Quyển 3 - Chương 34

Đời này qua, đời khác đến; nhưng đất cứ còn luôn luôn. Mặt trời mọc, mặt trời lặn, nó lật đật trở về nơi nó mọc. Gió thổi về hướng nam, kế xoay qua hướng bắc; nó xây đi vần lại không ngừng, rồi trở về vòng cũ nó. Mọi sông đều đổ vào biển, song không hề làm đầy biển; nơi mà sông thường chảy vào, nó lại chảy về đó nữa.

—— Sách truyền đạo [1.4 -1.7]

“Biểu diễn trước trận chung kết đã kết thúc, tiếp sau chúng ta sẽ gặp được 22 người hạnh phúc nhất thế giới ngày hôm nay, cầu thủ đội Pháp và Italia. Trận chung kết Word cup năm 2006 chấn động cả thế giới sẽ được tiến hành trên sân vận động Olympic tại thủ đô Berlin của Đức.”

Hứa Bình tắt chương trình trực tiếp TV, một mình lẳng lặng ngồi trên salon phòng khách.

Hiện tại là mười một giờ trưa, mặt trời treo cao tận lực tỏa nhiệt, ve sầu trên cây không ngừng kêu to, ô tô qua lại trên đường, dưới cái nắng nóng bức phảng phất nhựa đường cũng bị nung chảy. Cửa sổ phòng khách mở rộng nhưng rèm cửa chẳng lay động chút nào, không khí giống như vẫn chưa đủ oi bức vậy, ‘lèo xèo’ một tiếng, từ trên lầu truyền thanh âm thức ăn vào chảo, sau đó là một loạt leng keng loảng xoảng va chạm.

Hứa Bình mặc bộ tây trang màu đen, thắt caravat đen, không hề cử động ngã vào salon ngây người.

Dự báo thời tiết nói nhiệt độ cao nhất hôm nay có thể lên tới 38 độ, đồng thời mấy ngày tiếp theo vẫn sẽ tiếp tục lên cao. Đây tuyệt đối là mùa hè nóng nhất mười năm gần đây.

Căn nhà này đã ở nhiều năm như vậy, bắt đầu có dấu hiện cũ kỹ, màu vôi trên đã chậm rãi phát vàng, trần nhà xuất hiện vết rạn dài, lớp sơn đỏ gạch trên ban công cũng bong ra từng mảng phai màu, ngay cả nội thất cũng bởi vì sử dụng nhiều năm mà mài mòn ảm đạm.

Khắp nơi đều tràn ngập hơi thở sinh hoạt, tường phòng bếp bị khói dầu hun đen, tay nắm cửa WC bị em trai làm hỏng, cái ghế mây bị anh ngồi đến lõm xuống, bàn trà bị điếu thuốc của cha đốt đen một góc.

“Lách cách” cửa phòng ngủ chậm rãi mở ra, Hứa Chính mặc bộ tây trang đen, vẻ mặt không được tự nhiên bước tới.

“Thế nào?” Hứa Bình đứng dậy hỏi.

“Quá chật.” Hứa Chính thử nâng tay lên cho anh hai xem.

Hứa Bình phủi phủi bờ vai căng chặt của em trai, nói: “Cái này năm ngoái anh vừa mua cho em, có phải kích cỡ vai lại thay đổi rồi không, nếu không làm sao chật như vậy.”

Cậu xoay người em trai lại nhìn chính diện, hàng nút tây trang vẫn ngay ngắn: “May mà vòng eo không to lên.”

Hứa Chính làm ra động tác muốn cởϊ qυầи áo, Hứa Bình chặng tay cậu lại.

“Không cởi được.”

“Khó chịu.”

Hứa Bình vỗ vỗ vai em trai: “Đừng giơ tay lên là được, hiện tại trong nhà chỉ có bộ tây trang đen này em có thể mặc được, qua vài hôm anh dẫn em ra ngoài mua quần áo.”

Hứa Chính không vui bĩu môi.

“Cúi đầu xuống, anh thắt caravat cho em.”

Hứa Chính ngoan ngoãn cúi đầu xuống trước mặt anh trai, Hứa Bình lấy từ trong túi ra thêm một cái caravat đen tròng lên cổ sơmi của Hứa Chính.

“Dạo này vừa mới đi làm, có phải rất vất vả không?”

Em trai suy nghĩ hồi lâu cũng không trả lời được.

Hứa Bình cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Anh lấy đôi giày da đã đánh bóng sẵn từ trong tủ ra bảo em trai mang vào.

Dây giày một bên rơi ra, Hứa Bình ngồi xuống giúp em trai cột lại, còn giúp cậu sửa sang ống quần.

Anh đứng dậy nhìn em trai mình.

