Sang ngày thứ hai, từ đơn phòng đi ra, Vân Tức bước trên hành lang, nhắm hướng gian ốc đá trắng đi tới.
Dọn đường thủ vệ và thị nữ trong giáo thay nhau hành lễ, nhượng đường cho gã đi thẳng vào nội thất.Trong phòng cao giáo sáng choang, đèn đuốc huy hoàng, gã vừa tiến vào là nhìn thấy tân nhiệm giáo chủ đang ngồi trên tấm thảm đỏ tươi, giương ngân cung bắn không không bên tai bạch sư. Phi Quang vẫn lười biếng khép mắt ngủ, lại bị chủ nhân quấy nhiễu không thể ngủ yên, không ngừng lắc đầu vẫy tai, thậm chí còn phát ra tiếng gầm gừ tức tối nho nhỏ.
"Sao giương cung không không vậy ?". Vân Tức đến gần, cười cười đặt mâm lên bàn: "Mời giáo chủ dùng bữa".
"Mấy ngày trước sắn bán bên hồ, tên đã bị dùng hết sạch rồi. Bị giam cầm tại đây, lại không ai đi thu hồi về cho ta". Sa Mạn Hoa tâm tình có vẻ phiền muộn, bực bội quăng ngân cung đi, đứng dậy : "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì ? Sao không cho phép ta đi ra ? Ta là giáo chủ --- Tế tư nghĩ ta là cái gì chứ ? Con rối ?".
"Sư phụ cũng vì lo cho ngươi thôi. Ta đi theo sư phụ bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy ông ta lo lắng cho người nào giống như vậy". Bạch y thiếu niên lại mỉm cười nhè nhẹ, chớt phất ống tay áo lên, --- Trong ống tay áo rộng thùng thình trắng tinh không ngờ là một mũi kim tiễ. Vân Tức đặt mũi tên trên bàn: "Giáo chủ chắc đã làm rớt mũi tên này trong đơn phòng ?"
"Ồ, vậy mà ngươi cũng tìm được ?". Sa Mạn Hoa cầm mũi tên đặt lên ngân cung, nheo nheo mắt.
Vân Tức lại hơi hoảng kinh, vội lùi lại mấy bước, thầm chí còn làm rớt mấy món đồ trên án.
"Sao vậy ?". Sa Mạn Hoa kinh ngạc nhìn gã bạch y thiếu niên đang thất sắc.
Vân Tức lại mau chóng định thần, cười đáp: "Giáo chủ lẽ nào giương cung muốn bắn, thật là dọa nạt người ta. Còn không mau dùng cơm đi".
Sa Mạn Hoa đối diện Phong Nhai tế tư luôn luôn kính cẩn nghiêm trang, nhưng với Vân Tức lại hay vui đùa, buông dây cung, phì giận: "Ăn không vào !Ngày ngày buồn chán ở đây, ăn cái gì cũng không vào... Ngươi lén dẫn tar a ngoài cho thoải mái đi. Có được không ? Cũng không đi đâu xa, chỉ tới bên Thánh Hồ, thu hồi mấy mũi kim tiễn về".
Vân Tức trong mắt thoáng qua một nét cười không dễ gì bắt được, ngoài miệng lại nói: "Mệnh lệnh của sư phụ, ai dám không tuân theo ? Mấy ngày nay bên ngoài xem có vẻ khẩn trương, cả ta cũng không dễ dàng vào ra --- Đợi vài ngày nữa không có chuyện gì, ta sẽ dẫn ngươi ra".
"Quả nhiên vẫn là Vân Tức ngoan ngoãn". Sa Mạn Hoa cười lên, thuận tay đặt cung tên xuống, kéo Phi Quang qua ăn cơm: "Ngươi còn nhỏ hơn ta mấy tuổi, nói chuyện lại lão thành như vậy, tương lai chắc sẽ bá đạo độc tài không thua gì sư phụ ngươi".
Vân Tức chỉ cười cười. mặt mày thiếu niên mang biểu tình ôn hòa, ẩn nhẫn sâu kín trong đôi mắt xanh không ngờ có một cảm giác khủng bố.
Đưa cơm chiều xong, từ chỗ giáo chủ đi ra là trời đã sập tối, Vân Tức đi lần theo hành lang, không mang theo tùy tùng nào cả.
