- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đế Hậu Hồi Xuân
- Chương 107
Đế Hậu Hồi Xuân
Chương 107
Tần phu nhân không giống những phu nhân của các vị quan khác, bà xuất thân trong một gia đình giàu có thấp hèn, cũng không đọc nhiều sách, không hiểu biết rộng và uyên bác giống các phu nhân khác nên không được phu quân sủng ái, có lẽ vì phu quân của bà là một người đọc sách trọng quy củ, dù không thích bà nhưng vẫn giữ lại thể diện của một phu nhân nên có, giữa hai vợ chồng tương kính như tân.
(*) Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách.
Tần Như Yên là đứa con bà sinh ra sau khi được gả vào Tần phủ rất nhiều năm, bà cũng chỉ có một đứa con gái ruột là nàng, tuy còn nuôi một đứa con trai khác nhưng đứa bé đó là do thê thϊếp của Tần thái sư sinh, người thê thϊếp đó mất máu quá nhiều sau khi sinh nên qua đời, vậy nên đứa con trai duy nhất của Tần gia được bà nuôi nấng, trở thành con trai trưởng của Tần gia.
Tuy hai đứa bé đều được xem như con của bà, nhưng phu quân không cho bà thân thiết với hai đứa chứ huống chi là dạy dỗ. Nhưng dù sao Tần Như Yên cũng là đứa trẻ bà mang thai mười tháng rồi sinh ra, sao có thể không thân thiết? Phu quân lạnh nhạt càng khiến bà đặt hết tâm tư vào con gái, yêu thương con gái vô bờ.
Suy nghĩ của con gái thay đổi thế nào, sao bà lại không phát hiện cho được? Từ khi con gái tiến cung, mỗi lần gặp con gái bà đều cảm thấy con gái mình có tâm sự, bà liền âm thầm điều tra, mới phát hiện ra tham vọng của chồng, biết con gái do phu quân sắp xếp để gả vào trong cung, bị xem như một quân cờ. Nhưng ván đã đóng thuyền, bà là một nữ nhân chăm lo gia đình thì biết làm thế nào?
Ngày tháng trôi qua, thấy con gái bị phu quân ép vào hoàn cảnh như vậy, bà lực bất tòng tâm, lòng đau như dao cắt...
Tần phu nhân cầm tay Tần Như Yên, nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào không nói nên lời.
Tần Như Yên nhận ra sự khác lạ của mẫu thân, cầm tay bà, lo lắng nói. "Mẫu thân, người sao vậy?"
Tần phu nhân nhìn nàng, cánh môi run run, muốn nói lại thôi. Bên ngoài có người gõ cửa. "Phu nhân, người nên hồi phủ rồi."
Tần phu nhân thu nắm tay lại, hàng vạn nghìn cảm xúc lướt qua mắt bà, bà giơ tay nắm chặt tay Tần Như Yên hơn, nhỏ giọng dặn dò. "Nương nương, dù thế nào thì ở trong cung phải bảo trọng, lúc cần thiết thì tự cứu bản thân là được, phải nhớ kỹ lời dặn dò của ta!"
Tần Như Yên là một người nhạy cảm, nàng cảm thấy mẹ đang có điều giấu mình, vì vậy, nàng nắm lấy tay mẹ. "Mẹ cũng phải tự chăm sóc bản thân, nếu có chuyện gì muốn truyền cho con thì cứ giao cho Bích Lan. Nàng ấy là tâm phúc của con, chỉ nghe lời của con, ắt có cách truyền tin vào cung."
Tần phu nhân liên tục gật đầu, lấy khăn tay ra lau nước mắt, liên tục dặn dò. "Nương nương nhất định phải bảo trọng, bệ hạ không phải là một người bạc tình bạc nghĩa, nếu con chịu nhận lỗi kịp thời, ngài ấy nhất định sẽ không làm khó con..."
Tần Như Yên gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói. "Mẹ, người hãy yên tâm, bây giờ con đang mang thai, bệ hạ sẽ không làm khó cho con. Nhưng chuyện này người đừng nói cho cha biết."
