấy cháu trai đã được an toàn, Triệu Chân bắt giữ "Trần Khải Uy" lui lại từng bước: "Dự Ninh Vương thế tử, nếu ngươi thừa nhận bị Tần thái sư lừa gạt, lợi dụng, bây giờ thành thượng nhân từ, nể mặt ngươi mang huyết mạch hoàng thất, nói không chừng sẽ tha cho ngươi một mạng."
Dự Ninh Vương thế tử không bắt tay chịu trói. "Ta bị lừa? Là các ngươi bị lừa hết rồi, đương kim thánh thượng không phải huyết mạch hoàng thất! Không thể để hắn ngồi trên giang sơn này!" Dứt lời, ánh mắt ông ta trở nên sắc bén, rút kiếm ra kề ngang trên cổ "Trần Thanh Trần", quả nhiên Triệu Chân biến sắc.
"Triệu Cẩn, ngươi thả Trần Khải Uy ra thì ta thả hắn."
Trần Kình ngồi bên trên cũng lo lắng. "Đừng làm tổn thương hoàng đệ của ta! Chỉ cần ngươi không làm tổn thương tới hoàng đệ của trẫm, trẫm sẽ để cho các ngươi đi! Quân không nói lời đùa." Nói rồi, hắn định đích thân đi xuống, may mà được trưởng công chúa ngăn lại nên mới không rơi vào nguy hiểm.
Trưởng công chúa nhắc nhở. "Bệ hạ! Lấy quốc gia đại sự làm trọng, không được lộn xộn!"
Trần Kình lo lắng nói. "Hoàng tỷ, đó là hoàng đệ ruột của chúng ta! Hoàng đệ vì trẫm nên mới gặp nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ có lỗi với phụ hoàng và mẫu hậu."
Văn võ đại thần xem trò vui biểu thị: Ồ, đó chẳng phải là con riêng của tiên đế sao? Liên quan gì tới chuyện của tiên thái hậu?
Triệu Chân đang bắt giữ "Trần Khải Uy" nhìn về phía Trần Kình, kiên quyết nói. "Bệ hạ, không thể dễ dàng buông tha loạn thần tặc tử được, xưa này trung nghĩa khó vẹn đôi đường, nếu bệ hạ có oán trách thì oán trách dân nữ đây." Dứt lời, nàng dùng đao đâm vào ngực "Trần Khải Uy", máu đỏ tươi phun ra, thi thể của "Trần Khải Uy" bị ném xuống đất.
Thấy con trai bị gϊếŧ, Dự Ninh Vương thế tử siết chặt thanh kiếm trong tay, trên cổ "Trần Thanh Trần" lập tức xuất hiện một vết máu, mắt ông ta đỏ hoe. "Triệu Cẩn! Khải Uy đối xử thật lòng với ngươi, nhưng ngươi lại đối xử với nó như vậy."
Triệu Chân chế giễu. "Thật lòng? Thật lòng mà còn dùng thuốc mê hoặc ta, xem Triệu Cẩn là là kẻ ngốc sao?" Dứt lời, nàng nhìn về phía "Trần Thanh Trần". "Thanh Trần, ta biết ngươi sẵn sàng lâm vào nguy hiểm vì bệ hạ, quyết tâm liều chết vì bệ hạ. Ta từng trách ngươi, nhưng bây giờ ta hiểu rồi, nếu hôm nay ngươi ra đi, ta sẽ đồng hành cùng ngươi, không để ngươi cô đơn một mình."
Đôi yêu nhau cùng sinh tử cùng chung hoạn nạn khiến ai cũng cảm động, tim Trần Kình nảy liên hồi. "Dự Ninh Vương thế tử, ngươi chớ nên hành động thiếu suy nghĩ! Chỉ cần ngươi tha cho hoàng đệ của trẫm, trẫm sẽ để ngươi đi! Ai dám kháng chỉ của trẫm thì đều sẽ bị phạt." Dáng vẻ này quả thật ngu ngốc hết thuốc chữa.
Tần thái sư cũng biết chuyện không thể vãn hồi nên khuyên Dự Ninh Vương thế tử. "Thế tử, dù có chút hy vọng sống thôi cũng phải nắm lấy."
Dự Ninh Vương thế tử nhìn thi thể con trai một lúc lâu, cuối cùng vẫn thả lỏng tay nắm kiếm. "Để chúng ta ra khỏi thành!"
Trần Kình lập tức phất tay. "Tránh ra! Mau để cho bọn họ ra khỏi thành! Nếu hoàng đệ của trẫm có mệnh hệ gì, trẫm sẽ để các ngươi chôn cùng đệ ấy!"