Tóc vừa mới cắt, vừa ngắn lại có chút chỉa lên, lông mày dày rậm, đôi mắt thâm thúy, quai hàm tinh xảo như điêu khắc mà ra. Có lẽ bởi vì thường xuyên lao động chân tay nên bờ vai của cậu rất rộng, thắt lưng và chân cũng mạnh mẽ có lực, bình thường chỉ mặc áo thun với quần soóc cũ không cảm thấy được, vừa thay tây trang đen liền không tầm thường, phảng phất đổi thành một người khác tràn đầy mị lực cuồng dã.

Hứa Bình ngẩn người.

“Anh hai đang nhìn gì đó?”

Hoàn toàn không xứng với vẻ đẹp trai bức người kia chính là ngôn ngữ ngây ngô của Hứa Chính.

“Không có gì.” Anh xoa đầu em trai, “Anh chỉ đang cảm thán em càng lớn càng giống cha rồi.”

Em trai nheo mắt hệt như một bé cún lớn để mặt Hứa Bình chơi đùa cùng mái tóc mình, trong tóc đã bắt đầu rịn ra một lớp mồ hôi tinh mịn.

“Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy chứ?”

“Nóng.”

Hứa Bình sờ sờ trán của mình, khô mát không có gì cả.

“Em không muốn mặc bộ đồ này.” Em trai oán giận nói, “Nóng quá.”

“Không được. Trước đó anh nói với em thế nào, hôm nay mặc kệ có bao nhiêu khó chịu cũng phải nhịn. Em đã hứa với anh rồi.”

Hứa Chính lau mồ hôi trên cổ.

“Dạ, em đã hứa với anh hai.” Cậu nói.

Hứa Bình chăm chú nhìn em trai hồi lâu.

“Đến nơi rồi em cứ ngồi trên ghế, sẽ có rất người người đi ngang qua trước mặt em, em không cần nói chuyện với bọn họ, chỉ cần ngồi yên đó không cần lộn xộn, không được rời khỏi đi vệ sinh cũng không được tìm anh nói chuyện. Mặc kệ ngồi bao lâu cũng phải nhịn, mãi cho đến khi mọi người rời đi mới có thể đứng dậy. Nghe không?”

Hứa Chính do dự chậm rãi gật đầu.

Hứa Bình vỗ vỗ mặt em trai, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, anh sẽ luôn đứng ở trước cửa, chỉ cần em ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy anh.”

Hứa Chính gật đầu.

“Nhớ rõ những việc anh nói với em, chúng ta hôm nay đi làm gì?”

Hứa Chính suy nghĩ một chút, nói như trả bài: “Hôm nay cha phải đi đến một nơi thật xa, chúng ta đi tiễn cha.”

Hứa Bình trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười với em trai.

Phía dưới tấm hoành phi ‘Lễ cáo biệt đồng chí Hứa Xuyên’ chính là tấm ảnh chân dung 17 tấc của cha. Tuy rằng ông là diễn viên, cả đời đều cống hiến cho màn ảnh, thế nhưng bản thân Hứa Xuyên cũng không quá thích chụp hình.

Hứa Bình lục lọi trong quyển album cũ kỹ đã giấu tận đáy rương thật lâu mới chọn được tấm hình này, niên đại đã quá xa xăm, không nhớ rõ chụp vào khi nào. Ở trong hình cha cậu thoạt nhìn cũng không vui vẻ, ông nghiêng mặt ngồi bên cửa sổ, mái tóc hoa râm chỉnh tề chải ra sau đầu, nếp nhăn trên trán vừa sâu vừa dài, ánh mắt mờ mịt thâm thúy không biết đang nhìn về phương nào.

Nhân viên nhà tang lễ đã từng uyển chuyển kiến nghị anh nên đổi thành một bức ảnh vui vẻ của cha mình, Hứa Bình mở album ra, phát hiện tuy rằng có không ít ảnh nhưng toàn ảnh sinh hoạt, không có chân dung, nếu có phần lớn đều là ảnh tạo hình nhân vật hoặc trong lúc công tác bị bất ngờ chụp lại.

Cả đời Hứa Xuyên đã diễn rất nhiều vai, từng làm tướng quân cũng từng làm ăn mày, từng diễn thương gia giàu có cũng diễn qua lưu manh, ảnh chụp để lại không biết có bao nhiêu tấm tốt hơn tấm này, thế nhưng chỉ có tấm này là chụp Hứa Xuyên chân chính.

“Xin nén bi thương.”

Hứa Bình như máy móc cúi đầu đáp lễ quan khách chia buồn.

Căn cứ nguyện vọng lúc sinh tiền của cha, lễ tang không mở nhạc buồn cũng không đọc điếu văn.

Di thể được đặt trong quan tài phủ đầy hoa tươi, khách đến chia buồn sẽ ký tên bên ngoài, nhận lấy một cành hoa bách hợp do nhà tang lễ chuẩn bị sẵn, đi vòng quanh di thể một vòng, cúi đầu thật sâu, sau đó đặt hoa lên di thể.