Nguyệt Cung quy mô rộng lớn, nhưng bố cục lại đơn giản gọn gàng --- rành rành noi theo cổ huấn mà kiến tạo, ngoài tường hình vuông, đông tây nam bắc bốn cửa, bao gồm Thanh Long - Chu Tước - Bạch Hổ - Huyền Vũ cung. Bên trong chính là Thánh Hồ đường kính chưa tới một dặm, sườn núi bên Thánh Hồ kiến tạo Thần Miếu và Thần Đàn, sau Thần Miếu là nơi ở của giáo chủ và tế tư. Hành lang dài thượt khúc chiết, nối tất cả các kiến trúc vào với nhau, cho dù là mưa to gió lớn, người trong Nguyệt Cung vẫn có thể đi lại. Sau khi Phong Nhai tế tư hạ lệnh, Nguyệt Cung trên dưới đều lọt vào trạng thái giới bị cao độ: bốn cửa đều có trọng binh trấn thủ, dưới tường ngoài mỗi ba bước là có một người đứng gác; thậm chí trên hành lang cũng bài bố lính canh --- Thiên la địa võng như vậy, e rằng một con muỗi từ ngoài muốn bay lọt vào cũng không dễ.
Thiếu niên đứng dưới mái hành lang, vọng nhìn bố trí tranh sáng tranh tối, nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng chung quy lại hiện ra.
Con người đó sao lại xem trọng Sa Mạn Hoa như vậy ? Sau khi mất đi Di Tương, vô luận sao cũng phải bảo vệ kẻ kia ? Con người mạnh bạo đủ để ngạo nghễ thiên địa, nghịch chuyển càn khôn xem ra lại tịch mịch làm sao... Đó là sự yếu nhược do vĩnh sinh mang đến sao ?
Vân Tức mỉm cười, vạt áo dài thượt lất phất đong đưa hướng Thanh Long Cung nơi khách đang nghỉ ngơi đi tới.
"Công tử, Cao Thư Dạ có đến chưa ?". Vừa tiến vào, Trưởng Tôn Tư Viễn đã đứng dậy. Bên ngoài giới bị sâm nghiêm, Trưởng Tôn Tư Viễn mấy ngày hôm nay ngồi thừ trong hành quán, nhưng cả một con người trầm ổn như hắn trong mắt dần dần cũng có vẻ khẩn trương --- Chắc chính cục bên đế đô nhất định đã nghiêm trọng đến mức không thể chần chừ bước nào nữa.
Vân Tức bất động thanh sắc, miệng đáp: "Chưa đến".
Nhưng dừng lại một hồi, khóe miệng thiếu niên cong lại, rút trong tay áo ra một phong thư. Bức thư đó viết trên giấy trắng tinh, , xếp thành hình phi hạc. Vân Tức dùng ngón tay cầm lấy đuôi hạc, nhẹ nhàng phấy một cái, phong thư bật ra: "bất quá hôm nay ta nhận được phong thư này --- Thuộc hạ trong giáo mật báo, nói công tử Thư Dạ hôm nay đã vượt qua Thương Sơn Nhị Hải. Tính theo lúc viết thư này, y cũng không còn cách xa mấy. Nay mai nội trong một hai ngày sẽ đến".
Trưởng Tôn Tư Viễn không nói gì, thở ra một hơi, không biết là thở phào hay khẩn trương, một hồi lâu sau mới hỏi: "Tế tư đại nhân có biết gì không ?".
"Tất cả sự vụ thường ngày đều do ta xử lý, thuộc hạ giáo dân đều quen truyền báo tin tức cho ta --- Mà ta chưa nói cho sư phụ biết". thiếu niên thuật sĩ áo trắng để lộ một nụ cười nơi khóe miệng, nhãn cầu lại thâm u: "Bất quá, ta không thể xác định được sư phụ có biết hay không... Thuật pháp của ông ta thâm sâu khôn lường, nói ông ta dùng bốc thuật tiên tri cũng không phải là không có thể".
"Phong Nhai đại tế tư quán thông thiên hạ, chuyện đó đã được tương truyền khắp nơi". Trưởng Tôn Tư Viễn sắc mặt kính cẩn ngưỡng mộ, từ từ mở miệng: "Cho nên nguy cục lần này của đế đô chỉ có thể thỉnh lệnh sư xuất thủ mới có thể giải quyết --- Ta phải đi trấn thủ trước cửa Chu Tước Cung, may ra có thể ngăn cản Cao Thư Dạ, tránh để y và đại tế tư xảy ra xung đột".
