Mùng mười tháng mời, là lần thứ một trăm năm mươi kỉ niệm ngày khai quốc của Đại Dận.
Lại rất có ít người để ý tới rằng đây cũng là kỉ niệm một năm ngày phát loạn đoạt cung.
Không có ai lưu tâm tới, trong cái đêm thu này, Trưởng Tôn Tư Viễn thâm trầm mà thiếu đế và trưởng công chúa tín nhiệm đang một mình đi vào cấm cung, xuyên qua mảng hoa cúc đang nở nộ dưới trăng, trong tay cầm pho tượng gỗ bạch dương kia. Lại rút một bình rượu nhỏ từ trong tay áo ra, rót mỹ tửu từng chén từng chén lặng lẽ rắc thấm xuống đất, mặt mày thần sắc ngưng trọng đau khổ, phảng phất âm thầm gì đó với u linh dưới lòng đất, thấp thoáng nghe được "tru sát phản loạn, cứu chúa công ra".
Sau đó, hắn dừng chân ngoài điện một hồi, lại không bước vào Cảnh Hòa Điện đi gặp Di Hinh trưởng công chúa. Như thử tinh thần như thử dạ, vi thùy phong độ lập trung tiêu ? (Trăng sao này đây đêm ngày đây, vì ai sương gió đứng thâu đêm ?). Thanh y mưu sĩ đứng giữa rừng hoa cúc ngưng vọng, mãi cho đến khi trời vừa rạng, mới hạ quyết tâm gì đó, quay đầu nhắm Tử Thần Điện thong dong đi.
Nhưng tuy hắn đã rời khỏi, sát ý phảng phất đã xâm nhập vùng đất đó, mỗi một đóa hoa cúc đều tỏa lan sát khí bốn bề. phảng phất xương trắng tua tủa dưới lòng đất, nghe được lời hiệu triệu của chủ nhân năm xưa, muốn vùng vẫy phá đất chui ra, tham gia quyết chiến.Đêm đó, tiếng khóc của thiếu đế vang vọng thảm thương trong Tử Thần Điện, luôn miệng kêu "tiểu quỷ màu trắng" đang "múa may giữa đám hoa cúc" --- mãi tới lúc trời sáng khi Trưởng Tôn Tư Viễn đến mới chịu ngừng khóc. Vũ Thái Đế vừa thấy hắn, lập tức giương tròn mắt, cũng không biết là vui mừng hay sợ hãi, lập tức im ắng trở lại, thần sắc ngây ngô.
Trưởng Tôn Tư Viễn đón lấy đứa bé từ trong tay thị nữ, vuốt ve mái tóc đen nhánh của Thái Vũ Đế, thần sắc thay đổi không ngừng.
Bất chợt ngay lúc đó, hắn chợt cảm thấy có áp lực chầm chậm di động trong không khí, giật mình thoái ba bước liền, nhìn về phía chính sảnh bên kia vườn. Giữa đêm tối nhìn không thấy gì hết, nhưng sát khí và áp lực phát tán từ nơi đó khiến cho một người không biết võ công như hắn cũng phải kinh tâm, không khỏi biến sắc, thoát miệng hỏi: "Ai ở bên kia ?".
"Trong tiền sảnh là quý khách mà trưởng công chúa mời đến". Cung nữ không biết nội tình, chỉ kính cẩn hồi bẩm.
"Giáo Vương ? Sơn Trung lão nhân ?... Hoắc Ân ?". ôm Vũ Thái Đế ngoan ngoãn, Trưởng Tôn Tư Viễn lẩm bẩm, chợt xoay đầu lại ,muốn đi ngay lập tức. Bởi vì trưởng công chúa có ra lệnh không cho phép thiếu đế ta khỏi Tử Thần Điện, cung nữ vội vàng cản lại, nhưng cản làm sao được ? Ngay lúc đó, một đạo bạch quang tử tiền sảnh bắn ra, đóng sập cánh cửa nặng nề trước mặt Trưởng Tôn Tư Viễn.
