Một trường ác mộng dài đằng đẵng...Một tế tư cũng có thể nằm mộng sao ? Hoặc giả chỉ là hồn bất phụ thể tạm thời ? Trong hoảng hốt, lão không ngừng nghĩ ngợi, tự hỏi tự đáp trong cảm giác bồng bềnh hư không.
Đó cũng là việc duy nhất lão có thể làm trong khoảng thời gian không biết bao lâu đó.
Nếu không bất ngờ đυ.ng phải thuật pháp gia cao cường hơn mình, đại tế tư của Bái Nguyệt Giáo không thể già, cũng không thế chết. Sinh mệnh của bọn họ kéo dài hơn người thường rất nhiều --- Biết bao nhiêu người đều hoài vọng vĩnh sinh và lực lượng vô thường, nào ai biết vĩnh sinh là một chuyện đáng sợ làm sao.
"Tuy bọn ta là chí cao vô thượng ở Miêu Cương, nhưng ngươi phải biết, kì thực bọn ta bất quá chỉ là quái vật". Đang lúc thất thần, lão chợt nhớ đến lời nói của Đế Giang, đại tế tư đời trước, từng nói với lão --- Lúc đó lão vẫn còn là một thiếu niên tầm thường, may mắn được đại tế tư của Bái Nguyệt Giáo thu nhận làm đệ tử, lòng hiếu kì vô cùng vô tận.
Đại tế tư của Bái Nguyệt Giáo lâu lâu đi thu nhận đồ đệ, truyền thụ bí kíp thuật pháp, chỉ dẫn bọn họ tìm tòi nghĩa lý ảo bí của thiên địa. Nhưng những đồ đệ đó cơ hồ vô phương động đến cai ngai tế tư --- Bởi vì sư phụ vĩnh sinh, còn phàm nhân thì luôn chết già. Đám đệ tử thường thường chỉ được làm tả hữu sứ giả của Bái Nguyệt Giáo cho đến cuối đời.
Nhưng Đế Giang sau khi nói câu đó không bao lâu thì lại qua đời.
Sư phụ đã chết ở Quỳnh Châu khi đấu pháp với Quỷ Sư vang danh nơi đó --- Lúc đó toàn vùng Nam Cương đều chấn kinh. Ai ai cũng không tưởng được Quỷ Sư của Ngũ Tiêu Giáo có thuật pháp tu vi lợi hại như vậy, không ngờ đã chém chết đại tế tư của Bái Nguyệt Giáo giữa không trung! Vì để báo thù cho sư phụ, cũng để vãn hồi địa vị chí tôn của Bái Nguyệt Giáo tại vùng Nam Cương này, sau khi lão kế nhiệm chức vị đại tế tư, đã đi Quỳnh Châu. Sau một phen ác chiến đấu pháp, chung quy đã gϊếŧ chết tên Quỷ Sư đó.
"Vị tế tư của Bái Nguyệt Giáo kia... căn bản không... phòng phự". Trước lúc lâm tử, Quỷ Sư bỗng lẩm bẩm, có vẻ có gì kinh ngạc đến trọn đời không hiểu được: "Ngươi... biết tại sao không ?"
Tại sao ? Lão nghĩ là biết. Sư phụ căn bản muốn kết thúc trọn vẹn thứ khổ cảnh "vĩnh sinh" này.
Nhưng vĩnh sinh là khổ cảnh sao ? Từ đó đến nay đã bao nhiêu năm trôi qua, cũng không nhớ rõ nữa. Trong Bái Nguyệt Giáo, tế tư là vô thượng, giáo chủ bất quá chỉ là lãnh tụ tối cao trên danh nghĩa. Đao Cơ, A Mộ, Dao Quang... cho đến Di Tương, lão đã quên rằng chính mình đã từ trong ngàn vạn giáo dân của Miêu Cương trại tuyển ra được bao nhiêu Thần Nữ. Lại từ trong số thần nữ đó, đã phong chức giáo chủ cho mấy người ?
Những thiếu nữ xuất thân cao quí đó được tất cả giáo dân tôn xưng là dòng máu ruột thịt của Nguyêt Thần, nhưng, trong mắt lão bất quá chỉ là xương trắng chờ ngày thối nát mà thôi.
Lão cũng thu nhiều đồ đệ, nhưng những đồ đệ đó đã sớm "chuyển sinh" mau mắn hơn lão rất nhiều. Người phàm sinh sôi không ngừng, thần linh lóe lên rồi chợp tắt --- lão là cái gì chứ ?
