Cái gì là gặp đúng lúc yêu đúng người? Chính là một thoáng lướt qua nhau mà đã như thiên mệnh.
Vũ Bằng nhớ tới khuôn mặt nhẹ nhàng đáng yêu của Ngải Nhu, khóe miệng bất giác cong lên. Anh thừa nhận, trước đây lúc mới gặp Lục Minh Minh liền bị vẻ mạnh mẽ của cô thu hút. Vốn tưởng rằng đó chính là cảm giác thích một người, còn muốn lấy lòng bố mẹ cô để có thêm lợi thế, nhưng khi nhận ra trong Lục Minh Minh đã sớm chỉ có Đồng Tiểu Nghị, anh lại rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ. Thì ra, cảm giác của anh đối với Lục Minh Minh, ngay từ đầu chỉ dừng ở ấn tượng mà thôi.
Nhưng hôm nay, Vũ Bằng gặp một Ngải Nhu mít ướt yếu đuối, trái tim lại thổn thức thế này, lại có một loại cảm giác thành tựu khi che chở một cô gái.
Đôi mắt cô to tròn, long lanh nhìn anh như một chú mèo muốn dụi vào lòng anh làm nũng.
Nụ cười của cô, giống như cánh hoa mỏng manh, nhẹ nhàng điểm xuyết một giọt sương sớm.
Thời gian hai người gặp nhau ngày hôm nay...
"Anhcònđếngiúpemnữa,thậtáy náyquá
! "" Anh không tốt như vậy đâu, là ngườinàođónhờthôi
!"Vũ Bằng đến trước mặt LụcMinhMinh,
côcườikhìkhìgãigãiđầu.Tất nhiên
"ngườinàođó
"ởđâylà
ĐồngTiểuNghịrồi.Độtnhiênnhớrađiềugìđó, LụcMinh
Minhquayvềphíasauvuivẻgiới thiệu.
"AnhBằng,đây
làNgảiNhubạncùngkítúcxávớiem.NgảiNhu,đâylà...""Ngải
Nhu,cậusaothế?Khôngkhỏeà
? " Khi Lục Minh MinhnhìnđếnNgảiNhuthìthấybiểucảmkinhngạccủacô.Đứngbấtđộng,haimắtmởlớnnhìnVũBằng, có thể thấy rõ đôimôixinhxắnđangkhẽrun...VũBằngthấy
mộtcôgáibénhỏđangdùngbiểutìnhấynhìnmình
thìhơikhóhiểu,khẽnhíumày.Chẳnglẽanhlàmngườikhácsợđếnthếsao
?"Chàoem,anhlàVũBằng,làbạncủatiểuMinh..."VũBằngtiếnlên
phíatrướcmộtbước,vươntaymuốnbắttayvớiNgảiNhu.NhưngNgảiNhuvôcùngănývớianh,anhtiếnlên
mộtbướcthìcô
phối hợp lùivềsaumộtbước.Cuối
cùng,VũBằngcũngkhôngbiếtphảilàm sao,nhìn
Lục Minh Minhcầucứu."NgảiNhu,anhấylàbạnmình,cậukhôngchàođónnhưvậy
,cóphảikhôngmuốn
làmbạnvớimìnhnữakhông? "Lục
Minh Minhquyết địnhsử dụngđếnbiện phápmạnh.NhìnVũBằngấm áp,an
toànnhưthế,đây
làlần
đầu tiêncôgặpmộtngườimuốntránhanh.Ngải
Nhunghe
Lục Minh Minhnóivậyrốt cuộccũnghồiphụctinhthần,lắcđầulúngtúng."Không...Khôngphảivậyđâu
Lục Minh Minh..."" Vậytại
sao?AnhBằnglàngườitốtmà
?" Lục Minh MinhnắmbảvaiNgải
NhuđẩylạigầnVũ
Bằng. NgảiNhumởđôimắtsángtrongnhưcónướcngẩnglênnhìnVũBằng.Bốnmắtchạmnhau,VũBằnglịchthiệpmỉm
cườigậtđầuvớicô."Sao...anhlạiởđây
?"Ngải
Nhulínhíhỏi."Hả?"CảLục
Minh MinhvàVũBằngđềubuột
miệngthốtlên.Lục
Minh Minhnghĩ,chẳnglẽhaingườinàyđãtừngquenbiếtsao
?VũBằngcònbấtngờhơn,anhđãtừng
quencôbénàysao
?Lập
tức Lục Minh Minhbắnánhmắthình viên
đạnvềphíaVũBằng,trênmặtinrõ
mấychữ
"Anhđãtừnglừacongáinhàlànhrồiphảikhông? "VũBằngmặckệ
Lục Minh Minh,quaylạihỏiNgảiNhu." Embiếtanh
