Mọi ngôi sao sẽ là những cái giếng với một cái bánh xe ròng rọc hoen rỉ. Mọi ngôi sao sẽ rót nước cho tôi uống[1]
—— Hoàng tử bé
Bạn đã từng đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng chưa?
Bạn biết thứ ấy vẫn tồn tại ở một góc nào đó của thế giới, bất quá bạn mãi không tìm lại được nó, duyên phận của bạn và thứ đó đã cạn. Bạn thương tâm, bạn khó chịu, bạn phát giận, chỉ là thứ đã đánh mất mãi mãi không thể tìm về.
Người lớn đều cảm thấy trẻ con thật ngu ngốc, cảm thấy sự khóc lóc của trẻ con là giả tạo, hành vi của bọn chúng cần được sửa lại cho đúng.
Cái giá của sự trưởng thành chính là bọn họ quên mất mọi thứ đã từng âu yếm, cũng quên mất khi ấy mình đã từng chân thành thương tâm.
Hứa Xuyên đứng trước cửa lớp 6/3 của trường tiểu học Thiết Đạo, mái tóc của anh bị gió thổi mất trật tự, đôi mắt lại vì cả đêm trằn trọc trên giường cứng xe lửa không thể ngủ được mà hiện lên tơ máu.
Hiện tại đang là giờ ra chơi, rất nhiều học sinh đeo khăn quàng đỏ đang tụm lại với nhau, chạy tới chạy lui trên hành lang.
Anh nhìn Hứa Bình quải theo cái cặp xách quai chéo màu xanh lục quân bước ra từ phòng học ầm ỹ
Giáo viên chủ nhiệm gọi: “Hứa Bình, cha của em tới đón em, em cùng cha về nhà đi.”
Hứa Bình cúi đầu không nói chuyện.
Hứa Xuyên tiếp lời: “Cám ơn thầy Lý.” Dừng một chút lại hỏi: “Thành tích gần đây của Hứa Bình có tốt không?”
Thầy Lý đáp: “Thành tích của em ấy rất tốt, chỉ là gần đây có mâu thuẫn với bạn học, hai đứa còn đánh nhau một trận.”
Hứa Xuyên nắm lấy vai Hứa Bình, nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, tôi về nhà sẽ dạy thằng bé lại.”
Thầy Lý cười cười, Hứa Xuyên gật đầu tạm biệt.
Anh dẫn Hứa Bình vội vã về nhà, trên đường hai cha con không ai nói câu nào.
Ba ngày trước, Hứa Xuyên thu được điện báo nói Hứa Chính đã lạc mất, gọi anh mau mau trở về. Anh lập tức xin trưởng đoàn văn công cho nghỉ, chạy không dừng chân từ một ngọn núi sâu tại Thanh Hải trở về, thế nhưng đến khi vào được cửa nhà cũng đã qua hai ngày.
Mấy hôm nay anh hầu như chưa từng chợp mắt, tàu hỏa ầm ầm chạy xuyên qua một cái lại một cái đường hầm, ánh sáng và bóng tối không ngừng lướt qua trên mặt anh, tiếng ngáy vang trời của những bạn đường bên cạnh hòa theo nhịp tàu chạy thế nhưng Hứa Xuyên làm thế nào cũng không ngủ được, anh cứ mở to đôi mắt nhìn theo những ngọn đèn mỏ treo trong đường hầm le lói như sao băng vụt qua cửa sổ.
Có đôi khi anh cảm thấy mình thực sự đã quá mệt mỏi, hầu như mỗi ngày đều mệt mỏi, vào lúc đêm khuya vắng người anh cũng sẽ nghĩ, vận mạng của mình vì sao lại biến hóa thành như vậy.
Cha của anh bị giam vào chuồng bò, trong nhà bị Hồng vệ binh lục soát, người bạn gái đã từng đề cập đến chuyện kết hôn vạch rõ giới tuyến với anh[1], anh bị chỉ định cưới Lưu Ngọc có chút ngu dại. Con trai lớn ra đời, đứa con nhó lại là kẻ ngu dại…
Anh đã sớm bị hiện thực ép tới còng lưng, những mộng tưởng của tuổi trẻ đến ngày hôm nay chỉ còn lại những mảnh vụn tan nát đầy trên đất.
Mấy năm nay, anh cơ hồ đem tất cả hy vọng đặt lên người đứa con trai lớn, thằng bé thông minh hiểu chuyện, thành tích học tập rất giỏi, ngay cả Hứa Chính cũng không cần anh mà chỉ nghe lời một mình anh trai.