"Bọn ta bất quá chỉ là quái vật". Trong thảng thốt, lão cười khổ, lẩm bẩm lời nói của sư phụ năm xưa còn ghi nhớ trong lòng.
"Ồ ! Ông nói gì vậy ? Phong Nhai đại nhân ?". Đột nhiên bên tai nghe thấy một thanh âm rụt rè đang hỏi.
Thanh âm đó là của Sa Mạn Hoa, là a đầu năm xưa bị lão tống sang Tây Vực Đại Quang Minh Cung ? Thần trí lan man của lão chợt tỉnh táo lại, giương mắt nhìn. Lọt vào mắt là bầu trời xanh thẫm và một gương mặt khẩn trương --- A đầu này... năm xưa mới mười tuổi đã bị tống lên Côn Luân... không ngờ đã lớn dường này, cũng đã trở nên mĩ lệ như vậy đó.
Lão chợt hơi cảm khái, muốn nhấc tay, lại phát hiện tay mình không còn khí lực. --- Là trường quyết đấu đêm qua với Di Tương đã tiêu hao quá nhiều lực lượng của mình chăng ? Vì nổi loạn, lão đã sớm hạ lệnh cho đệ tử Vân Tức dẫn tất cả đệ tử Bái Nguyệt Giáo vào Bán Sơn Nguyệt Viện, không cho phép đi vào Nguyệt Cung nửa bước. Vì vậy cho đến giờ, trên đỉnh núi trống vắng đó, chỉ có a đầu không nghe hiệu lệnh này còn ở lại với mình.
Trong lòng lão đột nhiên run lên, mau mắn liếc Sa Mạn Hoa một cái, không biết a đầu này có nhìn ra tình trạng của mình không ?--- "Di Tương đã chết ! Ngươi nay là giáo chủ".
Không nghĩ ngợi gì, lão chợt mở miệng, cố gắng làm cho nàng yên lòng: "Chiêu tập giáo dân đến đây, ta bây giờ vào thần điện cử hành nghi thức, phong hiệu cho ngươi".
"Ồ". Sa Mạn Hoa ngây người, không có biểu thị hoan hỉ gì, còn nhìn bốn phía thi thể khắp nơi, không nhìn được thốt:"Thật ra là chuyện gì vậy ? Sao lại tới nước này ?...Di Tương sao lại muốn gϊếŧ tế tư đại nhân ? Ả..ả đó giờ đều rất ái mộ Phong Nhai đại nhân mà... Ả... bộ dạng đêm qua của ả thật như điên khùng vậy!".
"Ả điên rồi". Tế tư cười lạnh, có vẻ thất vọng tràn trề: "Quyền lực đã làm cho ả phát điên lên... Ả muốn gϊếŧ ta, làm giáo chủ thật sự! Ta đã cho ả quá nhiều, quá đủ, ả lại không biết".
Gắng gượng điều hòa hơi thở, lão chống tay chầm chậm ngồi dậy, nhìn Nguyệt Cung mà lại giống như Tu La Trường, khóe miệng nở nụ cười lạnh:
"Sa Mạn Hoa, xem ra năm xưa ta đã xem thường tiềm chất của ngươi --- Sau mười lăm năm, ngươi không ngờ đã có lực lượng bắn chết Cổ Vương! Tây Vực Đại Quang Minh Cung quả nhiên là danh bất hư truyền". Phong Nhai mỉm cười, nhãn thần lại băng lãnh, thị ý: "Đỡ ta dậy!".
Sa Mạn Hoa bước tới đỡ bạch y tế tư dậy, cảm thấy tay lão lạnh buốt như băng giá.
"Xem ra ngươi đã không cô phụ tâm huyết năm xưa của ta". Nghiêng đầu nhìn nữ tử bối rối bất an kia, Phong Nhai khóe miệng từ từ nở một nụ cười --- bất chợt giơ tay lên, hoạch bên má Sa Mạn Hoa một đường, vẽ ra hình dạng trăng lưỡi liềm: "Ta vốn đã nghĩ, Di Tương chết rồi, nên chọn một trong hai Nguyệt Thần Nữ mới làm giáo chủ --- Xem ra không cần phải nghĩ ngợi gì nữa".
Nhưng sắc mặt Sa Mạn Hoa tái nhợt lại, do dự một hồi, phảng phất đã tề tựu đủ dũng khí rồi mới mở miệng được: "Tế tư đại nhân, tôi... tôi không phải là vì chức giáo chủ mà về. Diệu Thủy bà bà bị nhiễm chướng động, ai cũng nói chỉ có ngài mới có thể trị dứt, cho nên tôi... mới mạo muội về đây cầu ngài cứu bà ta !.