Đã phát hiện rồi sao ? --- Nháy mắt đó, Trưởng Tôn Tư Viễn sắc mặt tái nhợt, chợt cảm thấy yết hầu nghẹt nghẽn.
"Đưa pho tượng gỗ kia đây". Trong bóng đêm, một thanh âm già nua vo ve truyền vọng, gần sát bên tai: "Mấy trò này lừa gạt được người khác, không qua mặt được ta đâu. Hồi nãy ngươi đứng giữa đám hoa cúc ngoài Cảnh Hòa Điện làm gì ? Ngươi thật ra đang che giấu ý đồ gì ?".
"Không !". Ráng gắng gượng, hắn đáp trả một câu, một tay ôm Vũ Thái Đế, tay kia nắm chặt tượng gỗ trong tay áo.
"Hừ". Tiếng cười lạnh phát ra trong vùng sâu tối nhất, Trưởng Tôn Tư Viễn chợt cảm thấy hoảng hốt, tựa hồ có một màng hắc ám đang từ từ khuếch tán qua, nuốt gọn lấy mình. Hắn kiệt lực vùng vẫy, nhưng thân thể phảng phất bị thôi miên, không ngờ không động đậy được chút nào!
Màn hắc ám bao trùm, trong sát na đó, hắn thoát miệng la hoảng.Sơn Trung lão nhân ! Hắn chung quy đã nhìn thấy Sơn Trung lão nhân Hoắc Ân trong truyền thuyết! --- Lão nhân gầy khô khuôn mặt tái nhợt đang ngồi giữa vùng hắc ám, từ trên mắt phủ xuống một vuông lụa đen mù mịt , từ từ thò tay ra. Nhãn thần của Trưởng Tôn Tư Viễn lúc đó thất thần hẳn, không điều khiển được thân mình, cứ chầm chậm hướng về phía Giáo Vương mà đi.
Nhưng ngay lúc đó, vùng tối dày đặc chợt dợn sóng. Phảng phất cảm thấy gì đó, Sơn Trung lão nhân chợt quay đầu lại, không nghĩ ngợi gì phất một chưởng tung ra. Một chưởng đó vô hình tích, nhưng sương mù giữa không trung lại bỗng ngưng đọng lại, phảng phất đã bị kết băng từ giây đó. Không biết có phải là ảo giác, giữa không gian khuya vắng đột nhiên biến thành một thanh kiếm sắc màu sương!
Thanh kiếm sắc do sương mù ngưng đọng thành màu đó mau mắn phóng đâm về phía trước, lại dựng đứng hẳn trong lòng một bàn tay khác, phút chốc tỏa sáng rực rỡ."Phong Nhai đại tế tư!". Chớp mắt đó, Trưởng Tôn Tư Viễn tỉnh hồn lại, thoát miệng kêu lên.
Chỉ phất tay áo một cái, kình khí mãnh liệt liền bị hóa giải. Vòng đeo ngang trán lấp loáng dưới trăng, bạch y tế tư tóc dài ngón tay thần tốc hoạch vẽ một vòng tròn giữa không trung, kình khí liền vị phá vỡ trở lại thành không khí không tiếng động, Tử Thần Điện ngoài ba trượng bỗng "rắc" một tiếng, tường ngoài đã rạn nứt!--- Ánh bình minh rải vào, chiếu lên ghế vàng chính giữa đại điện, lên mình một nam nhân vận cẩm phục nhà quan, mặt mày không chút biểu tình.
Đỉnh Kiếm Hầu quyền khuynh thiên hạ, đã bị giam cầm hơn một năm trời, trở thành người sống mà như đã chết.
"Hầu gia!". Trưởng Tôn Tư Viễn thoát miềng kêu nhỏ, cất bước đi tới trước. Nhưng trong bóng tối vang lên một tiếng hừ lạnh, trước mặt hắn phảng phất có một bức tường vô hình mau mắn dựng lên, không ngờ đi tới nửa bước cũng không được.