Vân Tức chỉ mỉm cười, nhãn thần sâu lãnh: "Nếu có xung đột, chỉ sợ người chết không phải là công tử Thư Dạ!".
"Cho nên, tại hạ phải đi liền". Trưởng Tôn Tư Viễn đứng dậy, thần sắc kiên định : "Trừ việc phải thỉnh cho được đại tế tư ra, tôi cũng phải dẫn Cao Thư Dạ về đế đô --- Hai chuyện này mỗi một chuyện đều phải làm cho xong".Vân Tức hơi ngập ngừng, trầm ngâm: "Cao Thư Dạ ngàn dặm tìm đến, ngươi thật có thể đứng trước cửa cung mà ngăn chặn được sao ?".
"Chuyện này tại hạ có phương pháp". Trưởng Tôn Tư Viễn cúi chào, không chịu nói gì nữa: "Chỉ là chuyện Phong Nhai đại tế tư cần ủy thác vào kế sách của các hạ". nói xong, vội vàng bước ra ngoài.
Bạch y vừa thoáng động trước mắt, tuy không thấy thiếu niên đó cất bước, nhưng Vân Tức đã chặn trước ngưỡng cửa, giơ tay :" Không đi được".
"Sao lại không đi được ?". Trưởng Tôn Tư Viễn thất kinh, thanh âm không khỏi có vẻ bực bội, nhưng vừa ngước đầu nhìn mục quang âm uất sâm lãnh của bạch y thiếu niên, nháy mắt phảng phất có một luồng khí lạnh lướt qua, thanh âm cũng nhỏ dần xuống.
"Nếu ngươi còn muốn thỉnh đại tế tư xuất sơn, hiện tại không được đi". Vân Tức thấp giọng, thanh âm như những tảng băng trôi nổi trên biển cả đυ.ng vào nhau trong bóng đêm, lạnh đến thấu người --- Tất cũng phải là người quen xoay sở quyền mưu, Trưởng Tôn Tư Viễn chợt minh bạch gì đó trong trực giác, miệng hơi há hốc, trong mắt lộ ra thần sắc chấn kinh.
Một hồi lâu sau mới nói: "Công tử Thư Dạ nhất định phải theo ta về đế đô --- y sợ rằng không phải là đối thủ của sư phụ ngươi".
"Đích xác, đại tế tư không thể chết trong tay người thường --- trừ phi đυ.ng phải thuật sĩ có pháp lực cao hơn". Vân Tức mỉm cười, trên mặt thần sắc ôn nhuận: "Nhưng Trưởng Tôn tiên sinh cứ yên tâm, công tử Thư Dạ không có chuyện gì đâu... Ta không lo đến bên đế đô của các ngươi thế cục ra sao, nhưng chỉ cần ngươi phối hợp với ta, nhất định có thể đạt thành tất cả mọi nhiệm vụ.
Trưởng Tôn Tư Viễn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thiếu niên đó --- Con người tu tập thuật pháp này cũng không khác gì sư phụ Phong Nhai, có đôi mắt xanh thẫm đặc hữu của người Miêu Cương. Cũng một dạng đôi mắt nhìn không thấu, nhưng đôi mắt của đại tế tư bình tĩnh trong ngần, như một hồ nước, một cong lông rơi xuống cũng chìm đắm, trống không đến mức phảng phất khiến cho người ta nhìn vào cũng không thấy bờ bến; trong đôi mắt này lại như một vực băng vạn dặm, hắc ám, tĩnh bí, hàn ý xông thấu, cũng tràn trề một thứ du͙© vọиɠ, hoàn toàn không giống một thiếu niên hai mươi mốt tuổi.
Nguyệt Cung trên Linh Thúy Sơn như thế ngoại đào nguyên... không ngờ lại là một bóng dáng khác của đế đô hay sao ?
Khi hai người đang giằng co, một đạo hỏa quang màu đỏ từ dưới núi rít lên, xông thẳng đến, phương vị ngay xửa Chu Tước cung phía đông, nổ ra một đóa Mạn Châu Sa Hoa khổng lồ trên không trung Linh Thúy Sơn.
"Đã đến rồi". Vân Tức giật mình kêu lên, xoay người phóng ra, vừa đi ra tới cửa, chợt quay đầu lại nói một câu với Trưởng Tôn Tư Viễn: "Ngươi nếu tin ta, trước hãy để cho y tiến lên. Nếu ngươi cản trở, vạn sự coi như bỏ".