"Vì lão bà kia ?". Phong Nhai ngạc nhiên, nhíu mày nhìn lão phụ gục trên lưng bạch sư: "Bà ta nhiễm Đào Hoa Chướng và Bích Thiềm Cổ, không cứu được".
"Tế tư đại nhân! Cầu ngài cứu bà ta giùm". Sa Mạn Hoa giật nảy mình, van xin: "Chỉ cần còn một hơi thở, bằng vào lực lượng của ngài tất có thể cứu bà ta dậy".
Nhãn thần của Phong Nhai lại một mực lãnh đạm: "Lão bà tử đó không phải là giáo dân, bằng vào cái gì mà kêu ta cứu bà ta ? Hiện tại Bái Nguyệt Giáo của bọn ta và Minh Giáo đã sớm cắt đứt quan hệ rồi --- Trung Nguyên đang tiêu diệt Ma Giáo, ta không muốn kéo giáo dân của ta xuống nước luôn".
Sa Mạn Hoa níu chặt tay áo lão, mặt tái nhợt :"Tế tư đại nhân, cầu xin ngài".
"Ngươi chịu ở lại trong giáo kế nhiệm ngôi giáo chủ, ta cứu bà ta". Phong Nhai lạnh lung phán một câu, cũng không muốn dây dưa với nữ tử đang kêu khóc kia nữa: "Nếu không, đi chuẩn bị hậu sự cho bà ta đi!".
Phải tốn trọn nửa tháng mới dọn dẹp thanh lý xong Nguyệt Cung. Thi thể xà trùng rải rác khắp ngõ góc hang hố, thậm chí cả trên mái ngói cũng có, phảng phất toàn bộ độc trùng Nam Cương đều đã không ngừng tràn lên Linh Thúy Sơn, biến nơi này thành mộ địa cuối đời.
Di Tương chắc đã dùng một số lượng Triệu Cổ Hồn kinh hồn mà dẫn dụ, dược vị lan tràn khắp bốn bề, sau khi ả chết, bầy độc trùng vẫn lục tục kéo nhau lên Linh Thúy Sơn.
Tất cả giáo dân trong Nguyệt Cung đều đang nỗ lực tranh đấu với đám xà trùng nhu động khắp nơi, tận lực thi dụng mọi thủ đoạn. Đám con gái ngày thường quen được nâng niu tôn thờ, giờ bị nhện bò lên quần áo, kêu la rùm lên.
Phong Nhai đi ngang qua hành lang, nhìn cảnh tượng hỗn loạn mà Nguyệt Cung thần thánh này từ trước đến nay chưa từng trải qua, chỉ cảm thấy buồn cười.
Xem ra sống lâu cũng có cái lợi, cũng có trò vui mới lạ để xem.
"Vân Tức, nó còn chưa chịu ra khỏi Nguyệt Thần Điện à ?". Sau khi đi qua hành lang, lão hỏi đệ tử đi theo. Thiếu niên bạch y tóc vấn trái đào có vầng trán cao rộng và ánh mắt xanh thẫm của người Miêu, vừa sáng ngời, lại vừa sâu kín, chắc cũng đã đi theo đại tế tư tu hành không ít năm, cử chỉ phong thái không ngờ rất giống Phong Nhai. Lúc nghe sư phụ hỏi, liền cúi đầu hồi đáp: "Dạ, Thần Nữ một mực trong Nguyệt Thần Điện khấn vái nơi Diệu Thủy kia nằm, ba ngày rồi chưa từng đi ra tới nửa bước".
"Cầu khấn mấy cái tượng ngọc thạch có tác dụng gì chứ ?". Phong Nhai cười lạnh, phất tay áo, quay đầu bỏ đi: "Không tưởng được nha đầu đó lại ương ngạnh như vậy, làm Bái Nguyệt Giáo Chủ có gì không tốt chứ ? Không ngờ lại dám nghịch ý ta".
Thiếu niên không hồi đáp, chỉ theo chân tế tư đi loanh quanh mấy lượt.
Sự bội phản của Di Tương lần này sợ rằng đã thật sự chọc giận sư phụ --- Vị sư phụ đã bao năm rồi không biết hỉ nộ là gì, không thể có giọng điệu như lúc này, càng không thể nhìn tình hình Nguyệt Thần Miếu mà hoảng hốt như vậy. Thân là đại tế tư, mọi bi hoan hỉ nộ không phải đều phải ruồng bỏ cắt đứt hết sao ? Vì hàng ngày phải ngự sử Quỷ Giáng để hàng phục ác linh, đã quá hao phí linh lực, đáng lẽ không còn tâm địa nào để có bất kì hồi ứng gì đối với phàm thế này. Hơn nữa, bất cứ tình cảm yếu đuối nào không phải cũng đều có thể tạo thành nhược điểm trí mệnh sao ?