"Phong Nhai ! Là ngươi ?". Thanh âm già nua trong vùng sâu tối nhất lại truyền ra, có vẻ kinh ngạc cực kì: "Không tưởng được Bái Nguyệt Giáo cũng dính dáng tới chuyện này ? Nào phải dễ dàng, không ngờ có thể thỉnh mời ngươi xuất thủ!--- khà khà, ngươi và ta đã năm chục năm rồi chưa giao thủ, đây thật là tấu xảo.
Phong Nhai không hồi đáp, chỉ nhún mũi chân, lắc một vòng trên không, hạ mình trên mái vòm đại điện, từ từ thò tay ra: "Hoắc Ân, ngươi và ta tề danh bao lâu, hôm nay mới thật sự phân cao thấp!--- Xem coi bí thuật của Bái Nguyệt Giáo lợi hại hay là tuyệt kĩ Thánh Hỏa Lệnh của các ngươi lợi hại".
Dưới trăng tàn, tế tư bạch y trường phát như một cái bóng mờ không có thật, phiêu nhiên xuất trần. Nhưng thân hình dưới bầu trời xanh thẫm phảng phất đã tập trung hết lực lượng của tàn nguyệt trên không, xung quanh bóng mờ dần dần tản phát ánh ngời chói lọi, cứ như mộng ảo.
Đồng thời, dưới bóng tối trong Tử Thần Điện lại càng nồng đậm hơn, phảng phất muốn nuốt chửng lấy tất cả, khuếch trương lan ra. Trung tâm của bóng tối, hắc y lão nhân đội mão vàng chợt nhấc tay lên, giải khai vuông lụa đen nãy giờ che mắt.
"Nhắm mắt lại ! Không được nhìn!". Đang lúc hoang mang, Trưởng Tôn Tư Viễn nghe Phong Nhai hét lớn : "Nhϊếp hồn thuật".
Dường như đã nhiều ngày rồi luôn luôn bế mục minh tưởng, tích tụ lực lượng, tới khi vuông lụa đen vừa tháo xuống, ánh mắt của Giáo Vương đột nhiên như phụt mở, thần quang xộc phát giữa bóng tối, ánh sáng kinh hồn! Giây phút đó, hắn cảm thấy thần trí bị lấn chiếm, liền cưỡng bách mình nhắm mắt lại --- Tiếng gió dao động bên tai, hắn biết Phong Nhai đại tế tư vừa lướt vào, bằng vào tuyệt kĩ của Bái Nguyệt Giáo mà trực diện đối đầu với Nhϊếp Hồn Thuật của Sơn Trung lão nhân.
Sát na bạch quang đâm phập vào bóng tối, tất cả xảy ra quá mau chóng, khiến cho mắt người không thể nhận ra được chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy hai bóng người từ trong Tử Thần Điện bay ra, cứ lượn lờ trên mái ngói, vô số gạch ngói dưới chân hai người đổ vỡ, sương mù giữa không trung cũng dung hóa rơi xuống. Nội trong phạm vi giao đấu của hai người, tất cả sự vật đều biến thành yếu nhược, phảng phất rất mong manh không đỡ nổi một chiêu.Khi Trưởng Tôn Tư Viễn định thần lại, chợt nghe thấy trước Cảnh Hòa Điện bộc phát một tràng tiếng quát gào "sát sát" kinh nhân!
Hắn tinh thần phấn chấn, ôm Vũ Thái Đế đứng dậy --- Đó là "Gai Hoa Cúc"!
Chung quy đã phát động rồi sao ?
Sau khi vượt qua mười tám cửa ải canh phòng, bạch y của công tử Thư Dạ đã biến thành huyết y --- Nét hung dũng của một sát thủ đã thấm nhuần vào cốt cách vẫn còn đó, nhưng phía bên kia dĩ nhiên đã sớm bố trí trọng binh trùng điệp, y còn chưa xông tới Tử Thần Điện đã có cảm giác kiệt lực. Phong Nhai đại tế tư đã bỏ đi rồi, không còn là đồng bạn kề vai tác chiến với y.
Là Trưởng Tôn Tư Viễn đã đem hành tung hôm nay của y tiết lộ cho đám Di Hinh trưởng công chúa sao ?