?"Côkhẽgật
đầu,mọi ngườicàngthêmrốirắm."Ngải
Nhu,cómìnhởđây,nếuanhấytừngăn
hϊếpcậu,cứnóivới
mình,mìnhthaycậuđòilẽphải! " Lục Minh Minhvỗngựckiênđịnh.Hẳn
làvìlídonàymà
Ngải Nhu engạiVũBằngđâymà." Không...Anhấylàquản lý
của Mikemà..."Ngải
Nhuvốntưởnglàbản thânnhìnnhầmngườinênmớibất
ngờnhưthế,nhưnggiờcôđãxác địnhngườitrướcmặt
chính làVũBằng
- quảnlý
củaMike."EmbiếtMike? ""Emhâm
mộanhấylắm...Nênquản lý
củaanhấyemcũngbiếtrõnữa."NgảiNhuxấu
hổtrả
lời,côlàmộtngườinữ
tínhđiển
hình:đángyêu,và
thíchxemphimthầntượng."Tiểu
Minh,ngườihâm
mộcủaMike
kìa..."VũBằngnháymắttrêuchọc
LụcMinhMinh,khiếncôhokhanvàitiếng."Khụkhụ
!Cậu
đãbiếtrồithìkhônggiới thiệunhiềunữaha
!Haingườitừtừnói
chuyện! "" Ngải Nhu,đừngnhìnanhnhưthế,anhđâucóănthịtem. "VũBằngcảmnhận
đượcánhmắt
edècủaNgải
Nhu,rấtônnhunói."Emkhôngdám...Anhbêncạnhngườinổi tiếngnhưthế... "Hệtnhưmộtchúthỏnhút
nhátthumìnhlại,khiếnVũBằngkìmlòngkhôngđượcvươntayxoađầucô
." Ngốcạ,trướckhi
ở bêncạnhngườinổi tiếng,anhcũng
làmộtngườiđàn
ôngbình thường. ""Vì
saoMinhMinhlạiquenanh
?""TiểuMinhlàbạngáicủa.... "VũBằng
thutayvề,đútvàotúi
quần,đangmuốnnóithật."Họhàng,cóhọhàng! ", LụcMinhMinhvộilêntiếng
ngắtlời,nháy
mắtrahiệuvớiVũBằng.Đểngườihâm
mộbiếtthần
tượngđãcóbạngái,côsẽkhôngbịNgải
Nhuđánhghen
chứ?"Thôinào,hai
ngườiđừngđứngởđónữa,vềphòngkítúcxánào
!"Lục
MinhMinhchữangượngvội
vàngđẩyNgải
Nhu đi xuốngbậcthanglátđácẩmvân,nhưngkhôngngờsứclựcNgải
Nhulạiyếunhưthế."A! "Ngải
Nhubịtrượt
chân,kinhhãihétlên."Cẩnthận! "Khôngchầnchừmộtgiây,VũBằngvộivãlaoxuốngđỡlấyeo
Ngải Nhu, ômcôvào
tronglòng.NgảiNhucũngtheoquántínhôm
chặtlấycổ anh.Cảnhtượnggiống
nhưtrongmộtbộphimđiện ảnhkhiến
Lục Minh Minhkhôngkhỏixuýt xoa. Đếnbao giờcôvàTiểuNghịmớilãngmạnnhưthếnàyđây
? Hơnnữa, cănbảnlà
Lục Minh Minhvốnmạnh
mẽ,khôngcầnĐồngTiểuNghịphảichechởnhưvậy.Nhữngbậccầuthangbằngđá, rất nhanhchỉ
cònlạimộtmảnhimlặng.VũBằngvàNgải
Nhu cùngnhìn
vàomắtđốiphương,trái
timđậplạcmấtmộtnhịp.Cuối cùng,Ngải
Nhu lạilàngười
sựctỉnhtrước,vộivàngđứngthẳngdậy,mặtđỏtớitậnmang
tai." Emxinlỗi... " Ngải Nhucắnmôinói." Emkhông
saolàtốtrồi. " VũBằngnhìnđimộthướngkhác,lầnđầutiênnghi
ngờsự
kiềmchếcủabảnthân.Ngải
Nhu vộivãquayđầuđitrướcnhưmuốnbỏchạy, nhưng VũBằng
vẫn kịpnhìnthấymộtnụ cườimỉmtrênbờmôi
Ngải Nhu.AnhcònchưakịpđịnhthầnlạithìNgải
Nhuđãquayđầulại,nởmộtnụ
cườithậtrạng
rỡ,haichiếc
răng khểnhxinhđẹpđếnđộnglòngngười." Đinhanhnàomọingười! "Vũ Bằng ngồi bật dậy, đặt tay lên tim mình. Nhớ tới hình ảnh Ngải Nhu, anh không cách nào chợp mắt được.
Đó...liệu có phải là đã động tâm rồi không?
Vũ Bằng bật đèn ngủ màu vàng trên đầu giường, một lần nữa nằm xuống.
Vũ Bằng anh, có một ngày sẽ đưa được chú thỏ Ngải Nhu ngốc nghếch kia về hang ổ của mình!