Phút chốc đó, trong tròng mắt xanh thẫm của thiếu niên nhoáng qua một luồng sáng như ánh chớp lạnh buốt.
Không nói tiếng nào đi giữa đồng cỏ cao bên cạnh Thánh Hồ, Phong Nhai chợt mở miệng: "Vân Tức, ngươi theo ta đã bao lâu rồi ?"
"Mười một năm". Thiếu niên kính cẩn mở miệng trả lời. "Mới có một thời gian ngắn như vậy à...". Đại tế tư chợt cười lên, hơi ngạc nhiên: "Ngươi thật sự là đệ tử có thiên phú nhất mà ta gặp qua. Xem ra nhãn quang của ta không tệ --- Xuất thân cao thấp căn bản cũng không sánh bằng một chút nâng đỡ. Ngươi năm xưa bất quá chỉ là một cô nhi xin ăn trong Hoành Vân Động ở Quỳnh Châu, giờ có ai có thể bì được với ngươi chứ ?"
Thiếu niên cúi thấp người, kính cẩn hồi đáp :" Ân tái tạo của sư phụ, Vân Tức trọn đời không dám quên".
"Gì chứ ? Ta đâu cần ngươi cảm ân, chỉ là khảo nghiệm nhãn lực của mình thôi...". Phong Nhai cười cười, xoay người đi không để ý gì đến gã đệ tử đó, ngẩng nhìn trời, chợt hỏi: "Ngươi tự hỏi xem đến nay đã học được mấy thành tài nghệ của ta ?"
Vân Tức ngây người một hồi, nhất thời không biết hồi đáp ra sao. Một hồi lâu sau mới đáp: "Đệ tử không biết".
"Không biết ?". Phong Nhai nhãn thần chợt chuyển thành nghiêm nghị.
"Sư phụ rõ ràng như nghìn người gộp lại, đệ tử căn bản không thể đo lường một hai, càng vô phương đánh giá phân định". Vân Tức ngẩng mặt nhìn vị tế tư bạch y phất phơ bên Thánh Hồ, trả lời tận tâm can, chớp chớp đôi mắt xanh thẫm, không biết là xấu hổ hay là thất thần.
"Ồ ?". Phong Nhai đại tế tư chợt nhướng mày cười, như đang nghĩ ngợi gì đó :"Nếu một ngày ngươi có thể gϊếŧ được ta, thì chính là đã đến lúc có thể kế thừa ngôi vị tế tư phải không ?"
Không đợt gã đệ tử đang kinh hãi có phản ứng gì, Phong Nhai đại tế tư cười lớn lên, phất ống tay áo rộng thùng thình, xoay người bỏ đi. Một sự tự tin ngạo nghễ như ngày thường, một sự quyết đoán bá đạo không cho người ta hỏi xen vào, coi thường khinh khi trời đất.
Trong thần điện rộng thoáng, chỉ có một thanh âm đồng hồ nước nhỏ giọt vang lên một cách ngưng trệ, kèm theo tiếng ho khan khẩn trương của lão phu nhân. Sa Mạn Hoa vội vàng cầm lấy tay Diệu Thủy, nhìn hình dung khô cằn cầm hơi của lão phu nhân. Bạch y thiếu niên vẫn ở một bên, mặt mày không chút biểu tình nhìn nàng, chưa từng nói qua một lời.
Lão phu nhân đang nằm chợt ho sù sụ, máu đen trong cổ họng dâng lên, nàng vội dùng tay xoa xoa ngực bà, nhưng những mảng máu đặc sệt đã trào ra ngoài, thấm nhuộm lên tay nàng, thấm đẫm tay áo nàng. Hắc khí vần vũ trên mặt Diệu Thủy bà bà, nội tạng nát bấy trộn lẫn trong máu đen, nàng mất tự chủ kinh hãi la lên, ôm chặt lấy lão phu nhân: "Bà bà ! Bà bà !"
Cái sát na lo sợ không cam để tử vong đoạt đi nhân thân đó đã áp đảo tất cả, nàng bỗng khóc rống, nhìn Vân Tức hét lớn: "Tế tư... Phong Nhai đại tế tư... ngươi mau đi kêu ông ta đến..."