Mặc Hồn chém ngập vào người một thị vệ, máu tươi phun ra như mưa. Những thị vệ này là người Hồ vùng Tây Vực tóc vàng mắt xanh, chắc là sát thủ Tu La trường xuất thân từ Minh Giáo, ai ai cũng dũng mãnh vô bì. Y một kiếm chém đứt nửa cằm dưới của một hắc y nhân, nhưng người đó vẫn không thoái lùi, răng nướu loang lổ đẫm máu mà vẫn gắng gượng chộp lấy lưỡi kiếm, khiến cho y trong một sát na không rút kiếm ra được.
Chính một sát na đó, hai Minh Giáo hắc y sát thủ lập tức bộc phát lên, tiền hậu giáp kích.
Công tử Thư Dạ rút kiếm không kịp, chỉ còn nước rút kiếm, bất chấp thi thể bấu giữ Mặc Hồn kiếm ngã xuống, lấy tay không làm hai lưỡi kiếm, cứng cỏi chém đứt song thủ của của hai sát thủ trước mặt. Nhưng giờ phút đó hậu tâm lãnh phát, có một đôi chùy bén đâm xuyên da thịt. Y dùng mũi chân đá thanh kiếm đâm xuyên vào đầu lâu của một cái thây văng ra, cấp tốc đâm phập vào yết hầu của sát thủ sau lưng.
Vẫn chậm mất nửa phân, hậu tâm của y đã bị thủng một lỗ.
Công tử Thư Dạ rút kiếm khỏi thi thể, thở hổn hến, hiển nhiên chủ lực của Minh Giáo đã lưu lại cấm cung, tới lúc này, đám thị về vây quanh đã trùng trùng điệp điệp càng lúc càng đông. Hoa cúc đang nở rộ ngoài Cảnh Hòa Điện, mà "phục bing" lại vẫn trù trừ không thấy động tĩnh.
Y bần thần, Trưởng Tôn Tư Viễn tên khốn đó chung quy đã phản bội lại chủ nhân năm xưa, đứng về phía nữ nhân kia sao ?
Y tức giận hít hơi, chợt nhớ tới phong mật thư mà Mặc Hương đã gửi cho y cũng có nói : "Trưởng Tôn Tư Viễn không thể tín nhiệm hoàn toàn được" --- bởi vì Mặc Hương cảm thấy kẻ tâm phúc đó ôm mối hận thù sâu xa đối với mình. Nhưng vì lúc đó, người bằng hữu sinh tử tri giao đã rời bỏ Đôn Hoàng không biết đi đâu, tình thế cấp bách biến thành tồi tệ, tới khi đại cục đổ ngã, ngoại trừ Trưởng Tôn Tư Viễn ra, không có cách nào tìm được người tốt hơn để phó thác toàn bộ kế hoạch --- Cho nên Mặc Hương chỉ có thể mạo hiểm tin vào người đó.
Đã tính toán sai lầm rồi sao ?
Lúc nhìn thấy thập nhị hắc y của Tu La trường bức tới gần, công tử Thư Dạ chợt bừng bừng sát khí , ngón tay điểm một cái, Mặc Hồn kiếm lăng không xoay một vòng, rớt thẳng vào lòng bàn tay. Tây Vực đệ nhất sát thủ năm nào đề kiếm, ngạo nghễ nhìn đám tiểu bối Tu La trường, buông tiếng cười dài. Sát ý và đấu chí bức người đó khiến cho thập nhị hắc y trước mặt hơi thừ người, trong chớp mắt bần thần đó, mặt đất đột nhiên nứt ra.Vùng đất hoa cúc đang nở rộ bỗng nứt ra , hàn quang của binh khí từ dưới đất bắn lên, vô số khuôn mặt tái nhợt như quỷ ma ló ra khỏi mặt đất, giơ kiếm loạng choạng lắc lư đứng dậy, trên mình nhung nhúc bùn đất lẫn giòi nọ. Phảng phất bị trận chém gϊếŧ bên trên làm kinh động, đám người bật dậy từ dưới lòng đất nhãn thần ngay đơ , sắc mặt xanh đen, không ngại không ngần không để ý gì, chỉ đâm chém tất cả binh lính đứng kề bên!.