Lời nói vừa dứt, tà bạch y nháy mắt đã tan biến ở hành lang khúc chiết không thấy đầu bên ngoài Thanh Long Cung.
Trưởng Tôn Tư Viễn đứng ngay cửa, nhìn Nguyệt Cung không khí khẩn trương trong phút chốc, tay từ từ nắm chặt lại, chung quy cắm đầu nhắm Chu Tước Cung chạy đi.Chung quy đã đến. Dưới ánh đèn lửa phiêu phiêu, hắn liếc thấy bạch y nhân đang bước trên bậc đá trước cửa cung. Nguyệt quang chiếu lên bộ bạch y rách rưới, sát na đó bốn bề tĩnh mịch, chỉ có gió từ núi non xa xăm thổi tới.
Không biết đằng sau cửa la liệt vô số binh đao, người đó giơ tay gõ vòng kim hoàn trên cửa lớn đỏ tươi, mở miệng kêu : "Đôn Hoàng Cao Thư Dạ đặc biệt đến Linh Thúy Sơn Nguyệt Cung cầu kiến Bái Nguyệt Giáo Chủ".
Câu nói vừa thoát ra, đám quân binh trong tối ngoài sáng cảu Nguyệt Cung có hơi kinh động, tiếng binh khí vu cổ va chạm vào nhau.
Trưởng Tôn Tư Viên thở dài trong lòng: cho dù Phong Nhai đại tế tư không xuất thủ, bằng vào một mình Cao Thư Dạ, muốn phá trừ bao nhiêu phòng vệ đó mà xâm nhập Thần Điện cũng đâu phải dễ --- Hắn bất giác tiến tới một bước, muốn ngăn chặn con người lỗ mãng kia, nhưng bên tai chợt vang lên lời cảnh báo của Vân Tức, nhất thời do dự.
Trong hắc ám bỗng có người mở miệng, lạnh lùng thốt: "Dám bước vào một bước, gϊếŧ chết không tha".
"Ngươi là ai ?". Giật mình, công tử Thư Dạ ngước đầu nhìn: "Ngươi có thể tác chủ ?".
"Ta là Bái Nguyệt Giáo đại tế tư, ở đây ta có thể tác chủ". Một người từ trong bóng tối bước ra, viên bảo thạch đỏ trên trán sáng lạn chói mắt, khóe miệng giăng nụ cười lạnh: "Ngươi lẽ nào không biết chuyện trong Bái Nguyệt Giáo luôn luôn do tế tư định đoạt tất cả ?"
Bạch y như tuyết, mới tinh không nhuốm chút bụi trần, hình thành một hiện trạng đối lập rõ rệt với y phục lam lũ của khách đến. Trên thân thể người vừa từ trong bóng tối bước ra phảng phất có những lực lượng thần kì, lão vừa lọt vào giữa ánh trăng, ánh sáng giữa trời đất có vẻ sáng hẳn ra.
"Được". Công tử Thư Dạ nhìn người trước mặt, thở dài một hơi, cực lực đè nén tâm tình của mình: "Vậy,tế tư đại nhân, xin ông để cho ta gặp Nguyệt Thần Nữ Sa Mạn Hoa".
"Là Nguyệt Thần Nữ Sa Mạn Hoa ?". Bạch y tế tư đứng dưới cửa chợt cười lên, lãnh đạm thốt: "Không có Nguyệt Thần Nữ Sa Mạn Hoa --- Chỉ có Bái Nguyệt Giáo Chủ Sa Mạn Hoa! Ngươi là một kẻ ngoại tộc dị giáo, sao dám kêu tên húy của giáo chủ ?".
"Bái Nguyệt Giáo Chủ Sa Mạn Hoa ?". Nháy mắt vị khách đó bần thần, sau đó trong mắt vụt dâng lên một luồng sáng lạnh buốt: "Không vẫn biết nàng là Thần Nữ hay là Giáo Chủ, hãy để cho ta gặp nàng".
Nói xong, công tử Thư Dạ đã bước lên bậc đá cuối cùng, đi vào.
"Công tử, dừng chân". Ngay lúc đó, Trưởng Tôn Tư Viễn nãy giờ đắn đo do dự phát ra một tiếng cảnh cáo.