Anh có đôi khi đối xử với đứa con này quá mức nghiêm khắc, sự vất vả của Hứa Bình anh không phải không nhìn thấy, chỉ là anh chưa từng an ủi thằng bé một lời.
Anh là một người cha ích kỷ, anh không phải không thương đứa con trai này, chỉ là anh cũng không còn cách nào khác.
Dưới áp lực như vậy, Hứa Bình mỗi ngày chăm sóc em trai chưa từng xảy ra một chút sai lầm, khiến người làm cha như Hứa Xuyên cũng cảm thấy hết sức vui mừng.
Thế nhưng lần này Hứa Chính đãn lạc mất, trong điện báo không nói rõ ràng, anh gấp gáp trở về, việc đầu tiên là hỏi Hứa Bình rốt cục là xảy ra chuyện gì.
Hứa Xuyên ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, nhàn nhạt hỏi Hứa Bình đang đứng trước mặt mình: “Nói đi.”
Hứa Bình nghĩ, phải nói từ chỗ nào đâu, chuyện này phức tạp lại lớn lao như vậy, nghìn câu vạn chữ, rốt cuộc đâu mới là ngọn nguồn của việc Hứa Chính đi lạc?
Dưới mắt của cậu đã lộ ra quầng thâm xanh nhạt, từ lúc em trai biến mất đêm nào cậu cũng trằn trọc trên giường không yên.
Cậu vẫn sợ rằng, tất cả những hành động nỗ lực bảo vệ em trai từ trước đến giờ của mình đều chỉ làm cho kẻ khác nhìn. Suốt mười hai năm cuộc đời ngắn ngủi của Hứa Bình, nếu như hỏi việc gì khiến cậu cảm thấy có ý nghĩa nhất thì tuyệt đối không ngoài khiến người vô cùng quan trọng đang ngồi trước mặt cảm thấy tự hào vì mình. Thế nhưng hiện tại, cậu lại phải tự tay đánh nát tất cả, đem cái bề ngoài tốt đẹp hệt như một lớp mặt nạ tinh xảo kia kéo xuống, để lộ sự xấu xa không thể phơi bày dưới ánh mặt trời, nói cho cha biết cái gương mặt ghê tởm hệt như ác quỷ mặt xanh nanh vàng ấy mới là nội tâm chân chính của cậu.
Hứa Bình hít sâu một hơi, mơ rmiệng nói: “Mấy ngày trước, bởi vì giáo viên dạy quá giờ nên con về muộn…”
Cậu kể lại rất chậm, rất tỉ mỉ không hề bỏ quên một chi tiết nào, mỗi một câu chữ như đang cắt xuống từng lát thịt trên người, khiến từng dòng máu tươi vô hình chậm rãi rỉ ra. Cậu kể lại hình ảnh chi tiết quá trình mình nhìn thấy em trai bị Lô Gia đánh đập, kể lại những lời nhục mạ mà mình gánh chịu khi bị đối phương dùng gạch đập đầu, kể lại cuộc tranh chấp giữa mình vừa Hứa Chính, mình đã đấm đá em trai như thế nào, kể lại vết thương của mình bị cú đẩy của Hứa Chính làm cho nứt ra, còn có câu nói đáng ra vĩnh viễn không nên được thốt lên kia ——
/Mày đi chết đi! Tao không muốn thấy mặt mày nữa./
Linh hồn của cậu như bị một chiếc rìu lớn tàng hình chém thành hai nửa, một nửa bị gắn chặt vào thân thể, từng đợt thương tâm, thất vọng, phẫn nộ, áy náy rừng rực như lửa hành hạ cậu khiến cậu muốn cử động cũng không thể được, chỉ có thể cắn chặt răng chờ đợi, cơ thể căng chặt tựa hồ đã đánh mất tri giác. Một nửa còn lại của linh hồn lại giống như con diều bay lãng đãng giữa không trung, cậu đã sắm vai người anh trai tốt quá lâu, sâu trong nội tâm tựa hồ cũng dự liệu được một ngày như vậy rốt cục cũng sẽ đến, giả dối dù sao cũng không thể thay cho sự thật, cậu rốt cục lộ ra gương mặt xấu xí nhất trước người quan trọng nhất, cậu không bao giờ lại chảy nước mắt nữa… bởi vì đã không còn chuyện gì có thể khiến cậu cảm thấy thống khổ hay sợ hãi.
Đợi khi nói xong từ cuối cùng, Hứa Bình cúi đầu lẳng lặng đứng trước mặt cha cậu.