Tất cả mọi người đều ngây ngô --- Đó rõ ràng là đám thị vệ của Đỉnh Kiếm Hầu đã bị mai tang trong biến loạn đoạt cung một năm trước! Đó cũng là những tử sĩ trung thành nhất bên mình Đỉnh Kiếm Hầu, năm xưa lúc chính biến xảy ra, những thị về tùy thân này đã bị Di Hinh trưởng công chúa cùng Minh Giáo Nguyệt Thánh Nữ vây gϊếŧ. Đám thị này thà chết chứ không chịu khuất phục, không chịu phản bội, quyết chiến đến kiệt lực, cùng nhau phục độc tự sát. Vì muốn che giấu chính biến, không muốn truyền ra ngoài, dưới kiến nghị của Trưởng Tôn Tư Viễn, những thi thể đó được mai táng dưới những luống hoa.
Lòng trung liệt của ba trăm tử sĩ đó, tuy chết mà vẫn còn sống mãi --- Nhưng trên thế gian này không ngờ thật sự có bạch cốt phục sinh sao ?
Sát na đó, chỉ có sắc mặt của công tử Thư Dạ có vẻ như tháo gỡ được gánh nặng, không do dự một chút, lập tức phóng ra khỏi sát trường máu thịt bay bắn đó --- Bởi vì y biết "Gai hoa cúc" một khi phục sinh, sẽ không phân địch ta mà cứ một đường chém gϊếŧ tất cả những người xung quanh!
Tử sĩ đi theo Đỉnh Kiếm Hầu đó năm xưa dưới tình huống không còn lối thoát, đã nghe lời khuyến cáo của Trưởng Tôn Tư Viễn, uống vào chất thuốc âm độc tà dị cực độ, lập tức đoạn tuyệt hơi thở, tâm mạch đình chỉ, thân thể lại cứng đờ không thối rữa. Thứ thuốc đó tuy tà quái, người uống vào tuy chết lại vẫn bảo tồn được ý niệm mạnh mẽ nhất trước khi uống, tử mà không vong --- Chỉ cần nghe tới lời hiện triệu của ý niệm đó, những tử sĩ dưới đất sẽ bất chấp tất cả mà quay về dưới ánh mặt trời, bằng vào mặt mày cương thi mà tiếp tục tử chiến.
Thứ dược vật quỷ dị âm độc đến cực độ đó gọi là "Phản Hồn", vốn là bí thuật của Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo. Năm xưa, Bái Nguyệt Giáo Chủ tiền nhiệm Di Tương vì muốn kết minh với đê đô, đã phái sứ giả mang nhiều trân bảo lên phương bắc , trong đó bao gồm cả "Phản Hồn", hòng đạt được sự tín nhiệm của Đỉnh Kiếm Hầu đang nắm quyền. Nhưng Đỉnh Kiếm Hầu còn chưa kịp đáp lễ, chính cục Trường An dĩ nhiên đã gặp nguy cơ bốn bề, khiến cho gã không thể nào phân tâm nghĩ đến mặt Nam Cương.
Cuối cùng, thứ độc dược mà Bái Nguyệt Giáo chủ hiến lên đã giao cho ba trăm tử sĩ uống vào.
Trưởng Tôn Tư Viễn vốn tịnh không phản bội Đỉnh Kiếm Hầu! --- Đêm hôm qua, hắn quả nhiên đã về đây, dụng dược dẫn dụ "Gai hoa cúc" khởi động, khiến cho đội phục binh sâu kín nhất này đột nhiên phát động.
Lúc triều dương vừa thăng khởi, trường nổi loạn ở cấm cung đã tiến vào cục diện quỷ dị nhất: một đám cương thi sống dậy, nhãn quang cứng đờ, sắc mặt xanh nhợt, không một chút sợ sệt đau đớn chết chóc, chém gϊếŧ đám thị vệ và nhân mã Minh Giáo xung quanh. Ý niệm cuối cùng trước khi chết đang hiệu triệu bọn họ: tru sát kẻ tác loạn, cứu chúa công ra!Đó là đoàn tử sĩ phản hồi từ địa ngục.
