Đè Em Vì Yêu, Vì Yêu Mà Sủng

6.31/10 trên tổng số 36 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hồ ly cao ngạo, lạnh lùng vì một chú thỏ mà hạ mình hầu hạ, ân sủng, sủng đến nghiện "Ưu Nhiên Đóa, được tôi đè là phúc ba đời của em, em nên biết" "Sở Hạ Tâm, chị thật quá đáng" "Ngoan, đời này chỉ đ …
Xem Thêm

Chương 4: Bùng nổ
Hôm nay Sở thị tổ chức tiệc mừng lớn vào buổi tối, hầu như mời gần hết các vị quan chức lớn nhỏ trong thành phố. Ai cũng hiếu kì hỏi thăm, ngoài tiệc mừng kỉ niệm hôm bữa ra thì Sở thị còn bữa tiệc nào khác quan trọng hơn? Các nhân viên bị kéo lại hỏi thì âm thầm thở dài, lắc đầu ngao ngán, rất ư đồng thanh mà thông báo. Đây là tiệc sinh nhật của Sở phu nhân tương lai a!!!

Đám đông ôm ngực tỏ vẻ, trái tim thiếu nữ vỡ tan, keo 502 cũng không gắn lại được đâu!

Là ai cư nhiên chiếm trọn trái tim âm độ của một người không biết phong tình như Sở tổng vậy hả??

Trợ lý tỏ vẻ không biết sự đời, nếu họ biết phu nhân từng rời bỏ Sở tổng cao quý trong lòng họ, khô máu đại chiến 300 hiệp không còn xa đâu!

Lãnh Nguyệt cong khóe môi dựa vào tường quan sát toàn bộ sảnh, ánh mắt rơi vào hai nữ nhân giữa sảnh, lại lơ đễnh về phía nam nhân đang đứng ở cửa. Mắt phượng khẽ híp lại, tiến tới chỗ nhân vật chính bữa tiệc. Tà váy tím cứ thế lả lướt theo từng bước chân tạo không ít sự chú ý

"Sắc mặt kém thế?" Nụ cười gây sát thương cao, thu phục trái tim cả nam lẫn nữ

"Im miệng..." Trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi

Sở Hạ Tâm đứng kế bên, trước một đống cặp mắt ai oán đau lòng chất vấn đủ kiểu của đám đông tỏ vẻ: Bà đây không quan tâm, bà đây chỉ thấy vợ

"Sở phu nhân quả thật kinh diễm, xinh đẹp động lòng người. Quả thật xứng đôi với Sở tổng" Một nam nhân bước tới, khoác lên mình phong cách thư sinh trong thân hình cao to khiến mọi người không nhịn phải dừng lại đánh giá. Thần thái đầy tri thức, hiểu sự đời khiến không ít người dè chừng. Ánh mắt khẽ lóe lên sau chiếc kính cận, tràn ngập vui vẻ

"Kim tổng quá khen" Sở Hạ Tâm khẽ cười, tỉ mỉ chỉnh lại chiếc nơ bị tuột trên đầu Nhiên Đóa "Việc lần trước, phải cảm ơn Kim tổng rồi"

"Được Sở tổng nhờ vả là niềm vinh hạnh của tôi"

Việc Sở Hạ Tâm, người đứng đầu Sở gia đột ngột công bố vị hôn thê từ trên trời rớt xuống này ở buổi tiệc kỉ niệm của Sở thị đã tạo một làn sóng công kích của dư luận không hề nhỏ. Rất nhiều kẻ thừa nước đυ.c thả câu hợp tác với nhau lợi dụng vị hôn thê này để đánh đổ Sở thị. Mọi thông tin lý lịch, đời sống cá nhân của Nhiên Đóa đều bị đào lên, bị dư luận mắng chửi thậm tệ, thủy quân chèn ép, đến hacker cũng động tay động chân vào

Nữ thần có chậu thì thôi đi. Đằng này đối tượng lại nghèo hèn thấp kém, tuyệt nhiên không xứng với nữ thần của bọn họ. Đã vậy còn là phụ nữ nữa chứ, đùa nhau à!??

Nhiên Đóa đáng lẽ đã chết chìm trong nước bọt dư luận, nhưng Sở Hạ Tâm đã dùng quyền lực để chèn ép lại. Âm thầm mời gọi sự giúp đỡ của các đối tác đáng tin cậy hoàn thành việc phá sản những tập đoàn, công ty lớn đã xúc phạm Nhiên Đóa. Hoàn toàn khiến dư luận ngậm mồm không dám hé một lời. Và đương nhiên Kim tổng này là người giúp đỡ nhiều nhất

Kim tổng khẽ lắc đầu, chỉ vì người mình yêu mà đối đầu với cả thế giới, hiếm gặp!

Không như hắn!

"Kim tổng đến một mình à?"