Tần phu nhân sửng sốt, lập tức nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm. "Tốt, tốt quá rồi...vậy ta yên tâm rồi. Ta biết con khó xử nên sẽ không nói cho cha con."
Tần Như Yên tiễn mẹ tới cửa điện, nhìn mẹ mình bước từng bước rời đi, trong lòng nàng thoáng dâng lên cảm giác bất an, khi bóng áo choàng của mẹ biến mất, thậm chí nàng còn muốn đuổi theo...
Tần phu nhân đi chưa được bao xa đã thấy phía trước có một nhóm người, dường như đang cố tình đợi ở đó. Nàng tới gần, liền gặp được Trần Tự đang bị mọi người vây quanh.
Trần Tự thấy bà, vui vẻ chạy tới, ngọt ngào gọi. "Bà ngoại!"
Tần phu nhân thấy nhóc con đáng yêu đứng trước mặt mình, viền mắt bà không khỏi nóng lên. Bà cứ nghĩ rằng không thể gặp được cháu trai của mình, nhưng không ngờ bệ hạ lại cho phép bà gặp cháu trai trước khi rời khỏi cung.
Tần phu nhân cúi người ôm cháy trai, xúc động nói. "Điện hạ còn nhớ bà ngoại sao?"
Giọng nói trẻ con của Trần Tự vang lên. "Làm sao Tự Nhi có thể không nhớ bà ngoại được? Bà ngoại tới thăm mẫu hậu con sao?"
Tần Phu nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó, gật đầu rồi rơm rớm nước mắt. "Nghe nói mẫu hậu con bị bệnh nên bà ngoại tới thăm mẫu hậu con."
Trần Tự đã nhận ra nỗi buồn của bà ngoại, an ủi bà. "Bà ngoại đừng lo lắng, Tự Nhi sẽ chăm sóc mẫu hậu thật tốt, sẽ không để mẫu hậu gặp chuyện đâu."
Tần phu nhân mỉm cười gật đầu. "Ta tin tưởng điện hạ, điện hạ là người thông minh hiểu chuyện như vậy thì chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho mẫu hậu của mình."
Trần Tự gật mạnh đầu, mỉm cười. "Bà ngoại phải về rồi sao? Để Tự Nhi tiễn người!"
Tần phu nhân cười vui mừng, luôn miệng nói được.
Trần Tự vừa đi vừa kể chuyện, tiễn Tần phu nhân tới cửa cung, trước khi chia tay, nó ôm bà ngoại, nói thầm. "Bà ngoại đừng lo, phụ hoàng nói rằng mẫu hậu chỉ phạm lỗi nhỏ thôi, người sẽ tha thứ cho mẫu hậu. Phụ hoàng không nói dối Tự Nhi đâu."
Tần phu nhân nghe vậy chợt sửng sốt, buông Trần Tự ra, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của đứa nhỏ, trong lòng bà cảm thấy ấm áp, gật đầu nói. "Được, điện hạ hãy bảo trọng."
Trần Tự thân mật cọ cọ lên người bà, đáng yêu nói. "Bà ngoại cũng vậy nhé!"
Lúc này Tần phu nhân mới rời đi, ra tới cửa cung, bà vén rèm quay đầu nhìn lại, nhóc con kia vẫn còn đứng ở đó vẫy tay với bà, mãi cho tới khi cổng thành đóng lại bà mới không thấy bóng nó nữa.
Đáng giá, đáng giá...
Niên quan đã tới, công việc trong cung ngày càng bận rộn, cung nhân xuất cung tiến cung mỗi ngày rất nhiều, vấn đề bảo vệ trong cung vẫn được đưa lên hàng đầu, các ty kỳ chức của hai nha Nam Bắc luân phiên bảo vệ sự an toàn của hoàng thành.
Dù vậy, vào ngày này, trong cung lại xảy ra chuyện lớn, ngân khố bị trộm rồi! Hơn nữa còn tổn thất một rương hoàng kim!