Công tử Thư Dạ không để ý tới trận quyết chiến sau lưng nữa, nhắm Tử Thần Điện lượt tới.
Tuy chủ lực đám quân thị vệ đã bị những tử sĩ kia kìm giữ, nhưng từ Cảnh Hòa Điện tới Tử Thần Điện vẫn khốn khó trùng trùng.
Dọc đường cật lực che giấu hành tung của mình, công tử Thư Dạ mượn bóng giả sơn tường vách mà ,núp ló lướt đi, chung quy đã tiến vào điện đường cấm cung phòng vệ sâu nghiêm đó --- nơi Mặc Hương một mực bị giam cầm.
Nhưng vừa đạp chân vào, liền cảm thấy dưới chân trống không.
Nơi giam cầm Đỉnh Kiếm Hầu, nào có thể dễ dàng xâm nhập như vây ? Tuy đang phóng vội , công tử Thư Dạ vẫn bảo trì tinh thần cảnh giác cực độ, lập tức đề khí tung mình lên không, búng mình trở lại bục cửa, ngón tay bấu lấy xà ngang, thân thể lập tức phóng lướt ra ngoài. Vừa nhìn xuống dưới, sắc mặt của y bỗng biến hẳn --- Toàn mặt đất của tòa Tử Thần Điện không ngờ trong một chớp mắt đã thụt xuống hẳn!
Cả sàn rục rịch hạ xuống, rớt vào khoảng không, ngoại trừ những cột trụ Kim Long còn sừng sững, toàn đại điện đã biến thành một cái hố khổng lồ. Bên dưới lộ ra vô số cơ quan, có tên nỏ ngầm, có đã lởm chởm, không ngờ còn có dầu hắc sôi sùng sục không biết từ đâu chảy ra, trong nhát mắt đã ngập đầy hố: chắc cảm thấy được có ngoại định xâm nhập, các cơ quan dưới đất liền phát động.
Trong cái hố khổng lồ đó, chỉ có một vùng trong chính điện còn đứng vững, không bị sụp đổ xuống tọa thành một cái đảo nhỏ. Cái đảo đơn độc đó bị một cái l*иg sắt từ trên hạ xuống bao phủ, bên trong, ngồi trên ghế vàng chính là Đỉnh Kiếm Hầu tuyệt không có phản ứng, một tả một hữu là một đôi nam nữ, lại là Trưởng Tôn Tư Viễn và Di Hinh trưởng công chúa.
Nhưng đôi nam nữ đó lại ở trong trạng thái giằng co cực kì kì quái.
Trưởng Tôn Tư Viễn chắc trước khi cơ quan phát động đã chạy đến bên mình Đỉnh Kiếm Hầu, nhưng không kịp giải cứu chủ công, ám đạo bên dưới ghế đã mở ra, Di Hinh trưởng công chúa từ bên Cảnh Hòa Điện xông vào, phát động cơ quan, hãm khốn cả mình và Trưởng Tôn Tư Viễn ở trọng tâm của cơ quan trùng trùng này.
Chủy thủ bén nhọn đang kề ngay tim Đỉnh Kiếm Hầu, bờ má kiều nhu của Di Hinh trưởng công chúa đã tái nhợt không còn chút huyết sắc, trừng trừng nhìn Trưởng Tôn Tư Viễn ôm Vũ Thái Đế đứng một bên, trong mắt có một thứ sát cơ hồ gần như cuồng dại.
Nàng là một nữ nhân cực kì thông minh, sát na đám tử sĩ dưới đám hoa cúc phá đất chui ra, Giáo Vương bị Bái Nguyệt Giáo đại tế tư triệt kích, nàng đã biết người yêu cao thâm khó lường của mình thật ra đang đứng về phía bên kia.