Hội trường Tùng Hạc được thuê hôm nay ở góc đông bắc nhà tang lễ, là một hội trường cũng không tính lớn, cái hội trường tên Long Bách cơ hồ rộng gấp bốn lần nơi này, hôm nay cũng đồng thời tổ chức lê tang. Người chết lúc sinh tiền tựa hồ vô cùng hiển quý, đoàn xe tang do năm chiếc Lincoln thân dài mở đường, phía sau là mười chiếc siêu xe đắt đỏ nối đuôi, đem cổng nhà tang lễ lèn chặt như nêm cối. Vòng hoa đưa tới như nước chảy xếp đầy hành lang, mặt trên có tên của không ít cơ quan nhà nước, thị ủy và lãnh đạo thành phố cùng với các công ty tập đoàn lớn. Một đoàn sư sãi gồm hơn 20 người không ngừng niệm kinh văn, ngoài cửa có tiếp tân phụ trách đăng ký tên của những khách đến chia buồn cùng thu nhận tiền điếu, nhạc buồn từ sớm đã vang vọng, cho dù như vậy cũng không át được tiếng khóc rung trời của mọi người.

So với lễ tang bên kia, nghi thức cáo biệt của Hứa Xuyên an tĩnh như một hồi kịch câm trắng đen. Mỗi người đều lẳng lặng đến lẳng lặng tặng hoa, lẳng lặng rời đi, không ai cao giọng xôn xao, không ai thất thanh khóc rống. Bảng ký tên mở rộng để thân bằng quyến thuộc viết xuống tên họ tỏ niềm thương nhớ, cũng có không ít người hâm mộ không muốn để lại danh tính, chỉ cúi đầu trước linh cửu một chút rồi yên lặng rời đi.

Hứa Bình nghiêm trang cúi đầu đáp lễ mỗi một khách chia buồn, buổi tối khi nghe tin cha qua đời anh đã khóc rống hồi lâu, thế nhưng trên lễ tan an tĩnh này, không hiểu vì sao anh lại bất ngờ không cảm thấy được một tia bi thương nào.

Em trai ngồi an tĩnh trên băng ghế bên cạnh, hai tay duỗi thẳng đặt trên đầu gối.

Hứa Bình đi tới ngồi bên cạnh cậu.

“Mọi người đã đến gần đủ mặt, còn có nửa giờ là kết thúc nghi thức.” Cậu nói, “Mệt mỏi sao?”

Em trai đợi thật lâu mới nhỏ giọng đáp lại: “Em không thể nói chuyện với anh.”

Hứa Bình cười cười.

Anh ngẩng đầu nhìn ảnh chụp của cha treo trên tường, cách mười mấy mét giữa hai bên hội trường, ánh mắt của cha trong ảnh phương pháp có thể xuyên qua cả không gian và thời gian.

Hứa Bình men theo ánh mắt Hứa Xuyên nhìn sang, bên ngoài cửa sổ thủy tinh là khoảnh sân tĩnh lặng của nhà tang lễ, trên bãi cỏ xanh biếc điểm từng khóm ngọc lan sum xuê cùng với từng gốc hoa hồng tươi tốt. Trên con đường trải đá mi còn vương mấy giọt nước từ hệ thống tưới tự động, ánh nắng chiều chiết xạ lên mỗi giọt nước để lộ ánh vàng.

“Chịu khó thêm chút nữa, đợi nghi thức kết thúc anh đưa em đi ăn mỳ.”

Hứa Chính trịnh trọng gật đầu.

Hội trường chỉ còn lại ít ỏi vài người, Hứa Bình giống như đã vô cùng mệt nhọc tựa đầu lên vai em trai.

“Sau này chỉ còn lại hai người chúng ta mà thôi.” Anh nhẹ giọng nói.

Hứa Chính muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy? Có lời gì muốn nói với anh sao?”

Hứa Chính nhìn xung quanh, cố gắng không mấp máy môi quá nhiều, nhỏ giọng nói: “Cha đi du lịch khi nào về?”

Hứa Bình ngẩn người.

Anh cúi đầu suy nghĩ thật lâu, lên tiếng: “Tiểu Chính, cha đã —— “

“Hứa Bình!” Có người từ đằng xa gọi anh, cắt đứt câu chuyện.

Hứa Bình đặt tay lên vai em trai, nói: “Em cứ ngồi yên ở đây.”

Người gọi anh là ký giả của ‘Báo chiều tỉnh X’, được tổng biên phái đến phỏng vấn lễ truy điệu của diễn viên Hứa Xuyên.

“Tới chụp tấm hình đi.” Anh gọi Hứa Bình.

Muốn chụp cùng anh là một nữ diễn viên từng hợp tác với cha, hiện tại đang lúc thăng tiến, đi cùng có cả vệ sỹ, trên người đeo kính râm và mũ che chắn.

Sau khi gỡ kính xuống, gương mặt đối phương đẹp phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật, cô lấy ra một hộp phấn chậm chậm vài cái, lộ ra biểu tình bi thương với ống kính: “Được rồi.”

“Lách tách” một tiếng.