"Tôi đi chung với Thạc"

"Trịnh thiếu" Sở Hạ Tâm nhướn mày, khẽ cười nhìn chằm chằm vào nam nhân đang tiến tới sau Kim tổng. Lãnh Nguyệt mặt không cảm xúc, khẽ quay đầu

Nhiên Đóa ngước lên nhìn, trợn to mắt, may có Sở Hạ Tâm ngăn cản nếu không cô đã phá vỡ hình tượng mà há hốc mồm rồi

Đây cư nhiên là thế nào vậy hả!??

Trịnh thiếu bộ vest xanh đậm chín chắn, tỏa ra thần thái lạnh lùng khó gần, khí chất vui vẻ hòa đồng quen thuộc thường ngày đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt đó, tựa như muốn ngăn cách cả thế giới

Đây chính là người tỏ tình với cô vài tiếng trước!

Trịnh thiếu cư nhiên lại là hội trưởng!!???

Hai tiếng trước...

"Đóa nhi... Em muốn hẹn hò với anh không?"

"Hội trưởng!?"

"Anh thích em, đã lâu lắm rồi"

"Em..."

"Anh biết điều này bất ngờ nhưng anh muốn nghe câu trả lời của em. Hẹn hò với anh nhé?"

"Nhưng chị ấy..."

"Sở Hạ Tâm không thể mang lại hạnh phúc cho em đâu! Cô ấy còn cả một gia tộc, cả một tập đoàn to lớn! Đi với cô ấy chắc gì em đã có một danh phận chính thức!"

"Chị ấy sẽ không...!"

"Với lại, bản thân cô ta có gì tốt?"

"Anh không hiểu đâu!"

"Em rất hiểu cô ta sao?"

"Em..."

"Nhiên Đóa!!"

"Sở Hạ Tâm!"

Sở Hạ Tâm khí lạnh toàn thân từng bước đi tới, mạnh mẽ lôi Nhiên Đóa ngã vào lòng mình. Mạnh mẽ trao một nụ hôn khiến Nhiên Đóa chưa kịp phản ứng, chiếc eo thon bị siết chặt cùng với khoang miệng bị khuấy đảo mạnh bạo bởi đầu lưỡi của ai kia. Thấy dưỡng khí sắp hết liền đánh thùm thụp vào bờ lưng thẳng tắp. Mắt ngấn nước chưa kịp lên tiếng trách mắng đã thấy bộ dạng như sét đánh của hội trưởng

"Hội..."

Bóng lưng xa dần trong ánh chiều tà, để lại trong lòng nỗi đau đớn không thể tả

"Đi thôi"

"Nhưng hội trưởng..."

"Kệ anh ta, đó không phải là chuyện em cần để tâm"

"Sở Hạ Tâm! Chị quá đáng vừa thôi!"

"Ừm, chị phải quá đáng mới có cơ hội bắt em lại nhốt cả đời"

...

"Sở Hạ Tâm, ngay từ đầu chị đã biết!?"

Sở Hạ Tâm mày không hề nhíu trước lời chất vất của Nhiên Đóa. Thản nhiên cởϊ áσ vest đen mặc trong bữa tiệc quăng lên ghế. Ngồi xuống hất cằm, gợi đòn không thể tả "Biết thì sao mà không biết thì sao?"

"Trịnh thiếu chính là hội trưởng, sao chị không nói cho tôi?" Nhiên Đóa sầm mặt, cái con người này đang coi cô là cái gì vậy hả, vênh váo cho ai xem thế

"Sao phải nói? Để cho em chú ý đến hắn ta à?" Ngữ khí lạnh hẳn

"Chị có cần nhỏ nhen như vậy không?"

"Ưu Nhiên Đóa! Em vì một nam nhân tầm thường mà tranh cãi với chị?"

"Sở Hạ Tâm! Chị đừng có ấu trĩ nữa!"

Toi rồi, mỗi lần Sở Hạ Tâm gọi thẳng họ tên cô tức là đang rất tức giận! Nhưng cô đã nói gì sai cơ chứ? Nếu cô biết hội trưởng chính là Trịnh thiếu vậy thì Lãnh Nguyệt đã có cơ hội rồi!

Sở Hạ Tâm nếu biết được điều Nhiên Đóa chắc chắn sẽ tức chết

Quan tâm tới một nam nhân thì thôi đi, lại còn vì một nữ nhân khác? Lật bàn!!!

"Em vẫn không chịu trở về sao?" Sở Hạ Tâm nhíu mày. Từ trước đến giờ đều là cô từ chối người khác, giờ bị người khác từ chối thế này rõ ràng không vui. Lại còn là người mình yêu, lý do thì hết sức vô lý khiến cô đau đầu

"Tôi chỉ là một đứa mồ côi cha mẹ, gia cảnh nghèo túng, không có tiền đồ. Hoàn toàn không xứng với Sở tổng cao quý đâu" Nhiên Đoá thản nhiên như thể đã nói câu này trong lòng hàng ngàn lần. Từng câu nói như dây thừng siết chặt trái tim đang rỉ máu của cô, cũng hoá những mũi tên cắm thẳng vào l*иg ngực nữ nhân đối diện

Sở Hạ Tâm muốn bùng phát, con nhóc này đến bao giờ mới chịu hiểu đây!??