Năm xưa, hắn trợ giúp nàng an bài sát cục phát động chính biến, thậm chí còn tự mình động thủ, cắt đứt kinh mạch tay chân của Đỉnh Kiếm Hầu --- đoạn tuyệt đường sau của mình, khiến cho sự phản bội của hắn biến thành lòng trung làm cho người ta tín phục; rồi một năm nay, hắn đích xác cũng đã đem biết bao tình báo của phe địch báo cho nàng, thậm chí bao gồm cả sự an bài của trận quyết chiến ngay hôm nay --- Hắn đã đem vô số đồng đảng đặt lên mũi dao của nàng, dùng máu tươi cuộn chảy để chứng minh sự chân thực đáng trông cậy của tin tức hắn đưa.Hắn chỉ che giấu hai chuyện quan trọng nhất: sự xuất hiện của Phong Nhai đại tế tư, và những tử sĩ mai phục sâu kín dưới đám hoa cúc.
Trong một trăm chuyện, hắn thành thực nói ra chín mươi tám chuyện, lại độc địa giấu đi hai chuyện chí mạng nhất!
Sát na nhìn thấy Gai hoa cúc xuất phát, nàng lập tức từ Cảnh Hòa Điện thông qua ám đạo vội vàng chạy về Tử Thần Điện, phát động cơ quan, chung quy đã khổn trụ Trưởng Tôn Tư Viễn trước khi hắn có thể cứu Đỉnh Kiếm Hầu ra. Nội tâm điên cuồng đau xót đến thế, nhưng biểu tình trên mặt nữ tử lại lãnh đạm cứng đơ, không như những cô gái bình thường gặp chuyện như vầy tất sẽ khóc lóc hỏi tình lang sao lại phụ lòng,. Cục thế đã đến nước này, nếu không phải hắn chết, thì là nàng chết!
"Thả A Phạm xuống". chủy thủ kề ngay tim Đỉnh Kiếm Hầu, thanh âm của Di Hinh trưởng công chúa lãnh khốc băng giá: "Nếu không ta lập tức gϊếŧ "chúa công" của ngươi. Ta biết ngươi không có võ công, nếu ta phát động cơ quan, ngươi sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm".
Trưởng Tôn Tư Viễn vuốt tóc Vũ Thái Đế, hài tử tám tuổi đó tựa hồ ngây ngốc, len lén nhướng mắt nhìn xung quanh, chợt thò tay về phía Đỉnh Kiếm Hầu đang ngồi: "Á phụ ! Á phụ đang ở đây a --- Ta muốn Á phụ ẵm ta!".
Nhưng hài tử vừa mới động đậy, Trưởng Tôn Tư Viễn lập tức nắm lấy cổ nó lôi lại, Vũ Thái Đế bật khóc rống lên.
"Nếu muốn ta thả A Phạm, ngươi nên thả Đỉnh Kiếm Hầu ra". Trưởng Tôn Tư Viễn bấu lấy yết hầu của Vũ Thái Đế, thần sắc thấp thoáng ẩn hiện một nét độc ác quyết chí: "Nếu không ta lập tức gϊếŧ nó".
"Ngươi...!". Di Hinh trưởng công chúa nhìn tình lang đang bấu yết hầu của đệ đệ mình , thoát miệng giận dữ quát: "Ngươi dám ?"
"Ta tại sao không dám ?". Trưởng Tôn Tư Viễn tuy không một chút võ công, giờ phút này lãnh định như một thích khách, nhìn Di Hinh trưởng công chúa, từng chữ từng tiếng sắc bén như một mũi chủy thủ: "Hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết, ngươi và ta trong tay đều đang bấu vào tử huyệt của đối phương --- không sai, ta thề chết cũng phải bảo toàn Hầu gia; nhưng A Phạm nếu chết đi, Đại Dận Hạ Thị đã tuyệt hậu! Ngươi là nữ lưu, bằng vào gì mà khống chế Trung Nguyên ?".
Di Hinh trưởng công chúa sắc mặt tái nhợt như đã chết, nàng luôn luôn biết Tư Viễn mưu kế sâu xa, sát nhân luôn luôn chỉ bằng ngôn ngữ --- Nhưng đến giờ phút này, nàng mới thật sự minh bạch sự sắc nhọn ghê gớm của tình lang!