Cậu đang mặc một chiếc quần vải kaki, áo trên màu xanh nhạt, cái nón len trên đầu là do chính tay mẹ cậu đan khi còn sống, đã được dùng lâu đến mức sợi len đều đã xù lông tua tủa.
Hứa Xuyên nói: “Lấy nón xuống.”
Hứa Bình đem mũ cầm trong tay, để lộ da đầu xanh nhạc cũng lớp băng gạc trắng.
Hứa Xuyên nói: “Đến gần chút nữa.”
Hứa Bình tiến lên một bước.
Hứa Xuyên nhấc tay phải lên, nặng nề tát một bạt tai xuống.
Hứa Bình bị đánh đến lảo đảo vài bước, phải chống bàn mới đứng vững được, lỗ tai nổ vang từng trận ong ong.
Hứa Xuyên lại nói chút gì đó, Hứa Bình chỉ cảm thấy trong đầu mình có một chiếc xe lửa đang liên tục kéo còi, cái gì cũng không nghe được nữa.
Cậu lắc lắc đầu.
Lại loáng thoáng nghe được Hứa Xuyên nói: “Con… cha… đánh con…”
Cậu không chút suy nghĩ tiếp lời: “Cha đánh con là chuyện bình thường hợp lý.”
Hứa Xuyên lại nặng nề giáng một bạt tai.
Lúc này, cậu ngay cả những từ ngữ rời rạc kia cũng không nghe được nữa.
Cậu giống như xem kịch câm nhìn cơn thịnh nộ của cha mình, nhìn ông nước miếng tung bay không ngừng mắng to, bất quá cậu một chút cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ siết chặt cái nón trong tay thầm nghĩ, trước đây mình vì sao lại sợ làm ông ấy thất vọng đến như thế?
Cậu hoàn toàn không nghĩ được câu trả lời.
Hứa Bình thất thần, cậu chợt nhớ đến bộ dạng của mẹ lúc đan nón cho mình, vừa dịu dàng lại xinh đẹp tuyệt trần, một chút cũng không nhìn thấy sự ngu dại.
Cậu nghĩ, cha thật sự rất thương mẹ, ngay cả lúc đánh mình cũng phải trước tiên đem mũ lấy xuống, ông là sợ mẹ ở trên trời đau lòng.
Cậu cảm thấy rất vui vẻ, cậu nghĩ mẹ của Lô Gia là đang nói dối, mẹ của thằng phân chó quả nhiên cũng là phân thối trong hầm cầu! Cha cậu tuyệt đối không phải vì vấn đề giai cấp mới kết hôn với mẹ, cậu cũng không phải đứa con rơi được nhặt về…
Cậu nghĩ, nếu như hôm đó không dạy quá giờ thì tốt rồi, như vậy Hứa Chính cũng sẽ không cáu kỉnh với mình, mình sẽ không chạy đi xem truyện tranh, trước khi Lô Gia đến mình có thể đưa Hứa Chính về nhà, bọn họ sẽ trốn khỏi lần kiếp nạn này, không đau không bệnh mà lớn lên.
Cậu nhìn người cha trước mặt, tuy rằng ông đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn vô cùng anh tuấn, đường nét sắc bén như được gọt đẽo, thân hình cao lớn, sống lưng thẳng tắp, nếu không phải bị đứa em trai thiểu năng liên lụy, không chừng đã sớm tục huyền rồi.
Khi đó cha đại khái sẽ có những đứa con khác, bọn chúng khỏe mạnh hoạt bát lại thông minh nhanh nhẹn.
Thế nhưng bọn chúng cũng không phải là Hứa Chính.
Mẹ cậu đã chết, cậu vĩnh viễn cũng không có một đứa em trai thứ hai nữa.
Nói như vậy, Hứa Chính lại càng đáng thương.
Hứa Bình đột nhiên cắt lời cha mình: “Cha, cha đừng lấy vợ mới.”
Hứa Xuyên vừa cảm thấy lửa giận ngút trời vừa cảm thấy mờ mịt khó hiểu.
Hứa Bình lại nói: “Hứa Chính nhất định sẽ trở về, nếu em không về con sẽ đi tìm em, nếu như em chết rồi… con liền đem cái mạng này thường cho em ấy.”
Cuộc đời của Hứa Xuyên đã trải qua rất nhiều khúc chiết giang khổ, cũng luyện được một thân mình đồng da sắt, anh cho rằng trên đời này đã không còn gì có thể đánh bại được mình, thế nhưng những lời này của Hứa Bình lại giống như một quyền cực nặng giáng vào tim anh, khiến trái tim cũng phải cuộn mình quặng đau.