"Đứng lại! Bước tới một bước tất phải chết". Phong Nhai đại tế tư đanh giọng thét lên, nhưng cùng lúc câu nói vừa vang lên, khách đã không chút ngần ngại bước qua cửa! Sát na mũi chân y vừa lạc vào trong Chu Tước Cung, tất cả trận thế sáng tối đã nhất thề phát động --- nháy mắt đó, bao nhiêu phi tiễn và độc vật gào rít mù trời.
Cũng ngay chớp mắt đó, một đạo ánh sáng trắng như tuyết chém rạch màn đêm.
Thừa Ảnh kiếm vô ảnh từ trong tay áo rách tơi của công tử Thư Dạ bay ra, kiếm khí lăng lệ, chớp mắt đã chém nát ám khí độc trùng đang bay rì rào giữa không trung. Đó chính là võ công xuất thân từ trên Thánh Hỏa lệnh cuả Minh Giáo, bao năm tôi luyện trong những cuộc chiến thích sát, từng gϊếŧ vô số vua chúa quý tộc, giờ phút này vừa triển khai liền cảm thấy như gió buốt cắt mặt, Bái Nguyệt giáo đồ không thể không thoái lùi.Bộ dạng từ từ, công tử Thư Dạ chiếm đường mà đi, nhún chân nhảy lêи đỉиɦ hành lang. Nhưng không biết giáo chủ cư trú ở phương nào, người chiếm đường lại hơn đắn đo --- chỉ là một chút đắn đo đó, lại rơi vào trùng vây.
"Thiết Mã Băng Hà ?". Phong Nhai tế tư nhíu mày, có vẻ hứng thú nhìn nam tử bạt kiếm dưới trăng, tựa hồ đang trầm ngâm: "Không tưởng tượng được ngươi chỉ là một đồ đệ trong giới khuyển mã mà đã thật sự luyện thành võ công trên Thánh Hỏa lệnh! Giỏi, giỏi... Bổn tọa mấy chục năm nay chưa từng xuất thủ, hôm nay quyết chiến với ngươi cũng không uổng ngươi một chuyến lặn lội vạn dặm đến Miêu Cương tìm chỗ chôn xương".
"Tế tư đại nhân hạ thủ lưu tình". Trưởng Tôn Tư Viễn kinh hãi thoát miệng kêu lên. Bạch y tế tư lại chỉ nhíu mày ngạo nghễ cười một tiếng, nhìn y. Viên bảo thạch đỏ ngay giữa trán ánh rọi nguyệt quang, chiếu ngời đôi mắt xanh thẫm dưới này. Trong nhãn thần tịch liêu đó bất chợt giăng mắc đấu chí và sát khí lâu nay không thấy --- Ngón tay phất lên, lệnh cho giáo dân tạm thời lui xuống, bạch bào phần phật như phi hạc, chớp mắt đã lướt lên hành lang.
Chỉ một cái phóng mình đó đã đủ để nhìn thấy mức độ cao thâm của đối phương. Công tử Thư Dạ nhãn thần ngưng trọng, tâm niệm thoáng qua như làn chớp, nghiêm trọng thốt: "Ta muốn gặp Sa Mạn Hoa --- Ta không có ý thù địch với Bái Nguyệt Giáo, ta chỉ muốn gặp Sa Mạn Hoa!".
"Đợi kiếp sau đi". Phong Nhai đại tế tư khóe miệng nở nụ cười lạnh sắc nhọn, phất tay áo xoay người, đầu ngón tay bỗng bốc lên ánh sáng xanh lờn lợt --- Nháy mắt đó, ánh trăng đột nhiên lạnh buốt.
Vân Tức phóng thẳng tới căn bạch thạch ốc sau bảy, tám cánh cửa, bên trong điện sâu kín, những loạn lạc bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy được.
Lúc vén bật bức màn trướng cuối cùng lên, gã nhìn thấy tân giáo chủ đang cầm kim tiễn vẽ gì đó dưới đất, Phi Quang nằm phục bên cạnh nhắm mắt, nghe tiếng bước chân liền gầm nhẹ một tiếng đứng dậy.
"Mang theo cung tiễn, mau đi theo ta". Không kịp nói rõ ràng có chuyện gì, Vân Tức nắm lấy tay Sa Mạn Hoa kéo ra ngoài.