"Oa oa...". Vũ Thái Đế bị bóp cổ, chung quy vùng vẫy khóc thành tiếng, tay chân múa may loạn xạ: "Thư thư ! Thư thư cứu đệ !".
"Triệt hạ hết mọi cơ quan, lùi cách xa Hầu gia ba trượng --- Ta liền giao A Phạm cho ngươi". Trưởng Tôn Tư Viễn lạnh lùng nhìn Di Hinh trưởng công chúa, ngón tay lại bấu, đứa trẻ cả bất khóc cũng khóc không ra hơi, khuôn mặt bé xíu xanh rờn. Di Hinh trưởng công chúa tuy tinh ranh quyền mưu, lãnh khốc quyết đoán, nhưng từ nhỏ đã coi ấu đệ như mạng sống của mình, giờ phút này trong lòng run rẩy, thanh chủy thủ trong tay liền run run.
Nghiến răng hạ quyết tâm, đạp cơ quan ngầm dưới ghế, "cách" một tiếng, l*иg sắt từ từ mở ra, những cơ quan tên nỏ xung quanh cũng đóng lại từ từ hạ xuống. Biết Trưởng Tôn Tư Viễn bất quá chỉ là một thư sinh, Di Hinh trưởng công chúa tịnh không lo lắng hắn sẽ làm gì, chỉ nắm lấy chủy thủ từ từ thoái ra, nhãn thần hung ác, miệng thốt: "Mau buông A Phạm xuống".Trưởng Tôn Tư Viễn ôm Vũ Thái Đế từng bước từng bước tới gần, thả đứa bé bên cạnh ghế, lại ngấm ngầm giấu vào ống tay áo của Vũ Thái Đế một thanh chủy thủ bằng một tốc độ mau lẹ tới mức không thể thấy được, kéo Đỉnh Kiếm Hầu tứ chi vô lực dậy --- Phóng mình tiến vào địa đạo, trước khi xoay tay đóng cửa địa đạo, chợt hét lớn: "Thư Dạ, vào Cảnh Hòa Điện tiếp ứng". Trước khi lọt vào địa đạo, hắn quay đầu lần cuối cùng nhìn Di Hinh trưởng công chúa một cái, nhãn thần dĩ nhiên hoảng hốt như sinh ly tử biệt.
Cửa địa đạo đóng lại, nhãn thần của Trưởng Tôn Tư Viễn nhoáng lên rồi tắt ngóm, Tử Thần Điện đổ nát tĩnh mịch chết chóc.
"A Phạm". Di Hinh trưởng công chúa quát nhỏ một tiếng phóng lên.
"Thư thư!". Vũ Thái Đế ngồi bệt bên cạnh ghế, phảng phất như sợ hãi đến mức ngây ngô, nhãn thần hoang mang tản khai: "Thư...thư.."
Di Hinh trưởng công chúa vừa ôm được đệ đệ, buồn vui lẫn lộn, lập tức nhấn động cơ quan, một sợi dây thừng từ trên nóc bay xuống, phóng vội ra ngoài điện --- Nàng phải mau chóng quay về hợp với nhân mã Minh Giáo, ứng đối với cục diện xoay chuyển gấp gáp này.
Ngoài điện, công tử Thư Dạ nãy giờ thủ kiếm chực chờ, sát cơ trào dâng trong mắt. Sát na nữ nhân kia ôm ấu đệ phóng ra ngoài Tử Thần Điện, y muốn rượt theo phi thường, chém chết bọn họ tại chỗ! --- Nhưng y trước hết tất phải đến Cảnh Hòa Điện tiếp ứng Trưởng Tôn Tư Viễn và Mặc Hương, hai người không một chút năng lực tự vệ kia, thoát ra khỏi địa đạo.
Hít một hơi sâu, công tử Thư Dạ điểm mũi chân búng mình, như một con bạch ưng bẻ mình về hướng Cảnh Hòa Điện , xuyên qua vùng hoa cúc rơi rụng đầy đất.