Anh đỏ vành mắt sừng sộ nhìn con trai lớn, lộ ra vẻ mặt điên cuồng như cười như khóc. Anh muốn mắng đứa trẻ này đã khiến mình quá mức thất vọng, mắng thằng bé căn bản không biết một người anh trai nên làm thế nào! Chỉ là anh đột nhiên cái gì cũng không nói ra được.
Anh ôm ngực, cảm thấy cần một mình lẳng lặng đôi chút.
Hứa Xuyên cúi đầu phất tay, bảo Hứa Bình cút về phòng.
——————
1/ Tác phẩm Hoàng tử bé mình đã giới thiệu ở chương trước, vị trí của câu nói này là ở chương gần cuối, khi nhân vật kể chuyện sắp chào từ biệt cùng Hoàng tử bé. Tác phẩm này luôn có rất nhiều cách giải đọc, mỗi người có mỗi suy nghĩ khác nhau cho từng chi tiết, với mình, tác giả khi ấy (là viên phi công gặp nạn ở sa mạc) đã kiệt sức vì thiếu nước, đầu óc của anh mơ màng và bắt đầu gặp ảo giác (có lẽ ảo giác bắt đầu từ khi Hoàng tử bé xuất hiện cơ, một ảo giác thần kỳ đến vô cùng), anh phải chọn giữa mơ mộng và dùng hết sức duy trì sự sống, cơ may được tìm thấy, cuối cùng anh vứt bỏ Hoàng tử bé (Hoàng tử bé từ biệt vì muốn trở về bảo vệ đóa hoa của mình, nhưng đây thực sự chỉ là lý do tự biện hộ mà tác giả đưa ra), lần nữa trở về thế giới thực tại tìm kiếm nguồn sống cho mình. Đây cũng giống như khi người trưởng thành trong những phút giây thoáng chốc tưởng niệm thuở ấu thơ đầy mơ mộng, họ tiếc nuối, họ đắm say rồi họ cũng dứt bỏ và quay về với thực tại, bởi vì chẳng ai có thể sống mãi được với những mơ tưởng lãng mạn ấy bao giờ.
Giống như trong câu chuyện này, Hứa Bình đã phải tự vạch trần sự xấu xí nhất, chân thật nhất trong lòng mình, không còn nữa những ngôi sao như miệng giếng cũ kỹ, rót từng dòng nước cứu mạng duy trì vẻ ngoài mơ mộng cho cậu, cậu phải đối mặt cùng chính bản thân và sự thật đau lòng.
2/ Sự kiện này đã được nhắc khá thường xuyên nhưng mình vẫn sẽ nói rõ cho những bạn không biết, tác giả đang đề cập tới ‘Cách mạng văn hóa’, một sự kiện tương tự với ‘Cải cách ruộng đất’ ở Việt Nam mình. Khi đó, những thành phần như tư sản, tiểu tư sản (người có học thức văn hóa), địa chủ… tóm lại là có tài sản tư hữu riêng sẽ bị đem ra đấu tố, hành hạ, tra tấn và xem như thành phần phản cách mạng cần bị trừng phạt. Những người này sẽ bị sỉ vả, hành hạ tới chết hoặc đưa đến những trung tâm ‘cải tạo học tập’, bị bóc lột sức lao động và bỏ đói, hàng trăm nghìn người đã chết trong sự kiện này. Mình đã từng chú thích rõ về Cách mạng văn hóa ở một truyện nào đó trước, đây là một vấn đề rất nhạy cảm nên mình cũng không thích nhắc lại quá nhiều, bạn nào có hứng thú có thể gg.
Tóm lại, Hứa Xuyên trước đây có lẽ xuất thân trong gia đình trí thức hoặc tư sản, cha anh bị đấu tố và hành hạ, bị ném ra chuồng bò đối xử như súc vật và có lẽ đã chết trong lần biến động đó, không biết mẹ anh thế nào, có lẽ đã mất từ trước hoặc có lẽ chung số phận với cha anh. Và anh, đứa con của ‘giai cấp phản các mạng’, có tư tưởng ‘nguy hiểm và dễ sa đọa’ đã bị mọi người tẩy chay, khinh thường, ngay cả người bạn gái trước đó từng bàn chuyện cưới sinh cũng lập tức trở mặt vạch rõ ranh giới. Cuối cùng anh bị ‘tổ chức’ chỉ định kết hôn với Lưu Ngọc, một cô gái có chướng ngại trí tuệ, việc chỉ hôn này xảy ra rất hiển nhiên trong thời điểm đó, hơn nữa anh còn là hậu duệ của giai cấp phản cách mạng, muốn sống được chỉ có thể thỏa hiệp