Vì vậy, Thẩm Kiệt lĩnh binh đưa đám người của Dự Ninh Vương thế tử xuất cung, khi tới Ngọ Môn, hoàng lệnh đột nhiên ban xuống, lệnh cho Thẩm Kiệt gϊếŧ sạch tất cả những kẻ phản nghịch trừ Dự Ninh Vương thế tử và Tần thái sư, người ngựa đóng quân ngoài thành cũng bị vây quét, phủ đệ của những đại thần cấu kết cũng bị lục soát, diệt tộc.
Lúc này Dự Ninh Vương thế tử mới hiểu cái gì gọi là huynh đệ tình thâm, cũng chỉ là muốn để bọn họ chạy ra tới ngọ môn rồi mới gϊếŧ hết. "Trần Kình! Ngươi ngu ngốc vô dụng, bây giờ ngay cả hoàng đệ mà ngươi cũng không tha, ngươi có còn lương tâm không?" Thấy người ngựa của mình lần lượt biệt gϊếŧ chết, ông ta dùng một kiếm chém chết con tin "Trần Thanh Trần", khi định tự vẫn thì bị Trần Thanh Trần ngăn lại.
Thẩm Kiệt đưa Dự Ninh Vương thế tử và Tần thái sư bị trói tới trước mặt Trần Kình, Trần Kình ngồi nghiêm chỉnh trên ghế rồng, bên dưới là các bá quan văn võ đang quỳ, dù không tức giận nhưng vẫn uy nghiêm tới lạ, không có dáng vẻ tức giận hay kinh hồn bạt vía như vừa rồi.
"Trần Dần, ngươi biết tội của ngươi chưa?"
Dự Ninh Vương thế tử mặt đầy máu đen, chật vật ngẩng đầu cười lạnh. "Cái gì mà huynh đệ tình thâm, cũng chỉ là đang diễn kịch mà thôi! Ngươi thật là quỷ kế đa đoan giống phụ hoàng của ngươi! Là ta khinh đích, muốn chém muốn gϊếŧ thì tùy ngươi! Chuyện này không liên quan gì tới phụ vương của ta, là một mình ta gây nên."
Trần Kình hừ một tiếng. "Các ngươi nghĩ trẫm ngu tới mức hết thuốc chữa à? Ngươi huy động trăm vạn quân dưới trướng Dự Ninh Vương mà Dự Ninh Vương lại không biết? Không giấu ngươi, tỷ phu Minh Hạ Hầu của trẫm đã lĩnh binh tới Bắc Cương, ít ngày nữa phụ vương ngươi sẽ tới đây làm bạn cùng ngươi thôi." Hắn ngừng lại một chút rồi nghiêm túc nói. "Còn nữa, ngươi không được tiếp tục vu khống cho trẫm, trẫm và hoàng đệ thật sự huynh đệ tình thâm! Nào, hoàng đệ của trẫm rửa mặt chưa?"
Trần Chiêu cởi lớp dịch dung xuống, vẫn mặc bộ y phục dính máu của "Trần Khải Uy" bước ra, Dự Ninh Vương thế tử vừa thấy đã biết mình mắc bẫy, ngồi bệt xuống đất. "Nó...nó..."
Thi thể của "Trần Thanh Trần" vừa bị Dự Ninh Vương thế tử gϊếŧ chết được đưa tới, da giả trên mặt bị lột xuống, hóa ra là Trần Khải Uy.
Trần Kình lạnh lùng nhìn ông ta. "Đúng vậy, là ngươi tự tay gϊếŧ con trai mình, hắn mới là con trai ngươi." Nói rồi, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo. "Trần Dần, đây là báo ứng vì ngươi khởi binh tạo phản. trẫm tự nhận mình đối xử với Dự Ninh Vương không tệ, lại không ngăn được dã tâm của các ngươi, người xâm phạm tới giang sơn của trẫm, gϊếŧ không tha!"
Trần Kình bước từng bước xuống bậc thềm, mỗi bước đi như giẫm vào lòng quần thần. "Hôm nay trẫm để chư vị ái khanh xem vở kịch này, hy vọng kịch này sẽ không diễn ra thêm lần nào nữa, mà trẫm cũng không phải là người kiên nhẫn được như vậy. Tới khi những đào kép, nhóm hí diễn thêm lần nữa trẫm sẽ để các ngươi thưởng thức một phen."
Chẳng qua là gϊếŧ gà dọa khỉ, hắn muốn để bọn họ biết, vị hoàng đế mà bọn họ luôn cho rằng kém xa tiên đế cũng không phải kẻ dễ bị khống chế như vậy.
Quần thần hô vạn tuế ba lần, vở kịch này mới chấm dứt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đế Hậu Hồi Xuân
- Chương 120