"Đã bao nhiêu lần rồi, em nói câu đó không biết mệt à? Chị không để tâm đến gia thế của em!"

"Nhưng tôi để tâm!" Nhiên Đoá gào lên, xách váy bỏ chạy để lại trên sàn những giọt nước mắt khiến Sở Hạ Tâm ngạc nhiên hết sức. Thiếu nữ dịu dàng với nụ cười xinh đẹp ngày xưa trong tâm trí cô đâu rồi? Tại sao bây giờ gặp lại chỉ toàn nước mắt thế này? Cô đâu muốn vậy!

"Ưu Nhiên Đoá! Em đứng lại cho tôi!!!"

Những tưởng việc ép em ấy sống chung một tháng sẽ khiến em ấy nhận ra, thành công việc hai bên cùng thuận rước người về dinh. Nhưng càng ngày càng không ổn, em ấy ngày một lạnh nhạt, luôn kiếm cớ từ chối cô khiến cô tức điên người. Nhưng mỗi lần thấy ánh mắt chất đầy tâm sự đó, cô đành phải nhịn lại. Ngày qua ngày cố gắng tiếp cận trái tim giấu kín sau bức tường băng của em ấy nhưng bất thành. Tích tiểu thành đại, việc hôm nay đã khiến trái bom trong người cô nổ tung rồi!

Không phục thì làm đến phục mới thôi!!!

Sở Hạ Tâm huýt sáo một hơi dài, lập tức một tràng lính đặc công xuất hiện, ngăn Nhiên Đoá nước mắt đầm đìa nơi cửa chính. Nhiên Đoá thầm than không ổn, đáy mắt xẹt một tia khó chịu xen lẫn mệt mỏi. Con người kia có bao giờ tôn trọng ý kiến của cô, hay là tôn trọng cô không?

Tay bị mạnh bạo kéo đi, Nhiên Đoá không hề vùng vẫy hay la hét, cứ để mặc Sở Hạ Tâm tuỳ ý quăng lên giường. Váy áo bị xé rách, từng mảnh lần lượt rơi xuống sàn. Thân dưới bị chèn vào một chân, nữ nhân trên thân động tác không hề nhẹ nhàng bóp nắn cặp bánh bao hồng đào, dùng lưỡi khuấy đảo điên cuồng nơi khoang miệng. Cánh môi di chuyển từ miệng lần lượt trượt xuống cổ, ngực, bụng. Mỗi lần như vậy đều để lại dấu đỏ bắt mắt trên làn da trắng nõn. Nhiên Đoá từ đầu đến cuối đều như con búp bê mất hồn, mắt không chút tiêu cự nhìn trần nhà, trong lòng thầm mắng bản thân ngàn lần. Con người này nói hiểu cô, nhưng mọi hành động lại ngược lại! Những tưởng nữ nhân trầm lặng dịu dàng ngày trước sẽ trở lại, nhưng, cô, đã, lầm!!!

"Sở Hạ Tâm đã thay đổi, có cược hay không cũng như nhau"

Ván cược này, cô thua rồi...

Rầm!!!

Cánh cửa bị đạp bay đến thành giường, Sở Hạ Tâm ngừng động tác, trợn mắt nhìn trợ lý của mình khí thế bức người đi tới. Nhiên Đoá nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên, mạnh mẽ đẩy ngã nữ nhân đang đè trên thân chạy tới ôm chầm trợ lý, vỡ ào mà khóc. Trợ lý tay cầm một cái chăn mỏng màu trắng, thuận thế quấn quanh người Nhiên Đoá, động tác vuốt đầu dỗ dành như thể đã làm việc này rất nhiều lần. Cảnh tượng này cứ thế vả thẳng mặt Sở Hạ Tâm, lửa trong lòng ngay lập tức bị dập tắt, ngơ ngác nhìn Nhiên Đoá được trợ lý dịu dàng ôm đi, lại thấy trợ lý nhẹ nhàng lau đi giọt lệ đang lăn dài trên má nữ nhân mình yêu. Mà nguyên nhân xuất hiện những giọt nước mắt ấy, lại là cô

Trợ lý ôm Nhiên Đoá đi được vài bước, quay đầu cười lạnh "Đến việc thấu hiểu nữ nhân của mình còn không làm được, Sở tổng nghĩ làm những việc như bắt ép cô ấy theo ý mình sẽ khiến cô ấy hạnh phúc sao? Sở tổng, cô vậy là quá thất bại rồi!"

Sở Hạ Tâm nổi đoá, chạy tới muốn giành người liền bị một vệ sĩ ngăn lại, không dám tin nhìn người trợ lý tâm đắc của mình "Cô dám làm phản?"

"Nhiên Đoá vì cô mà đau khổ, nên đừng hòng gặp lại người, trừ phi cô hạ mình cầu xin tôi"

Bóng dáng trợ lý cùng vệ sĩ dần đi mất, Sở Hạ Tâm gào lên như một con thú bị thương

"Lãnh Nguyệt!!!"

Bình Luận (1)

  1. user
    Nhàn An (1 năm trước) Trả Lời

    👍👍

Thêm Bình Luận