Chuyện lần này làm kinh động tới Trần Kình, Trần Kình giận tím mặt, phái người điều tra vụ việc, chưa quá ba ngày mà Đại Lý Tự đã điều tra xong xuôi, là do hai tướng lĩnh của Bắc Nha biển thủ, người và tang vật đều có đủ. Hai gã tướng này là hai cánh tay đắc lực của Phó Uyên, cuộc điều tra lần này còn thu hoạch được vài chuyện khác, phát hiện ra rất nhiều người ở Bắc Nha cấu kết với hoạn quan trong cung, trộm đồ vật trong cung để bán ra ngoài! To gan thật!
Trần Kình nổi trận lôi đình, dùng lý do thất trách để tước bỏ một nửa quyền lực trong tay Phó Uyên, ra lệnh cấm túc Phó Uyên ở nhà hối lỗi, phạt lương bổng một năm, giao thủ vệ trong cung cho Thẩm Kiệt toàn quyền phụ trách, ngay cả trưởng công chúa tiến cung cầu xin thay phu quân mà còn bị Trần Kình đuổi về, mọi người ai cũng biết Minh Hạ Hầu thất sủng là kết cục đã định rồi.
Trần Kình bắt đầu thân cận với Phủ Tề quốc công, trọn dụng Thẩm Kiệt, Thẩm Kiệt bỗng nhiên trở thành võ quan có quyền thế nhất trong kinh, là đối tượng mọi người tranh nhau xu nịnh.
Thẩm Kiệt chấn chỉnh là toàn bộ hộ vệ trong kinh thành, cài cắm không ít người của Dự Ninh Vương thế tử, cái danh đồng minh này có thể nói đã làm hết sức có thể rồi.
Trần Chiêu vào cung đón thê tử, một nhà ba người liền ngồi lại trao đổi tin tức.
Tuy chuyện anh rể bị phạt chỉ là làm màu mà thôi nhưng Trần Kình lại cảm thấy rất vui. Cuối cùng cũng có thể mắng anh rể mà không bị trưởng tỷ mắng lại rồi! Có điều hắn cũng có chút lo lắng, cẩn thận nhìn mẫu hậu ngồi đối diện mình. "Mẫu hậu, người có chắc Thẩm tướng quân đáng tin không ạ?"
Triệu Chân gật đầu, nói một cách chắc chắn. "Ngươi yên tâm đi, đệ ấy là người của ta, chắc chắn không hai lòng."
Người của nàng? Sắc mặt Trần Chiêu trở nên khó coi, nói. "Đúng vậy, là người của mẫu hậu ngươi, cậu Thẩm kia của ngươi sao sinh hai lòng được? Trung thành lắm." Thiếu điều làm cha kế của ngươi thôi!
Trần Kình nhìn vẻ mặt phụ hoàng và mẫu hậu, hình như còn có chuyện hắn không biết?
Triệu Chân nghe xong trừng mắt nhìn Trần Chiêu, sao vẫn chưa kết thúc? Chàng còn muốn con trai biết được chuyện xấu hổ này sao?
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói với con trai. "Mà này, ta có chuyện muốn nói với ngươi. Nếu có ai tố giác với ngươi Thẩm Kiệt có suy nghĩ không an phận với ta thì ngươi đừng tin, đây là nhược điểm Thẩm Kiệt bịa đặt ra để Dự Ninh Vương túm lấy, không phải là thật đâu."
Mặc dù Dự Ninh Vương thế tử và Thẩm Kiệt liên minh với nhau, nhưng chỉ dựa vào lợi ích thì vẫn chưa đủ, còn phải nắm nhược điểm trong tay thì Dự Ninh Vương thế tử mới yên tâm lợi dụng Thẩm Kiệt. Vậy nên bọn họ liền tiết lộ chuyện này ra ngoài, để Dự Ninh Vương thế tử xem như đây là nhược điểm của Thẩm Kiệt. Thẩm Kiệt có tình cảm sâu đậm với nàng, có oán hận sâu với tiên đế, lại còn bị Trần Chiêu trục xuất tới biên cương mấy năm không được trọng dụng nên cũng không thích Trần Kình lên ngôi đế, muốn liên thủ với Dự Ninh Vương thế tử. Đây là lý do hợp lý biết bao, cũng không cần bịa ra chuyện khác.