Sa Mạn Hoa cầm cung tiễn bị gã kéo, vẫn theo xông ra ngoài vài bước, kinh hoàng hỏi: "Gì vậy ? bên ngoài xảy ra chuyện gì ?"--- Nhưng câu hỏi của nàng nháy mắt đã biến thành tiếng kêu nhỏ. Bởi vì lúc nàng bị Vân Tức kéo ra ngoài, có vài người hiển nhiên là do tế tư đại nhân phái tới canh chừng đã ùa ra xuất thủ cản trở, nhưng Vân Tức không ngờ lại phản kích không chút nương tay, chỉ trong phút chốc đã chém chết những người đó.
Khi những đệ tử của Bái Nguyệt Giáo đó ngã gục, trong mắt đều lồ lộ vẻ kinh hãi không thể tưởng tượng nổi: ai có ngờ được một tả hộ pháp trên vạn người chỉ dưới một người trong giáo, đệ tử chân truyền của đại tế tư thình lình đã trở mặt ra tay nặng nề như vậy.
"Theo ta đi!". Vân Tức không ngưng nghỉ, kéo nàng xông ra ngoài, nhỏ giọng: "Công tử Thư Dạ đã đến".
"Cái gì ?". Giờ phút này Sa Mạn Hoa toàn thân chấn động, thoát miệng la lên, quyết định không chống cự lại, theo gã thần tốc phóng ra ngoài --- Qua khỏi bảy, tám cánh cửa, những đệ tử Bái Nguyệt Giáo canh phòng bên ngoài hành lang, hiển nhiên toàn những thuộc hạ của Vân Tức, nhìn thấy tả hộ pháp kéo giáo chủ xông ra, ai ai trong mắt cũng có biểu tình kinh ngạc, lại không có ai dám cản đường."Thư Dạ đã đến ? Ở đâu ?". Sa Mạn Hoa la lên, nắm chặt tay Vân Tức: "Y ở đâu ?".
Vân Tức không đáp, chỉ lôi nàng nhắm hướng Chu Tước Cung phương đông mà chạy, mục quang lại láo liên trong bóng đêm. Quả nhiên có một giáo đồ từ trên đỉnh hành lang hạ mình xuống, quỳ gối dưới đất, mau chóng bẩm báo một câu gì đó.
"Đang ở bên Thánh Hồ!". Vân Tức lập tức hồi đáp, dừng chân lại, xoay người: "Y đang ở bên Thánh Hồ giao thủ với sư phụ".
"Cái gì ?". Sa Mạn Hoa thất kinh thoát miệng la lên, sắc mặt trắng nhợt --- Thư Dạ giao thủ với tế tư đại nhân ?
Không kịp nghĩ ngợi gì, nàng xoay người nhắm hướng Thánh Hồ mà phóng đi. Bạch sư cũng sực tỉnh, gầm lên rượt theo. Sa Mạn Hoa kêu lên một tiếng, Phi Quang được lệnh phóng tới, trong một sát na, bạch y nữ tử nắm chặt ngân cung lướt lên bạch sư, nháy mắt đã biến mất trong bóng tối.
Vân Tức đứng dưới hành lang, phất tay một cái, ngăn chặt đám đệ tử trong giáo có ý muốn rượt theo: "Tất cả đứng yên tại chỗ!".
"Vân Tức công tử, cuối cùng cũng tìm được ngươi!". Một người lần theo hành lang chạy tới, nhìn thấy gã, mặt mày khẩn trương tái nhợt: "Tế tư, tế tư muốn hạ sát thủ! Ngươi mau đi nghĩ cách... công tử Thư Dạ nhất định phải đi theo ta về đế đô".
"Ta đã có kế sách..". bạch y thiếu niên lại vẫn âm trầm như trước, chợt quay đầu mỉm cười: "Yên tâm đi, y không chết đâu".
Vân Tức không vội vã, từ từ bước tới, làm ra vẻ thỉnh mời: "Giờ phút này bọn ta thủng thỉnh tới bên Thánh Hồ, chắc là đúng lúc rồi đó! --- đến lúc đó, mời ngươi dùng "phương pháp của ngươi", cứ dẫn công tử Thư Dạ về. Tàn cục ở đây để ta thu thập. Ta cũng sẽ thực hiện lời hứa của ta với ngươi".
Trưởng Tôn Tư Viễn hơi thừ người : chuyện đã đến nước không thể chần chừ như vậy, thiếu niên đó lại vẫn an nhàn định thần như vậy sao ?