Trần Chiêu cười lạnh một tiếng, đây mà là bịa đặt à? Rõ ràng là sự thật.
Trần Kình nhìn sắc mặt của phụ hoàng không tốt, cẩn thận hỏi mẫu hậu. "Mẫu hậu bây giờ hay mẫu hậu trước kia ạ?"
Triệu Chân trả lời. "Trước kia, ta còn viết vài bức thư gửi cho đệ ấy, đều là giả, ngươi đừng tin."
Trần Kình thấy phụ hoàng không nói gì, gật đầu. "Con trai hiểu rồi." Sau đó, hắn hỏi phụ hoàng. "Phụ hoàng, chuyện xưa người tra tới đâu rồi?"
Nhắc tới chuyện này, Trần Chiêu cau mày lắc đầu. "Ta vẫn chưa tra được, có điều Minh thái phi đã mất tích từ ba tháng trước rồi, mấy hôm nay ta đã phái người đi điều tra tung tích của bà ta nhưng vẫn chưa tìm thấy. Có người đã vắt óc tìm kế đưa bà ta ra ngoài hoàng lăng rồi, e rằng là có mục đích gì không thể để người khác biết."
Trần Kình cũng biết vài chuyện liên quan tới phụ hoàng, Minh thái phi này đã điên rồi, hơn nữa tuổi cũng lớn, lén đưa bà ta ra khỏi hoàng lăng thì có lợi ích gì? Thật khó hiểu.
Trần Chiêu suy nghĩ một lát, nhìn con trai rồi nói. "Nên dỡ bỏ lệnh cấm túc của hoàng hậu được rồi, ngươi và nàng ta nối lại tình xưa, tiếp tục tin tưởng nàng ấy, để nàng ấy truyền tin cho Tần gia, lấy lại lòng tin của Tần gia thử xem có thể biết được chuyện gì hay không."
Trần Kình gật đầu, trong lòng vui mừng, cuối cùng hắn cũng thả thê tử nhà mình ra được rồi!
Lúc này, ám vệ của hắn vội vàng tới, nói rằng có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Trần Kình đi ra ngoài, ám vệ ghé tai hắn nói. "Bệ hạ, Tần phu nhân qua đời rồi, bị Tần thái sư gϊếŧ chết."
Trong lòng Trần Kình chấn động mạnh, khó mà tin. "Thật sao?"
Ám vệ gật đầu. "Đúng vậy, Tần thái sư đã phong tỏa tin tức này rồi, chắc chắn không muốn để lộ chuyện này ra ngoài."
Nhạc mẫu qua đời...Trần Kình biết tình cảm thê tử dành cho nhạc mẫu, nếu thê tử biết nhạc mẫu chết, lại còn do nhạc phụ gϊếŧ thì nàng sẽ buồn biết bao...
Trần Kình phất tay lệnh cho ám vệ lui, tiến vào tiện báo chuyện này cho phụ hoàng và mẫu hậu biết.
Trần Chiêu và Triệu Chân cũng rất khϊếp sợ, vậy mà Tần thái sư lại gϊếŧ chết phu nhân kết tóc cùng mình vào lúc này? Chuyện này quá kỳ lạ.
Trần Kình đau lòng, nói. "Phụ hoàng, người nói xem có có nên nói chuyện này cho Như Yên biết hay không?"
Theo lý, nếu Tần Như Yên biết chuyện này thì sẽ có lợi cho bọn họ rất nhiều, cha và con gái trở thành kẻ thù của nhau, Tần Như Yên sẽ càng trung thành với Trần Kình hơn. Nhưng bây giờ Tần Như Yên đang mang thai, sức khỏe yếu, không chịu đựng được thì phải làm sao?
Trần Chiêu nghĩ ngợi rồi nói. "Tạm thời đừng nói, đợi khi nó khỏe lại rồi thì nói cũng chưa muộn."
Trần Kình cũng nghĩ vậy, hắn sợ sau khi Tần Như Yên biết sẽ không chịu nổi, nhưng điều hắn không ngờ tới chính là Tần Như Yên đã biết rõ chuyện này ngay trong đêm rồi...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đế Hậu Hồi Xuân
- Chương 107